LŨ MÙA XUÂN

Thu Thu vừa qua sinh nhật một tuổi, đã bị cạo thành một nhóc đầu trọc lanh lợi.

Có thể do đẻ non, tóc bé vẫn luôn không nhiều, vừa vàng vừa mỏng lại nhuyễn, cho bé ăn chè vừng  cũng không nuôi đầu tóc thành đen cứng được. Người xưa hay dùng biện pháp, cạo trọc đầu tóc, rồi bôi gừng kên, sau này tóc mọc ra có thể vừa dày vừa đen bóng.

Ngược lại bây giờ Thu Thu còn nhỏ, hơn nữa còn là bé trai, cạo thành tiểu hòa thượng cũng không sao cả.

Cuối tuần tìm một ngày thời tiết sáng sủa, Sở Tấn cột yếm lên cho Thu Thu, để Lận Diễm Trần ra tay.

Lận Diễm Trần sờ sờ đầu Thu Thu, da đầu tiểu bảo bảo mềm mại, hắn không dám xuống tay, nhìn Sở Tấn: "Hay là... Hay là em đến cạo đi?"

Sở Tấn lắc đầu: "Không không, em cũng không dám, em cảm thấy anh biết cạo râu, anh cạo anh cạo đi."

Lận Diễm Trần: "Không phải nên dẫn con ra tiệm cắt tóc bên ngoài cạo sao?"

Thầy Sở không nhìn nổi, ông vén ống tay áo lên: "Cạo tóc tai cũng ra sức chối từ, để đó cho tôi."

Dao cạo vang ong ong, hai ba đường ông đã cạo sạch sẻ tóc Thu Thu, cẩn thận gom lại tóc máu mềm mại, đặt ở trong tấm khăn: "Cầm làm bút lông đi."

Thu Thu bị cạo đầu, Sở Tiểu Béo có chút không nhận ra bé, hoảng hốt vây quanh Thu Thu, nên không cẩn thận bước vào lãnh địa của Đầu To, bị Đầu To đập một móng vuốt, tội nghiệp chạy ra ngoài.

Nói một chút về Đầu To, khi còn bé Đầu To là do Sở Tấn cứu sống, nhưng nghe nói ký ức của mèo chỉ có năm giây, huống chi đã qua hai năm, sau khi gặp lại Sở Tấn cũng đã sớm quên sạch sẻ, ở chung với Sở Tấn khoảng mấy ngày, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng đối với Sở Tấn ngoảnh mặt làm ngơ. Có thể bởi vì xuất thân từ mèo hoang, tính chất hoang dã, hở một tí là lại dùng miêu trảo, người không phận sự không ai dám đụng tới nó, trong nhà bọn họ chỉ có Lận Diễm Trần trước đây nuôi nấng Đầu To lớn lên mới có thể sờ nó.

Đầu To dữ như vậy, vừa mới bắt đầu Sở Tấn cũng không dám để cho nó đến gần Thu Thu.

Sau này có một lần, anh thả Thu Thu vào trong một cái lồng mềm mại để cho bé bò chơi, rồi quay người lấy đồ, khi trở về, phát hiện Đầu To lặng yên không một tiếng động nhảy đến bên cạnh Thu Thu, đang dùng ánh mắt lợi hại dò xét bảo bảo ngu ngốc này.

Thu Thu cười cười với Đầu To, đưa tay bắt lấy đuôi mèo.

Sở Tấn bị dọa hết hồn, đuôi mèo có thể tùy tiện sờ sao? Thu Thu có thể không kịp trở tay bị cào một vuốt?

Ngay lúc này, Sở Tấn không ngờ nhìn thấy Đầu To không chỉ không cào Thu Thu, mà còn nằm xuống.

Thu Thu nựng mèo đến cực kỳ vui vẻ, còn bắt đuôi Đầu To bỏ vào trong miệng ăn, bé không có mấy cái răng, cắn cũng không đau, Đầu To quay đầu lại nhìn bé, bằng ánh mắt khinh bỉ, tùy tiện cho bé cắn.

Thu Thu cảm thấy ăn không ngon, cũng không ăn nữa, tiếp tục xem Đầu To như là đồ chơi, còn nắm lỗ tai mèo của nó.

Đầu To không chỉ không phản kháng, còn rất thích ý rụt lại vuốt mèo, biến thành một con mèo bông.

Sở Tiểu Béo ở xa xa nhìn thấy Thu Thu chơi với Đầu To vui vẻ như vậy, nó ngây ngô chạy tới, muốn cùng nhau chơi đùa.

Bỗng nhiên, Đầu To xoay đầu, nó đột ngột nhảy lên, phóng lên rất cao, "Ngao" tặng cho Sở Tiểu Béo một vuốt mèo, đánh Sở Tiểu Béo thê thảm, kêu "Ẳng ẳng" bỏ chạy.

Thu Thu rất không tử tế, nhìn thấy mèo và chó đánh nhau, bé không lo lắng, mà còn cười ha ha.

Đứng xem toàn bộ quá trình Sở Tấn trợn mắt há hốc mồm, nói với Lận Diễm Trần: "Con trai anh rất xấu xa a, thấy Sở Tiểu Béo bị đánh còn rất vui vẻ, uổng công em còn tưởng rằng bọn nó là bạn thân."

Lận Diễm Trần nói: "Trước đây lão Trác bị một con thiên nga mổ, anh còn cười cậu ta suốt một tuần đây."

Sở Tấn nói: "Há, quả nhiên là giống anh."

Thu Thu đã bị cạo trọc thành tiểu hòa thượng, hôm sau Lận Diễm Trần lại mang về một bộ quần áo giày vải cho chú tiểu về, mặc cho Thu Thu chụp hình.

Sở Tấn thiếu chút nữa phun máu: "Anh dám để con trai em làm chú tiểu a?"

Lận Diễm Trần nói: "Chỉ chụp mấy bức ảnh thôi a. Rất đáng yêu a, có chú tiểu nào đáng yêu như thế sao?"

Sở Tấn: "..."

Tiểu Lận vẫn thích đùa như vậy.

Sở Tấn vốn cảm thấy mình đã rất để ý con trai, lúc Thu Thu mới vừa sinh ra mấy tháng đầu anh mỗi ngày đều chụp hình ghi nhật ký, ngày tháng lâu dần lại bắt đầu lười biếng, sau khi đi làm mỗi ngày mệt mỏi, thỉnh thoảng mới viết một trang.

Lận Diễm Trần ngược lại tràn ngập cảm giác phấn khích, hắn không ngừng mang về quần áo chú tiểu, còn có nhà du hành vũ trụ, đầu bếp, đồ đua xe, phi công, cha sứ, còn có quần áo động vật nhỏ, gấu mèo nhỏ, thỏ con, ếch nhỏ màu xanh, vân vân, đủ loại quần áo lung ta lung tung.

Không thể không nói, thật sự rất đáng yêu.

Sở Tấn buồn bực mà nghĩ quần áo này từ đâu tới, anh lên mạng tìm cũng không có, sau đó mới biết là Lận Diễm Trần và Trác Lâm Huy cùng nhau làm, chụp hình xong đều phải cho mấy người ba nuôi bọn họ thưởng thức, đồng thời sẽ khích lệ bảo bảo đáng yêu.

Sở Tấn trước đây nghĩ mình đối với Thu Thu đã đủ quan tâm, không nghĩ tới còn có một nhóm người càng không có lý trí hơn anh.

Lận Diễm Trần không chút xấu hổ: "Anh cảm thấy rất có ý nghĩa a, sau này chờ Thu Thu lớn rồi, có thể lật xem những hình này, chứ không phải một chút hồi ức đều không có."

Ký ức thời thơ ấu của Lận Diễm Trần chẳng hề tốt đẹp, mẹ triền miên trên giường bệnh, ba ba bận rộn công việc, thật sự những hồi ức vui vẻ bên người thân, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay; Sở Tấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, khi còn bé ba ba quản anh rất nghiêm khắc, có thể coi là hổ phụ*, bây giờ tình cờ thấy ông cưng chiều Thu Thu như vậy, Sở Tấn thậm chí có chút ghen tị, còn từng hỏi thầy Sở một lần, thầy Sở đúng lý hợp tình mà nói có cháu quên con, sau này Sở Tấn nghĩ lại, có lẽ là người già, cũng mềm lòng hơn, hơn nữa có thời gian rảnh, lại quá cô quạnh, khi còn trẻ phải bận rộn với sự nghiệp, nào có nhiều thời gian cưng chiều con cái, ví dụ điển hình như anh và Lận Diễm Trần đây.

(*) Hổ phụ sinh hổ tử: Một người cha giỏi giang, sẽ sinh ra những đứa con không tầm thường.

Tóc Thu Thu từ từ mọc ra một lần nữa, so với trước đây có vẻ đen và dày hơn, chẳng qua vẫn mềm mại như trước. Thần kỳ chính là, trước đây tóc bé có hơi xoăn, bây giờ lại trở nên thẳng hơn một chút, cũng có thể là bởi vì chưa đủ dài, mới hai, ba đốt ngón tay, chỉ khoảng bốn centimét.

Hôm nay, bà nội ôm Thu Thu xem ti vi, trong chương trình có rút thăm khán giả may mắn: "Chúc mừng khán giả có số điện thoại di động cuối là xxxx trúng thưởng chuyến đi Châu Âu mười ngày, xin hãy sớm liên lạc với chúng tôi..."

Bà nội mang kính lão, so sánh với danh sách trúng thưởng, nghi hoặc, hỏi Sở Tấn: "Quân Quân a, con xem giúp mẹ, mẹ trúng thưởng rồi sao?"

Sở Tấn đi tới, kiểm tra xem, hình như là trúng thưởng thật? Anh trực tiếp dùng điện thoại di động của mẹ gọi điện thoại đến chương trình, mẹ thực sự trúng thưởng rồi.

Bà nội ngạc nhiên nói: "Mẹ chỉ tùy tiện gửi một tin nhắn, có phải họ đang lừa gạt người lớn tuổi như mẹ không a."

Thu Thu ngửa đầu nhìn bà nội: "Bà nội!"

Sở Tấn cười rộ lên: "Không phải, ngài thật sự trúng thưởng. Mẹ mới năm mươi mấy cũng không phải là già a, sao lại nghĩ là mình lớn tuổi, con cảm thấy mẹ nhiều lắm mới trung niên thôi, da mẹ còn rất mịn màng, nói bốn mươi mấy cũng có người tin, không phải mấy ngày trước đi ra ngoài khiêu vũ còn được những ông lão khác theo đuổi sao?"

Bà nội lườm anh một cái: "Khỏi nói chuyện như vậy, ba con nghe thấy lại sinh hờn dỗi mấy ngày, mẹ thật vất vả mới dỗ ổng được."

Nghĩ tới chuyện này Sở Tấn lại thấy buồn cười: "Con biết, ông ấy còn lén lút hỏi mượn Tiểu Lận thuốc nhuộm tóc, ông ấy bảo con đừng nói cho mẹ, nhưng con quên nói cho mẹ biết. Ha ha ha ha."

Hai mẹ con cùng cười nhạo ông lão trong nhà một phen, bà nội suy nghĩ một chút nói: "Mẹ còn phải chăm sóc Thu Thu, con gọi điện thoại lại cho chương trình, nói mẹ không nhận thưởng, để cho bọn họ rút thăm lại."

Sở Tấn nói: "Đúng lúc chuyến đi cho hai người, cha mẹ may mắn như vậy, không đi rất đáng tiếc a. Chỉ có mười ngày, lẽ nào mười ngày mẹ không ở nhà, Thu Thu lại quên mất mẹ sao? Con và Tiểu Lận hai người cũng có thể chăm sóc Thu Thu a, Thu Thu ngoan như vậy, mẹ cứ yên tâm. Đi thôi, không sao hết."

Lâm nữ sĩ vẫn còn do dự không xác định, bà và thầy Sở đều biết tiếng Anh, ra ngoài chơi cũng không phải sợ... Chỉ là có chút luyến tiếc Thu Thu.

Sở Tấn thật lòng khuyên nhủ bà: "Trong hai năm qua, hai người đã rất mệt a, không cần theo sát Thu Thu như vậy nữa, cũng là lúc nên buông lỏng một chút."

Sở Tấn giúp bà đi đổi thưởng, làm visa, đổi tiền mặt.

Lận Diễm Trần giơ hai tay tiễn hai người già trong nhà ra ngoài chơi, cứ như vậy trong nhà cũng chỉ còn sót lại hắn và Sở Tấn a, Thu Thu ngược lại cái gì cũng không hiểu, hắn có thể tận lực thân thiết với Sở Tấn. Lận Diễm Trần là một người con rể vô cùng săn sóc chu đáo: "Sau khi máy bay hạ cánh sẽ có người tới đón hai người, cha mẹ lên xe ngồi, để cho bọn họ dẫn đi chơi, những chuyện phiền lòng khác cũng không cần nghĩ tới, vui vẻ chơi là tốt rồi, nếu như không đủ tiền dùng, cha mẹ cứ mượn người kia trước, con sẽ trả lại. Cứ thoải mái mua sắm, không sao cả."

Cần phải khiến cha vợ mẹ vợ chơi vui vẻ thõa mãn chơi vui đến quên cả trời đất, để cho hắn và Sở Tấn sống thế giới hai người nhiều thêm mấy ngày.

Thầy Sở: "..."

Sở Tấn và Lận Diễm Trần cùng đưa cha mẹ lên máy bay, Sở Tấn cũng không ngây thơ như hắn, trái lại còn có chút lo lắng: "Tiếp theo, cũng chỉ còn sót lại hai người chúng ta chiến đấu với Thu Thu."

Lận Diễm Trần: "???"

Ngày đầu tiên ông nội bà nội không ở nhà, hai ba ba đều luống cuống tay chân.

Lận Diễm Trần thế mới biết lý tưởng và hiện thực cách nhau bao xa.

Đặc biệt bởi vì không tìm được ông nội bà nội, Thu Thu không có cảm giác an toàn, bò tới bò lui tìm người, bi bô mà gọi "Bà nội", nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu.

Lận Diễm Trần làm cơm dựa theo thực đơn cho trẻ của thầy Sở, tự cho là làm không tệ, nhưng từ trước đến giờ Thu Thu khẩu vị rất tốt mới ăn nửa chén đã không ăn nữa.

Phiền toái nhất chính là, ban ngày, hai phu phu bọn họ đều phải đi làm, ai giữ đứa nhỏ? Tìm bảo mẫu trông, bọn họ lại không yên lòng.

Lận Diễm Trần trước kia còn vỗ ngực thề son sắt: "Chuyện đó có gì mà lo lắng chứ? Thu Thu có một hai, ba bốn người ba nuôi, còn có ba anh, mọi người thay nhau trông con không phải tốt sao?"

Triển Hồng Vũ: "Ông nghiêm túc chứ? Cuối tuần trước tôi vừa quay một bộ phim, mỗi ngày hai giờ khuya mới ngủ, sáng sớm bảy, tám giờ dậy, bây giờ ông bảo tôi đi trông con cho ông? Sao ông không nói với tôi sớm a, biết vậy tôi đã không nhận vai diễn rồi!!"

Lận Diễm Trần: "..."

Lữ Hạo: "Tôi cũng phải đi làm a, đại ca. Cuối tuần thì được, tôi không đi làm."

Lận Diễm Trần: "Cuối tuần tôi cũng không đi làm a!"

Đàm Tu Minh: "Gần đây tôi đang bàn công việc ở Nhật Bản..."

Trác Lâm Huy: "Sao ông không nói sớm?! Ông nói sớm, tôi cũng không tham gia show diễn này, ngày hôm trước tôi mới vừa bay đến Paris, chờ một tuần nữa, xong việc tôi sẽ lập tức tới nhà ông."

Lão Lận tổng: "Được a, chẳng qua hai ngày nay ba cũng có chuyện, ngày mốt đi, có thể giúp hai đứa chăm sóc ba ngày."

Sở Tấn an ủi hắn: "Không cần người khác giúp nha, chúng ta tự trông là được rồi a."

Lận Diễm Trần do dự hỏi: "Vậy ban ngày làm sao bây giờ? Hay tìm bảo mẫu?"

Sở Tấn nói: "Mang tới công ty luôn đi không được sao? Thu Thu ngoan như vậy, hẳn là sẽ không khóc nháo."

Lận Diễm Trần: "!!!"

Đúng nha, còn cách này!

Ngày hôm sau.

Nhân viên chi nhánh tập đoàn Lận thị ở Y thành thấy được một quang cảnh khá kỳ lạ.

Lận tổng đẹp trai lạnh lùng của bọn họ mặc một bộ tây trang đen, trên người nịt một đứa bé, giống như là chuột túi ba ba, trước ngực treo một bảo bảo nhỏ, hắn một tay ôm bảo bảo, một tay đẩy xe nôi.

"??????"

Bình luận

Truyện đang đọc