LŨ MÙA XUÂN

Đã rất lâu Sở Tấn không cùng Tiểu Lận trải nghiệm thế giới của hai người.

Tiểu Lận nói không ngại trở thành ba ba sớm, thật ra chính anh cũng không lập tức thích ứng được, chân thật tính ra, năm đó anh mới chính thức yêu đương với Tiểu Lận một tuần, mặc dù lúc đó xác thực yêu đến chết đi sống lại, nhưng nếu như không có đứa nhỏ, mặc dù lại gặp gỡ, bọn họ trước hết sẽ nhặt lại quan hệ yêu thương, nếu ở chung hòa hợp, có lẽ sẽ cân nhắc chuyện kết hôn, nếu ở chung không hợp, sẽ chia tay.

Bởi vì có con, cho nên bọn họ trực tiếp kết hôn. Có lúc Sở Tấn sẽ nghĩ, nếu như không có con thì sao? Sẽ như thế nào? Nhưng anh lại nghĩ, trên đời không có nếu như, tại sao phải buồn lo vô cớ? Sở Tấn a, mày lại mắc bệnh cũ rồi.

Sau đó anh và Tiểu Lận nhảy qua bước yêu đương, dứt khoát tiến vào cuộc sống giống như lão phu phu. Thu Thu còn nhỏ như vậy, toàn thân toàn tâm ỷ lại anh, anh không thể không cho con trai chiếm hết phần lớn cuộc sống của mình, bận rộn sứt đầu mẻ trán, mình không giúp được, còn kéo Tiểu Lận vào.

Trước đây Sở Tấn từng nghe chuyện của một người bạn, cô vì nhiệt tình nhất thời mà kết hôn với bạn trai, quen bạn trai lúc đi du lịch, hai người đều không suy nghĩ kỹ càng, trước khi kết hôn cô cảm thấy bạn trai dí dỏm hài hước, tấm lòng son sắt, sau khi kết hôn thì cảm thấy chồng mình không làm việc đàng hoàng, không chăm lo cho gia đình, cho nên các ưu điểm yêu nhau ngày xưa đều trở thành khuyết điểm.

Dù sao yêu đương và sinh hoạt cũng không giống nhau.

Bọn họ ngồi xe ra sân bay.

Lận Diễm Trần như được thả ra khỏi nhà tù, rất là vui sướng: "Đã lâu không đi chơi với em, may nhờ cha mẹ thông cảm."

Sở Tấn thấy hắn vui vẻ, anh cũng vui vẻ, anh hỏi: "Chúng ta đi đâu chơi? Anh dẫn em đi, anh muốn đi đâu, em sẽ đi chỗ đó?"

Tựa như trở lại lúc đó vậy.

Lòng Lận Diễm Trần tràn đầy ngọt ngào, cúi người hôn anh một cái.

Đang ở trên đường, Sở Tấn né tránh theo bản năng, nhưng trốn không thành công, hai má bị hôn, lỗ tai anh đỏ lên trừng Lận Diễm Trần một cái, nhỏ giọng nói: "Sẽ bị tài xế nhìn thấy..."

Lận Diễm Trần chẳng biết xấu hổ: "Anh ta không thấy đâu, dù có thấy thì đã sao? Nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy chồng của em anh tuấn cao to còn rất cưng chiều em?"

Sở Tấn trợn mắt há hốc mồm: "Anh rất không biết xấu hổ."

Lận Diễm Trần cợt nhả: "Lẽ nào anh nói sai sao?"

Sở Tấn... Sở Tấn phản bác không được, Lận Diễm Trần nói không biết ngại ngùng, mỗi lần anh phản bác Lận Diễm Trần lại nói sang chuyện khác: "Cho nên rốt cuộc sẽ đi chơi cái gì?"

Lận Diễm Trần nói như chuyện đương nhiên: "Chơi đóng vai nhân vật a."

Sở Tấn ngẩn người, đầy đầu đều là một vài chuyện không thích hợp với thiếu nhi, mặt biến hồng: "A? Cái gì, loại nào?"

Lận Diễm Trần lập tức hiểu ra đầu Sở Tấn nghĩ cái gì, nên chê cười anh: "Ồ... Em nghĩ rằng chơi đóng vai nhân vật trên giường chứ gì? Vậy cũng được a, chơi kim chủ và tiểu bạch kiểm trước đi."

Sở Tấn: "..."

Sở Tấn có hơi ngượng ngùng: "Ai là kim chủ, ai là tiểu bạch kiểm?"

Lận Diễm Trần nói: "Tất nhiên em là kim chủ, anh là tiểu bạch kiểm."

Cảm xúc lúc này và lúc đó rất khác nhau, Sở Tấn diễn không tốt chút nào.

Lận Diễm Trần lại hãnh diện, quấn lấy anh chọc cười: "Làm sao vậy? Không phải trước đây em không để bụng sao? Đối với anh gọi là tới đuổi là đi, ngày hôm nay thế nào? Ở ngay trước mặt anh cũng dám nhìn chằm chằm trai đẹp khác không chớp mắt. Còn nói anh không thức thời."

Một câu hai câu thì được, bị nói nhiều rồi, Sở Tấn thật sự giận: "Anh làm gì vậy? Cả ngày lôi chuyện cũ ra nói! Khi đó chúng ta vẫn chưa chính thức nói chuyện yêu đương. Anh là tên quỷ hẹp hòi, lòng dạ hẹp hòi, còn ghen đến bây giờ."

Sau khi nói xong, lên máy bay, thật sự một đường cũng không đếm xỉa tới Lận Diễm Trần.

Sở Tấn đặc biệt dùng phép năm để đi chơi.

Vốn dĩ công ty không cho nghỉ, anh dùng ba ngày phép năm, thêm vào là cuối tuần, có thể chơi một hơi năm ngày.

Anh cố ý oán giận Lận Diễm Trần: "Anh nói em thích nhìn soái ca, nhưng lần trước anh còn gạt em rất nhiều việc, mãi cho đến lúc em rời đi cũng không chủ động thẳng thắn với em. Còn gạt em trùng hợp có quen biết nên có thể ngồi máy bay tư nhân."

Lận Diễm Trần: "Đúng là đúng lúc có quen biết mà... Ba anh có quen biết với anh, dĩ nhiên anh có thể ngồi."

Sở Tấn: "Anh muốn lí luận với em?"

Lận Diễm Trần hừ hừ nói: "Anh không chỉ lý luận, lần này anh đã đổi một người đàn ông lớn tuổi càng không đẹp trai làm phi công lái máy bay."

Sở Tấn: "..."

Lận Diễm Trần sau khi bị mắng mới yên tĩnh lại, bọn họ ngồi xe trực tiếp đi sân bay, máy bay tư nhân của Lận gia đã đợi sẵn. Lận Diễm Trần hỏi anh hộ chiếu và thị thực, anh biết là đi Châu Âu, nhưng anh không biết là đi nước nào, lần trước đã đi nước Anh, lần này lại đến nước Anh sao?

Bởi vì trong lòng nhớ nhung Thu Thu, Sở Tấn cảm thấy cứ đi chơi gần Y thành một chút là được rồi, tốt nhất là không nên đi thành phố khác, để bất cứ lúc nào cũng có thể chạy về, nói không chừng Thu Thu sẽ rất nhớ anh? Lúc trước Sở Tiểu Béo bị đưa đi, Thu Thu còn khóc lóc tìm Sở Tiểu Béo khắp nơi, có khi nào đang quậy đòi ba ba hay không?

Sở Tấn vừa xuống máy bay, đã có thể truy cập mạng, lập tức hỏi thầy Sở, buổi sáng Thu Thu phát hiện ba ba không ở nhà, có quấy khóc hay không.

Thầy Sở: "Không có a, Thu Thu rất biết điều."

Ông dùng camera di động nhắm ngay Thu Thu, nói: "Thu Thu, là ba ba nha, nhìn thấy không?"

Ngày hôm qua Thu Thu phất tay tạm biệt ba ba, ngày hôm nay không cần ai nhắc nhở, lại giơ tay lên vẫy vẫy. Không biết là bé tìm được thứ gì ăn ngon, mà nhảy xuống ghế, đi tìm Sở Tiểu Béo.

Sở Tấn: "..."

Trái tim ba ba muốn vỡ tan.

Sở Tấn than thở với Lận Diễm Trần: "Thì ra ở trong lòng Thu Thu địa vị của em còn không bằng Sở Tiểu Béo."

Lận Diễm Trần an ủi anh: "Anh cảm thấy người nào cũng không sánh nổi, tính ra trong nhà chúng ta thật sự chỉ có Sở Tiểu Béo từ sớm đến tối đều chơi với Thu Thu, em phải đi làm, cha mẹ thì thay phiên trông nó. Đúng không?"

Sở Tấn gật gật đầu.

Lận Diễm Trần nắm chặt tay anh: "Hai chúng ta đi chơi, lòng em đừng mãi nghĩ đến con nữa."

Sở Tấn run lên, anh cười: "Anh làm sao vậy? Lại ghen? Tranh sủng?"

Lận Diễm Trần trầm giọng nói: "Anh cũng thích Thu Thu, em biết đó, lúc anh mang theo Thu Thu, Thu Thu vẫn rất vui vẻ, anh cảm thấy mình tuyệt đối là một người ba ba xứng đáng. Nhưng trong lòng anh em chiếm đến chín mươi chín phần trăm, còn lại mới dành cho con, trong lòng em bây giờ thì trước hết là con, sau đó mới là anh. Cho nên anh mới nghĩ, lần này đi chơi không nên dẫn theo bảo bảo, không chỉ bởi vì sức khỏe Thu Thu không tốt cho nên không thể dẫn theo bé. Em cười, em không được cười, anh đang rất nghiêm túc."

Sở Tấn bất đắc dĩ, vẫn mang theo chút ý cười: "Chúng ta xảy ra chuyện gì đây? Mới ra ngoài chơi, đã ầm ĩ hai lần, một lát anh giận em, một lát em giận anh."

Vẻ mặt Lận Diễm Trần thành thật: "Anh đang nghiêm túc muốn giải quyết vấn đề với em a, anh cảm thấy em cũng phải như vậy. Tương lai anh mới là người chôn cùng phần mộ với em, sau này em cũng phải nghĩ về anh trước nhất, đừng nghĩ về Thu Thu nữa."

Việc này thật ra trước đây Lận Diễm Trần cũng đã nhắc đến mấy lần, Sở Tấn cũng không giữ ở trong lòng, nào biết Lận Diễm Trần để tâm như vậy, từ trước đến giờ anh luôn rõ ràng dục vọng độc chiếm của Tiểu Lận, ngay cả con ruột cũng không chấp nhận anh yêu quá nhiều.

Sở Tấn vuốt lông cho hắn: "Em biết Tiểu Lận là người tốt nhất, có một miếng ăn ngon cũng luôn nhớ tới em."

Anh lại hỏi: "Vậy còn tối hôm nay, nếu như Tiểu Lận không tức giận, Tiểu Lận có muốn ngủ với em hay không a?"

Cuối cùng Lận Diễm Trần cũng đạt được mục đích, cười rộ lên: "Em hôn anh một chút, anh sẽ không tức giận nữa."

Bọn họ xuống máy bay ở Budapest thủ đô của Hungary, rồi ngồi xe đi đến sông Danube, Lận Diễm Trần kéo anh lên thuyền, Sở Tấn hiểu ra, là du thuyền trên sông.

Trước đây hoàng thất quý tộc Châu Âu say mê du lịch, không cần đi quá nhiều xe ngựa mệt nhọc, chỉ cần đi thuyền dọc theo sông Rhein hoặc sông Danube đã du ngoạn được mấy quốc gia, thuyền cặp bến, lên đất liền du ngoạn, buổi tối lại về trên thuyền nghỉ ngơi, ngủ một giấc, lại đến một đất nước mới, thưởng thức những cảnh đẹp và văn hóa khác.

Mà bây giờ những chuyến du lịch như vậy, đã đến gần những người dân bình thường.

Chiếc du thuyền này nhìn bề ngoài cũng không có vẻ xa hoa lắm, có bốn tầng, nhưng từ mũi thuyền đến đuôi thuyền lại rất dài, đầy đủ mọi thiết bị, phòng ăn, quán bar không cần phải nói, còn có sân golf loại nhỏ và thư viện, một bên trên boong thuyền có ghế tựa tắm nắng, vừa nhìn sông Danube vừa ngắm cảnh, cũng rất thích thú.

Sở Tấn không thích kiểu du lịch như đánh trận không ngừng không nghỉ, chỉ vì muốn nhìn thêm mấy cảnh đẹp, anh thích từ từ nhàn nhã đi, xem một chỗ thì một chỗ, anh cảm thấy du lịch là đi thả lỏng, làm mình sốt sắng như vậy, không phải lẫn lộn mục đích rồi sao.

Sở Tấn nói với Lận Diễm Trần: "Lần này Lận đại thiếu sao không biến ra một chiếc du thuyền tư nhân sang trọng để đi du lịch?"

Lận Diễm Trần hỏi: "Em thích du thuyền tư nhân hơn sao? Vậy lần sau chúng ta sẽ đi bằng du thuyền tư nhân. Anh cảm thấy như vậy quá trống trải, trừ thuyền viên không có người khác quá tịch mịch, nó thích hợp để lái ra biển hơn."

Sở Tấn: "..."

Lận Diễm Trần: "Anh còn muốn để cho người khác thấy anh show ân ái, hâm mộ chết bọn họ đi."

Sở Tấn không nhịn cười được: "Một giờ trước chúng ta không phải mới vừa ầm ĩ một trận sao?"

Lận Diễm Trần cười toe toét nói: "Không sao, cãi nhau cũng là một loaii khoe ân ái."

Sở Tấn: "..."

Phong cảnh nhìn từ trên thuyền vô cùng đẹp đẽ. Dọc theo sông Danube, mùa hè có vẻ đẹp của mùa hè, có thể thấy mặt nước lấp loáng sóng nước và ánh vàng từ những thành phổ cổ Châu Âu, mùa đông có vẻ đẹp của mùa đông, có thể thấy những mảng băng mỏng nổi trên mặt nước và cảnh sắc xa xa trên đỉnh ngọn núi đầy tuyết trắng mênh mang chẳng khác nào đồng thoại.

Tâm trạng Sở Tấn bị vài việc lặt vặt dây dưa lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, anh đứng ở bên hông, dựa vào lan can, rất hài lòng, hỏi Lận Diễm Trần: "Anh nghĩ gì lại dẫn em tới chỗ này chơi?"

Lận Diễm Trần đứng ở sau lưng anh, vòng tay ôm lấy anh, hôn lên thái dương anh: "Khi biển đất bầu trời đều biến mất, thì còn gì tuyệt hơn."

Sở Tấn nhất thời không phản ứng kịp, qua chốc lát mới hiểu được.

Cái gì, Lận Diễm Trần đang nói cái gì!

Sở Tấn liếc hắn: "Đến chết cũng không đổi tiểu sắc quỷ."

Nói xong lòng anh cũng ngứa ngáy.

Lận Diễm Trần giả vờ giả vịt: "Há, hóa ra Sở tiên sinh nghiêm túc như thế sao? Vậy Sở tiên sinh ngài có cần phục vụ đặc biệt không?"

Diễn kịch đúng không? Sở Tấn hỏi: "Có thu phí không? Mắc hay không? Không mắc thì có thể."

Lận Diễm Trần nói năng dứt khoát: "Không mắc, không cần tiền, không nhận tiền, lấy em làm thù lao cả đời, Sở tiên sinh, em muốn chơi anh ra sao thì cứ chơi như thế a."

Sở Tấn: "Ha ha ha ha."

Lận Diễm Trần kéo tay anh: "Đi, anh dẫn em đi chơi!"

Bình luận

Truyện đang đọc