LŨ MÙA XUÂN

Lận Diễm Trần cảm thấy ngực trái như có thứ gì đè nặng, căng đến khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.

Sở Tấn còn khẽ mỉm cười, hắn thì một chút cũng không cười nổi.

Bầu không khí vừa thương cảm vừa lúng túng, Sở Tấn cảm thấy được chính mình lợi hại, lại còn có tâm tư đùa giỡn: "Cậu nói tôi không nói cậu ngủ không được, bây giờ tôi nói rồi, cậu ngủ được sao?"

Lận Diễm Trần nắm ngược lại tay anh, trầm giọng nói: "Ngủ không được."

Cái chết trước mặt, nhân sinh biệt ly ngược lại cũng không coi là gì. Sở Tấn cảm kích nhất chính là những thứ cuối cùng Tiểu Lận làm cho anh trong cuộc đời, hoàn thành rất nhiều tâm nguyện, mặc dù anh còn muốn nhìn ngắm thế giới này thật lâu, thế nhưng chỉ như bây giờ, anh cũng đã hài lòng.

Anh không táo bạo khổ sở, cuối cùng cũng có thể tiếp thu chuyện mình sắp chết rồi.

Sở Tấn nói: "Tiểu Lận, thật sự cám ơn cậu. Tôi rất cao hứng vì gặp được cậu."

Lận Diễm Trần mơ hồ nhớ lại tâm tình ngày đó khi mình uống rượu say rồi gặp gỡ Sở Tấn, áng chừng cõi lòng đầy phản nghịch, vốn ôm một lòng muốn chơi đùa không kiềm chế được, vốn cảm thấy sau một tháng sẽ ngay lập tức chia tay... Hắn không biết mình từ khi nào thì bắt đầu nghiêm túc, không hay không biết lúc nào đã quên mất ước hẹn một tháng đó, cảm giác như là mới gặp gỡ Sở Tấn hôm qua, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Lận Diễm Trần cảm thấy viền mắt toả nhiệt, hắn nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của mình, mềm yếu không giống như là hắn: "A Tấn, em đừng đi được không?"

Sở Tấn nhẹ giọng nói: "Tiểu Lận, không nên như vậy, nhân sinh chính là một cuộc hành trình không ngừng gặp gỡ rồi chia lìa, ít nhất chúng ta đã từng có lúc cùng nhau đi chung, như vậy không phải đủ rồi sao?"

Lận Diễm Trần bỗng nhiên không nhịn được, nín đã lâu, dường như bộc phát phun ra một hơi: "A Tấn, em ở bên cạnh tôi đi. Tôi không muốn tiền của em, em không được đi."

Sở Tấn tuy rằng cũng rất khó vượt qua, nhưng vẫn nói: "Không được, đã thỏa thuận rồi."

Lận Diễm Trần vội vàng nói: "Vậy tôi cho em ba mươi vạn, em ở lại với tôi đi."

Sở Tấn run lên, bị hắn chọc cười: "Đừng nói những câu như thế, Tiểu Lận, tôi không có hứng thú để cậu làm ông chủ của tôi."

Lận Diễm Trần thấy anh lại còn cười, phảng phất không để ý mình chút nào, thực sự là vừa vội vừa tức: "Em người này tại sao lại như vậy, trái tim của em sao lại sắt đá như vậy?"

Sở Tấn nói: "Tôi đâu có, cậu đừng đổ oan cho tôi. Rõ ràng tôi nói lời giữ lời."

Lận Diễm Trần đầy bụng phiền muộn không thể phát tiết, bỗng bộc phát ra: "Em muốn tôi làm thế nào mới nguyện ý lưu lại? A Tấn, tôi thích em, tôi thật sự thích em, còn em không có một chút xíu nào thích tôi sao? Tôi nói nhiều lần như vậy, một lần em cũng không nói em thích tôi. Tôi có chỗ nào làm không tốt sao? Em không thích tôi sao?"

Sở Tấn bị hắn nhìn bằng ánh mắt nóng rực chứa đầy yêu thương, đáy mắt cũng có chút chua xót, anh nghiêng đầu đi.

Lận Diễm Trần mặt lạnh, bước một bước đối diện với phương hướng anh quay đầu đi, bước tới trong tầm mắt của anh, Sở Tấn lại quay đầu, hắn lại tiếp tục đi.

Sở Tấn không có cách, ngẩng đầu lên nhìn Lận Diễm Trần, hít sâu một hơi, anh nói: "Chúng ta cùng nhau vui vẻ như vậy, nhất định phải làm thành thế này phải không? Ban đầu tôi tìm cậu chính là muốn vui hơn, như bây giờ có ý gì? Chúng ta chia tay trong hòa bình không được sao? Thời điểm chúng ta cùng đi là nụ cười, bây giờ cũng cười kết thúc, được không? Đối với cậu, đối với tôi, đều là chuyện tốt."

Từ trước đến giờ tuyệt đối luôn nghe lời Sở Tấn nhưng Lận Diễm Trần lúc này đột nhiên không chịu nghe theo: "Tôi không muốn, thật ra tôi không phải..."

Sở Tấn rõ ràng hắn có thể đang muốn thẳng thắn thừa nhận thân phận, nhưng anh không muốn nghe, đột nhiên lạnh giọng nói: "Tôi nghe thấy cậu và cô gái kia nói "Đừng nói cho người khác biết"."

Anh đã sớm muốn nói đến chuyện này.

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, hoảng rồi, còn chưa kịp nói cái gì.

Sở Tấn đã nói tiếp, anh cũng không thể không thừa nhận, ở phương diện tình cảm, anh biết mình thật ra rất ngu, nếu không cũng sẽ không bị Quý Thiên Trạch dắt mũi mười mấy năm, cam chịu sai khiến, anh không dám đi tìm hiểu Lận Diễm Trần cuối cùng là thật lòng hay là giả dối, nhưng khi anh nghĩ tới câu nói kia, lập tức sẽ cảm thấy buồn bực, chính anh cũng không phát hiện mình nói chuyện có hơi chua chua: "Tôi hiểu được câu nói cậu nói với cô gái kia, quan hệ của chúng ta xác thực không thể tiết lộ quá nhiều... Từ lúc vừa mới bắt đầu chúng ta chỉ ước hẹn nhau vui đùa một chút. Nhưng cậu không muốn để người ta biết, nói rõ cậu cũng không muốn nghiêm túc, đã như vậy, cậu cần gì phải giữ tôi lại? Cậu còn muốn gạt tôi, cố ý dùng tiếng Pháp nói chuyện."

"Cậu còn nói..." Sở Tấn hít sâu một hơi, "Cậu còn nói với cô ấy tôi không phải bạn trai cậu, tôi nghe hiểu."

Lận Diễm Trần gấp đến mức tim gan cồn cào, tức đến nỗi gan đau, nói chuyện đều lắp bắp: "Không phải, khi đó tôi nói như vậy không phải ý đó, tôi, tôi chính là sợ em không cao hứng, tôi mới nói tiếng Pháp. Tôi bảo cô ấy đừng, đừng nói ra, nói em không phải bạn trai tôi, không phải là bởi vì tôi không muốn để cho người khác biết..."

Còn muốn nói xạo à? Sở Tấn lạnh lùng hỏi: "Vậy bởi vì cái gì?"

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp}

Lận Diễm Trần quá luống cuống, cất cao giọng nói: "Đó còn không phải là bởi vì em chưa từng nói thích tôi sao? Tôi... Tôi cũng chưa từng hỏi em có nguyện ý chính thức quen với tôi hay không, nếu em nguyện ý, đừng nói là nói với bạn bè của tôi em là người yêu của tôi, tôi có thể lên báo tuyên bố với toàn thế giới! Tôi... Tôi cũng không dám hỏi, tôi cảm thấy em cũng không thích tôi như vậy."

Lận Diễm Trần nói rất lớn tiếng, mười phần phấn khích, rống đến mức Sở Tấn bị chấn động choáng váng, trong chốc lát mới nói: "Cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Muốn cãi nhau với tôi sao?"

Sở Tấn vừa nói như thế, Lận Diễm Trần mới nhỏ giọng xuống, cảm xúc của hắn mới bình tĩnh lại, rất ủy khuất nói: "Em không thích tôi nhiều như tôi thích em thì thôi, nhưng em không thể đổ oan nói tôi không thích em."

Sở Tấn lòng chua xót, vô luận Lận Diễm Trần có thích anh hay không, anh đều rất khó chịu, nếu như Tiểu Lận thật lòng thích anh, anh càng không thể lôi Tiểu Lận xuống nước, ít nhất bọn họ vẫn chưa có chính thức yêu đương, không có hãm quá sâu, bứt thân trở ra vẫn còn kịp.

Lận Diễm Trần giang hai cánh tay, ôm cả người anh vào trong ngực, ôm rất chặt, xuyên thấu qua quần áo vải vóc có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của nhau, nhịp tim đập hỗn độn, nhanh chóng, Sở Tấn nắm tay thành quyền, kềm chế kích động không ôm lại Tiểu Lận.

Sở Tấn nhắm mắt lại, hít sâu điều chỉnh cảm xúc của mình, nhiều lần nhiều lần, cuối cùng lấy dũng khí, quyết định đẩy Lận Diễm Trần ra.

Ngay lúc này, Sở Tấn cảm giác được một giọt nước ấm áp, rơi xuống cổ của anh.

Đó là một giọt nước mắt.

Thân thể Sở Tấn lập tức cứng lại rồi.

Giọt nước mắt này chạm tới da thịt của anh, anh cảm thấy nơi bị chạm đến đó, phảng phất như bị bỏng, nhiệt độ vẫn luôn kéo dài đến đáy lòng.

Ai, tên nhóc thúi này mỗi lần đều vô lại như vậy, làm sao anh duy trì tâm địa sắt đá đây?

Lận Diễm Trần mang theo tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Nhịp tim của em đập nhanh như vậy, rõ ràng em cũng thích tôi, em chính là không thừa nhận, chúng ta hảo hảo nói chuyện yêu đương có được hay không?"

Sở Tấn bắt đầu nói lung tung: "Chỉ là bởi vì tôi với cậu làm rất nhiều nên khiến tim đập nhanh, cho nên thời điểm nhìn thấy cậu tim mới theo bản năng đập nhanh hơn mà thôi."

Lận Diễm Trần thả ra ôm ấp, cầm lấy bờ vai anh, một đôi mắt nước mắt lưng tròng, vừa đáng thương lại tức giận: "Em lừa người."

Sở Tấn cắn răng, muốn nói ra một ít lời nhẫn tâm để giải quyết nhanh chóng: "Tôi..."

Lời nói còn chưa đợi anh nói xong, Lận Diễm Trần bỗng cúi người hôn anh.

Đây là lần đầu Lận Diễm Trần không ôn nhu như thế, gấp gáp, táo bạo, đôi môi run rẩy, tràn ngập tính xâm lược, lại cực kỳ yếu đuối.

Cũng là lần đầu Sở Tấn không có tiếp nhận hắn, đóng chặt hàm răng, đồng thời cũng khép lại nội tâm.

Lận Diễm Trần dần dần cảm thấy tuyệt vọng.

Sở Tấn bất chấp một lần, dùng sức đẩy hắn ra: "Đừng như vậy, Lận Diễm Trần, cậu ở trong lòng tôi không phải loại người làm người khác khó chịu. Dưa hái xanh không ngọt."

Vẻ mặt Lận Diễm Trần chật vật, cơ hồ đang cầu xin, hỏi: "A Tấn, em thật sự không thích tôi sao? Không có thích một chút nào?"

Sở Tấn giữ lại ngón tay đang run rẩy, nắm thành quyền, nắm thật chặt, anh nhìn Lận Diễm Trần, lên tiếng, nói ra từng chữ cũng giống như là đang khoét trái tim của mình: "Tiểu Lận, đừng càn quấy nữa được không? Tôi vẫn cảm thấy cậu là một người đàn ông thân sĩ lễ độ, tôi không muốn phá hoại hình tượng cậu ở trong lòng tôi. Để sau này khi tôi nhớ tới cậu đều là những hồi ức tốt đẹp, được không?... Ngày mai vé máy bay tôi đều mua xong."

Lận Diễm Trần cảm thấy tim của mình phảng phất như hãm sâu trong đầm lầy lạnh lẽo, từng chút từng chút chìm xuống dưới, nôn nóng như thế, nhưng lại không thể làm gì. Cho dù là lần đầu gây dựng sự nghiệp công ty bị thu mua kia, hắn cũng không có cảm thấy được mình nhỏ bé như vậy, khi đó hắn còn kìm nén đầy bụng tức giận ấp ủ thời cơ giết về, cho ba ba một cái nhìn khác. Hắn biết đến sau này mình vẫn có cơ hội. Nhưng lần này không giống, hắn hoàn toàn không nghĩ ra có thể làm gì để Sở Tấn ở lại. Đúng, hắn rất có tiền, nhưng hắn hoàn toàn không cho là thừa nhận thân phận thì có thể đánh động Sở Tấn.

Sở Tấn là một nan đề làm cho hắn bó tay toàn tập, từ đầu đến đuôi hắn đều thất bại.

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, không biết qua bao lâu, Lận Diễm Trần hít sâu mấy hơi, từ từ nuốt nước mắt trở lại, điều chỉnh tốt cảm xúc, ít nhất tận lực biểu hiện ra phong độ của mình, hắn nói: "Được, tôi biết rồi... Vậy ít nhất để tôi đưa em đi, có được không?"

Sở Tấn do dự một chút, muốn cự tuyệt: "Tiểu Lận, tôi cảm thấy..."

Lận Diễm Trần nhìn ra sự do dự và từ chối của anh, không nhịn được nữa, bình tĩnh vừa mới vất vả xây dựng lên trong nháy mắt sụp xuống, hắn chớp đôi mắt, giọt nước mắt rơi xuống: "Sở Tấn, em không thể tuyệt tình đến mức này."

Sở Tấn bị hắn liếc mắt một cái, phảng phất như bị hung hăng đâm một đao, như là dùng hết khí lực, tay chân anh lạnh lẽo, không dám nhìn tới thần sắc Lận Diễm Trần, anh cúi đầu, khẽ gật, suy yếu mà nói: "Vậy cũng tốt... Ngày mai cậu đưa tôi đi sân bay. Cám ơn cậu, Tiểu Lận." 

Bình luận

Truyện đang đọc