LŨ MÙA XUÂN

Nếu Sở Tấn đã nói đến mức đó, Lận Diễm Trần cũng không làm chuyện không có gia giáo được.

Hắn mất thời gian thật lâu nhưng cũng không có biện pháp bình phục cảm xúc, chỉ thoáng tỉnh táo một chút, cũng không đến nỗi ấm đầu làm ra sự tình không lý trí xúc phạm tới Sở Tấn, trong óc vẫn hỗn loạn tưng bừng.

Lận Diễm Trần đỏ mắt lên nói: "Tối hôm nay tôi đi phòng khác ngủ."

Sở Tấn: "..." Anh không biết nên nói cái gì, bọn họ đã như vậy, cũng không ngủ cùng giường được, cùng nhau gần một tháng, đây là một buổi tối duy nhất bọn họ chia giường ngủ.

Anh không đành lòng nhìn mặt Lận Diễm Trần, như là một con chó con bị chủ nhân vứt bỏ còn trung thành tuyệt đối, xin anh hồi tâm chuyển ý. Anh hoàn toàn tin tưởng, mặc dù anh nói nhiều lời hung ác như vậy, nhưng chỉ cần anh hơi mềm lòng, Tiểu Lận sẽ tha thứ anh. Lận Diễm Trần chính là một chàng trai tốt như vậy.

Sở Tấn khô héo mà nói: "Vậy... Ngủ ngon, chúc cậu ngủ ngon."

Lận Diễm Trần theo bản năng đáp lời, ngữ khí có chút buồn bã: "Làm sao có khả năng ngủ ngon."

Sở Tấn không biết nên nói cái gì, nghĩ một hồi: "Tôi cho cậu một viên thuốc an thần?"

Ngược lại, tối nay phỏng chừng anh cũng phải uống một viên, bác sĩ kê thuốc mấy ngày, bên người anh cũng đồng thời mang theo thuốc giảm đau, vì quãng thời gian trước giấc ngủ vẫn luôn rất tốt, anh còn tưởng rằng vài viên thuốc đó không phải sử dụng đến, không nghĩ tới cuối cùng vẫn dùng tới.

Lận Diễm Trần: "Tôi mới không cần!"

Sở Tấn bị biểu tình hung ác của hắn, làm ngẩn người.

Lận Diễm Trần tự kiểm điểm tỏ ra áy náy, nước mắt nơi đáy mắt sắp tràn ra: "Xin lỗi, A Tấn, không phải tôi cố ý hung dữ với em, tôi có chút không khống chế được chính mình..."

Sở Tấn nhẫn tâm phải đi, nhưng hắn vẫn không nỡ lòng lưu lại một chút dấu vết không tốt nào ở đáy lòng của Sở Tấn, Sở Tấn nói đúng, ít nhất sau này khi Sở Tấn nhớ tới hắn, đều là dáng vẻ tốt đẹp.

Sở Tấn ôn nhu nhỏ giọng nói: "Tôi biết, Tiểu Lận cậu rất tốt, cậu là một chàng trai rất tốt rất tốt."

Như vậy cũng không thể an ủi được Lận Diễm Trần, hắn càng thương tâm hơn: "Tôi tốt hơn nữa em cũng không thích tôi a."

Sở Tấn đầu quả tim ê ẩm sưng đau, có lẽ trong khoảng thời gian này mới xảy ra những chuyện làm cho anh khổ sở nhất, gặp phải Tiểu Lận là may mắn lớn nhất và bất hạnh nhất đời này của anh. Ông trời tại sao lại đối với anh như vậy? Nếu trên đời cũng có người thật lòng yêu anh, thì tại sao lại an bài anh chết sớm chứ.

Đời trước anh đã làm sai điều gì, sao lại đối với anh tàn nhẫn như vậy?

Sở Tấn sắp khóc rồi: "Không phải cậu sai, Tiểu Lận, là lỗi của tôi, đều tại tôi."

Lận Diễm Trần nghi hoặc mờ mịt, hắn không biết bản thân quá tự luyến hay là thế nào, hắn luôn cảm thấy Sở Tấn cũng thích hắn, bất kể là nhiều hay ít, ít nhất cũng là thích, nếu là như thế, thì tại sao Sở Tấn lại không muốn ở lại?

Nhưng hắn thích Sở Tấn, thích đến mức hắn thậm chí không muốn vì như vậy khiến Sở Tấn khó xử: "Tôi không gây khó dễ cho em, A Tấn, ngày mai em lên chuyến bay mấy giờ? Sân bay nào?"

Sở Tấn nói: "Buổi chiều."

Lận Diễm Trần nói: "Vậy chúng ta sáng sớm tám giờ dậy, tôi đưa em ra sân bay."

Sở Tấn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn."

Lận Diễm Trần lưu luyến không rời, cuối cùng cũng buông tay anh ra, khịt khịt mũi: "A Tấn, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi."

Ánh mắt Sở Tấn không khống chế được đuổi theo bóng lưng Lận Diễm Trần, cuối cùng Lận Diễm Trần như là đã hạ quyết tâm, không quay đầu lại mà rời khỏi, Sở Tấn nhìn cánh cửa khép lại, mất mát có chút khó giải thích được, đứng tại chỗ, thở dài. Tiểu Lận kỳ thực cũng không thích anh như vậy, suy cho cùng mấy câu nói đã bị đánh ra.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lận Diễm Trần quay trở về.

Sở Tấn loạn nhịp tim, hỏi: "Tại sao cậu trở lại?"

Lận Diễm Trần nhỏ giọng ngây ngốc nói: "A Tấn, tối nay ngủ em nhớ tới khóa cửa lại, giấu kỹ giấy chứng minh của em, tôi sợ tôi không nhịn được thừa dịp em ngủ đến đây trộm đi, làm cho em không rời đi được."

Sở Tấn há hốc mồm, ngốc lăng, tay chân luống cuống: "..."

Khóe mắt Lận Diễm Trần còn mang theo nước mắt, nhưng lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười với anh: "Tôi nói giỡn, tôi sẽ không trộm. A Tấn, bây giờ em vui vẻ hơn không?"

Sở Tấn mũi chua xót, chần chờ, gật gật đầu.

"Tôi không muốn nhìn thấy em không vui." Lận Diễm Trần nghiêm túc nói, "Tôi đi thật đây, A Tấn, tôi hi vọng khi em ngủ lúc nằm mơ thấy tôi, cũng là cười, chứ không có rơi nước mắt."

"Ngủ ngon, A Tấn."

Ngàn vạn nhu tình nơi đáy lòng Sở Tấn như vỡ ra, tụ hợp lại một nơi, đến bên mép, lại biến thành một câu nói sâu xa dường như than thở: "Ngủ ngon, Tiểu Lận."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Cả một buổi tối Sở Tấn trằn trọc trở mình, gối đều khóc ướt.

Anh không biết mình xảy ra chuyện gì, anh cho rằng mình là một người kiên cường, lúc trước biết được mình không may bị mắc bệnh bệnh nan y, anh đều không rơi một giọt nước mắt, bây giờ chỉ là một cuộc chia tay nho nhỏ, lại khóc thành như vậy.

Miễn cưỡng nằm đến hừng đông hai giờ, nuốt một viên thuốc an thần, cuối cùng mới ngủ được.

Sáng ngày thứ hai Lận Diễm Trần gọi anh rời giường.

Sáng sớm tám giờ, vô cùng đúng giờ.

Trong khoảng thời gian từ trước tới nay, đây là lần đầu Lận Diễm Trần thức dậy sớm hơn so với anh.

Đáy mắt Lận Diễm Trần còn có chút tơ máu chưa có mất đi, bên hốc mắt do thức đêm sinh ra quầng thâm, bản thân mình thì xử lý gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ suit (áo khoác (suit jacket) và quần âu (dress trousers)) mang một chiếc đồng hồ, khuy măng sét bằng kim cương, chải tóc tai, vuốt tóc, đừng nói cạo râu mép sạch sẽ, cả lông mày loạn cũng sửa, như là trở thành một người khác, anh tuấn hùng hổ doạ người.

Sở Tấn mắt nhìn đến sững sờ.

Lận Diễm Trần chưa bao giờ mặc trang phục như vậy ở trước mặt Sở Tấn, hôm nay phải đưa Sở Tấn đi, hắn muốn để lại cho Sở Tấn một ấn tượng cuối tốt nhất, để anh nhớ kỹ dáng vẻ anh tuấn nhất của hắn.

Lận Diễm Trần một đêm không ngủ, điều chỉnh xong cảm xúc, hắn thấy Sở Tấn nhìn mình như vậy, ngượng ngùng nói: "Ngày hôm nay tôi có đẹp trai không?"

Sở Tấn gật đầu: "Rất đẹp."

Lận Diễm Trần miễn cưỡng cười cười: "Vậy thì tốt, tôi chờ em, em không cần gấp gáp, thời gian còn rất sớm, cho dù trên đường kẹt xe cũng tới kịp."

Kỳ thực không có thứ gì để thu dọn, thời điểm anh và Lận Diễm Trần xuất phát cũng không mang theo cái gì, ngược lại là dọc theo đường đi anh muốn mua rất nhiều thứ để mang về, mỗi khi anh thu dọn một thứ đều sẽ nhớ tới những chuyện khi ở cùng Lận Diễm Trần.

Không thể cùng Lận Diễm Trần bên nhau, ít nhất cũng để cho anh mang theo hồi ức và kỷ vật.

Anh dây dưa lề mề, rửa mặt mặc quần áo, thêm vào thu dọn mất hết nửa giờ, sửa sang xong hành lý đi ăn điểm tâm, ăn xong lập tức phải đi.

Không biết có phải người đang khổ sở thì sẽ quên đói bụng hay không, Sở Tấn không cảm thấy đói một chút nào, hơn nữa đồ ăn không biết tại sao trở nên đầy mỡ buồn nôn, không thể nuốt xuống, anh chỉ ăn vài miếng, thực sự ăn không vô.

Vẫn là Lận Diễm Trần mở miệng trước: "Ăn không vô thì thôi, A Tấn, nên xuất phát, không đi sẽ trễ."

Sở Tấn đặt dĩa xuống: "... Được."

Bọn họ ngồi trên xe, ai cũng không lên tiếng.

Đến nửa đường, Lận Diễm Trần bỗng nhiên nói: "Tôi quên mất bức họa kia, là thuộc về em... Em muốn mang đi không?"

Sở Tấn do dự.

Lận Diễm Trần giống như cầu xin, ôn tồn hỏi: "A Tấn, em không cho phép tôi chụp hình của em, bức họa kia để cho tôi, được không?"

Sở Tấn nhẹ dạ, gật đầu.

Lận Diễm Trần kìm nén lễ phép nói: "Cảm ơn.... Cảm ơn, A Tấn."

Đến sân bay mất hết hai giờ, Sở Tấn hoảng hốt cảm thấy thời gian vừa dài dằng dặc lập tức ngắn ngủi.

Vừa xuống xe, Lận Diễm Trần giành trước xách valy cho anh: "Để tôi giúp em cầm valy."

Sở Tấn vội vàng nói: "Không cần, không cần, cám ơn nhiều."

Lận Diễm Trần nói: "Em không phải sợ, tôi sẽ không cướp valy của em để giữ em lại, tôi chỉ.. Tôi chỉ muốn giúp em làm một việc cuối cùng, có được hay không? A Tấn, để tôi cầm valy cho em đi."

Sở Tấn suy nghĩ một chút, cũng không tranh với hắn, lúng túng nói: "Cảm ơn... Cảm ơn."

Ngoại trừ "Cảm ơn", Sở Tấn không biết mình còn có thể nói cái gì.

Lận Diễm Trần cùng anh chờ máy bay, hắn biết mình nên đi, nhưng thân thể thì muốn ở lại chỗ này, chờ đến thời khắc cuối cùng.

Ngồi lại rất lúng túng, Lận Diễm Trần chủ động tiếp lời: "Em nói với tôi thật nhiều lời "Cảm ơn", tôi cũng nên cám ơn em. Khoảng thời gian trước khi biết em, tôi gặp phải vài khó khăn, mỗi ngày say rượu, em nói cùng với tôi rất vui vẻ, tôi cùng với em cũng rất vui vẻ."

"Ừm."

"Tôi còn muốn cám ơn em, lần đầu tiên trong đời tôi thích một người như vậy."

"... Ừm."

"Tôi thật sự không biết nói lời ngọt ngào, A Tấn, tôi cảm thấy tôi đối với em là nhất kiến chung tình."

"..."

"Em là mối tình đầu của tôi."

Sở Tấn cảm thấy trong cổ họng như nhét lưỡi dao, làm anh không phát ra được tiếng nào, nói không ra lời.

Lận Diễm Trần ngẩng đầu lên, nhìn bảng chỉ dẫn điện tử: "A Tấn, chuyến bay của em sắp bắt đầu cất cánh."

Hắn đứng lên trước tiên, nắm lấy hành lý: "Đi thôi, tôi đưa em đi."

Hắn dừng lại trước thang máy, tay cầm valy buông ra, thở ra một hơi, cười nói: "A Tấn, tôi chỉ đưa em đến nơi này."

Sở Tấn hoảng hốt nhìn hắn: "Được... Tạm biệt."

Sở Tấn nhấc valy, bước lên thang máy, đi lên, anh không nhịn được quay đầu lại nhìn Lận Diễm Trần.

Lận Diễm Trần nhếch miệng, lộ ra một cái răng trắng, cười đến dương quang xán lạn, giống như khi đó bọn họ mới quen, hắn giơ cánh tay ở đối diện phất tay với Sở Tấn: "Tạm biệt, A Tấn!"

Nhưng trong lòng Sở Tấn rõ ràng, lần này sau khi chia lìa, bọn họ cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Anh sắp chết rồi.

Mãi đến khi Sở Tấn không nhìn thấy dưới lầu, anh mới không quay đầu lại nhìn nữa, cùng đoàn người, cầm vé máy bay giấy chứng minh đi đến cổng an ninh, tới gần năm mới, nhiều người, xếp hàng hết năm, sáu phút, cuối cùng cũng đến lượt anh, nhưng vào giờ phút này, dáng dấp Lận Diễm Trần vừa mới cười cùng anh nói lời từ biệt lại nổi lên trong đầu của anh không lấy ra được.

Có người đẩy anh một chút.

"Tiên sinh... Tiên sinh?"

Sở Tấn lấy lại tinh thần, người bên cạnh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.

Đáy lòng Sở Tấn bỗng nhiên dâng lên một luồng kích động: "Tôi không đăng ký trước."

Anh nhấc valy lên, hơi động đôi chân tê rần, chạy trở về, càng chạy càng nhanh, chạy chậm, lại biến thành nhanh chân chạy.

Anh trở lại cửa thang cuốn, đi xuống nhìn lại, liếc mắt ngay lập tức thấy được Lận Diễm Trần.

Anh muốn nhìn Lận Diễm Trần thêm một chút, chỉ một chút.

Lận Diễm Trần còn đứng ở chỗ lúc nãy tiễn anh rời đi, không dời đi nửa bước, chỉ là trên mặt không thấy nụ cười, mà nước mắt đầy mặt.

Sở Tấn vừa thấy, nước mắt cuối cùng không kìm nén được, tràn mi mà ra. Lúc trước Lận Diễm Trần xin anh, anh đều tâm địa sắt đá bỏ mặc, vô số giây phút lừa dối đè nén xuống tình cảm của mình, cố tình ở đây một thời điểm bình thường, chỉ là nhìn Lận Diễm Trần liếc mắt một cái... Lận Diễm Trần thậm chí cũng không phát hiện anh hãy còn khổ sở, anh lại đột nhiên nhịn không nổi nữa.

Sở Tấn lôi kéo valy, bước xuống thang máy, đi mấy bước, ngại kéo valy quá phiền phức, đơn giản vứt valy đi, nhanh chóng chạy đến đối diện Lận Diễm Trần, chua xót, tình ý vẫn luôn được anh dằn xuống tầng tầng đáy lòng kêu ra tiếng: "Lận Diễm Trần!"

Lận Diễm Trần vốn đang ngốc hề hề mà khóc, đột nhiên nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi quen thuộc, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên nhìn thấy Sở Tấn chạy tới chỗ mình.

Hắn không thể tin được, thậm chí nghĩ đó lá ảo giác của mình.

Qua vài giây, Lận Diễm Trần mới phản ứng được, đây là thật, không phải hắn nằm mơ, thân thể của hắn chuyển động trước tiên, rút chân, cũng chạy về hướng Sở Tấn.

Sở Tấn chạy đến thang máy lúc còn lại bốn bậc, bởi vì quá gấp, không cẩn thận ngáng chân, bay nhào xuống.

Lận Diễm Trần đưa tay đón được anh, vừa vặn ôm vào trong lòng. Sở Tấn cơ hồ đâm thẳng vào trong lồng ngực của hắn, làm hắn lùi lại một bước.

Sở Tấn ôm hắn thật chặt, chôn mặt trên bờ vai hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu Lận, tôi luyến tiếc cậu."

Lận Diễm Trần khóc thút thít, càng ôm anh chặt hơn, hắn nói: "Tôi cũng luyến tiếc em... A Tấn. Tôi thật sự rất thích em." 

Bình luận

Truyện đang đọc