LŨ MÙA XUÂN

Quý Thiên Trạch? Sở Tấn ngây ngốc.

Trước kia Thu Thu đẻ non, phải ở trong buồng giữ nhiệt, anh dưỡng bệnh không có gì để làm, đầy đầu ngoại trừ nhớ Thu Thu và Lận Diễm Trần, chính là oán hận Quý Thiên Trạch, còn từng nghĩ tới muốn tự tay trả thù gã một trận.

Thế nhưng, đầu tiên là phải chăm sóc Thu Thu, không đi được, rồi bận công việc, sau lại gặp được Lận Diễm Trần, trong đầu anh chỉ chứa người yêu, căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác.

Giờ thấy người này, Sở Tấn cảm giác dường như mình đang mơ.

Dù sao anh đã đi vào một cuộc sống mới, tạm biệt hoàn toàn quá khứ.

Sở Tấn lấy lại tinh thần...

Anh không đi trả thù Quý Thiên Trạch, Quý Thiên Trạch thậm chí còn chủ động mang mặt tới tìm anh?

Người này xuất hiện tuyệt đối không có chuyện tốt.

Sở Tấn nghĩ đến bệnh của Thu Thu, lại có chút tức giận không kiềm chế nổi, chất vấn: "Lần trước cậu hại con... Hại tôi vào bệnh viện, Quý tiên sinh, xin hỏi cậu bây giờ dùng tâm tình gì đứng trước mặt tôi? Còn dám gọi tôi là "Tiểu Sở"? Tôi tự nhận đã tuyệt giao với cậu rất lâu, không nhận nổi tiếng xưng hô này."

Quý Thiên Trạch lại tựa như nghe không hiểu châm chọc của anh, tội nghiệp mà nhìn anh: "Em gầy..."

Ánh mắt gã chứa đầy tình ý, cả người Sở Tấn lại nổi da gà, chỉ cảm thấy buồn nôn, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều với Quý Thiên Trạch: "Tôi mập hay gầy có liên quan gì tới cậu, làm phiền tránh ra một chút, tôi muốn về nhà ăn cơm."

Quý Thiên Trạch muốn đưa tay kéo anh, Sở Tấn như là sợ bị rắn cắn, bây giờ trong bụng anh không có đứa nhỏ, hành động nhanh nhẹn, dễ dàng né tránh, buồn bực nhìn chằm chằm Quý Thiên Trạch đang chặn trước cửa: "Cậu có bệnh phải không?"

Quý Thiên Trạch giống như cầu xin nhìn anh: "Tiểu Sở, tôi biết em giận tôi... Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi em, tuy rằng tôi không phải cố ý, làm thương tổn em chính là làm thương tổn em, là lỗi của tôi. Lúc trước em nói rốt cuộc tôi vẫn luôn trốn tránh trách nhiệm, tôi đã hiểu ra rồi... Là tôi không tốt, bây giờ tôi thật lòng hối cải, sẽ không nguỵ biện nữa."

"Tiểu Sở, trước đây tôi quá nhu nhược, không thấy rõ tình cảm của mình."

"Chúng ta đã từng có mười mấy năm, chẳng lẽ nói xong là xong? Tôi không bỏ xuống được."

"Tôi biết mình đã tạo thành sai lầm lớn, tôi chỉ hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi lập công chuộc tội có được hay không?"

"Tôi nhất định sẽ sửa đổi, được chứ?"

"Tôi thành khẩn xin em, cho tôi một cơ hội, chỉ một lần!"

Cậu muốn nối lại tình xưa ư, tôi đã kết tân hoan khác từ lâu rồi. Sở Tấn vẫn không bị đả động, anh nói: "Trễ rồi."

"Lần trước tôi đã nói, tôi thích người khác."

"Chúng tôi còn chuẩn bị kết hôn."

Quý Thiên Trạch nói: "... Tôi biết rồi."

Lần trước Sở Tấn nói thích người khác, gã đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi đó gã không dám tới tìm Sở Tấn, sợ bởi vì mình hại chết Sở Tấn, gần đây lại nghe được tin tức Sở Tấn, biết anh vẫn rất tốt, không nhịn được lại đi tìm, chỉ là không biết Sở Tấn và bạn trai mới của anh đã đến bước kết hôn.

Sở Tấn cảm thấy hoang đường: "Cậu biết còn tới tìm tôi?"

Quý Thiên Trạch nói: "Tiểu Sở, trước đây em không phải như vậy, em yêu tôi nhiều năm như thế làm sao có thể nói không là không... Trước đây cho dù tôi có bạn gái, em vẫn rất tốt với tôi..."

Sở Tấn sửng sốt một chút, Quý Thiên Trạch nói lời này là có ý gì? Nói anh là tiểu tam không biết xấu hổ sao? Lần này thật sự làm anh tức giận rồi.

Sắc mặt Sở Tấn tối sầm: "Cậu cũng biết tôi đã từng thích cậu, tôi đây không phủ nhận, lúc còn trẻ ai chưa từng thích nhằm một tên khốn. Cái gì gọi là cho dù cậu có bạn gái, tôi vẫn rất tốt với cậu? Thời điểm cậu có bạn gái tôi có bước qua giới hạn sao? Là khi đó cậu biết rõ tôi thích cậu, còn làm bộ không biết, đi quen bạn gái."

Sở Tấn cười lạnh: "A, mỗi lần cậu có bạn gái, tôi nhiều lần quyết tâm muốn kết thúc, là cậu tới tìm tôi, dùng danh nghĩa bạn thân, không cho tôi đi."

Quý Thiên Trạch bị anh thóa mạ, cũng không tức giận, ngược lại thuận nước leo lên: "Vâng, trước kia tôi rất là đê tiện. Tôi biết em thích tôi, hơn nữa tôi biết trên cõi đời này em là người yêu tôi nhất, cho nên tôi luyến tiếc em, nhưng khi đó tôi không dám come out, tiểu Sở, tình huống hai nhà chúng ta không giống nhau... em xem, em tức giận như vậy. Em còn nói em không thích tôi, em tức giận bao nhiêu, chính là còn thích tôi nhiều bấy nhiêu."

Sở Tấn bị tức đến hít vào một hơi, anh cảm thấy mình không có cách nào câu thông với Quý Thiên Trạch, hoàn toàn không thể nói đạo lý: "Cậu thực sự là... Tôi khuyên cậu nên đến khoa tâm thần của bệnh viện."

Sở Tấn chỉ vào gã, hỏi: "Cậu có nhường đường hay không? Cậu không tránh ra, có tin tôi đánh cậu hay không?"

Quý Thiên Trạch: "Không cho, trừ phi em đáp ứng cùng tôi một lần nữa."

Sở Tấn không còn lời gì để nói, đây là tự Quý Thiên Trạch muốn ăn đòn.

Sở Tấn giơ lên nắm đấm nện lên trên mặt Quý Thiên Trạch, Quý Thiên Trạch hoàn toàn không phản kháng, bị anh đấm trúng mấy quyền, chân đều đứng không vững.

Sở Tấn còn ghét bỏ đánh gã làm tay bản thân đau, lại hơi nghi ngờ một chút, tại sao Quý Thiên Trạch hoàn toàn không đỡ?

Lúc này, Quý Thiên Trạch bị anh đánh ngã đang bò dậy từ dưới đất, nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu: "Tiểu Sở, em ra tay rất tàn nhẫn. Nguôi giận chưa? Nếu vẫn không hết giận, em cứ tiếp tục đánh. Hoặc là em đánh chết tôi, hoặc là sau khi đánh xong rồi thì hết giận, trở lại bên cạnh tôi."

Tại sao lại vô liêm sỉ như vậy? Sở Tấn nắm chặt nắm đấm cũng không biết có muốn vung tới hay không, anh tức cười: "Dựa vào cái gì tôi phải để cho cậu lựa chọn thay tôi?"

Lúc Sở Tấn nói chuyện, thời điểm thả lỏng cảnh giác, Quý Thiên Trạch bỗng nhiên bò dậy, đi đến, gã kéo Sở Tấn, đặt ở trên cửa xe, đè hai tay Sở Tấn lại, cúi người muốn hôn.

Sở Tấn nghiêng mặt sang bên, tránh né không để gã hôn, buồn nôn muốn ói, vừa dùng sức giãy dụa, vừa mắng: "Cậu không phải thẳng nam sao? Cậu không cảm thấy buồn nôn sao?"

Quý Thiên Trạch nói: "Tiểu Sở, em yêu tôi yêu đến mức vì tôi thủ thân như ngọc, không quen bạn trai bạn gái, em đừng lừa gạt chính mình."

Sở Tấn không nhịn được bạo phát: "Tôi thao, giời ạ, cuộc sống riêng của tôi tôi thích qua như thế nào thì qua như thế, đó là tự do của tôi, cậu đừng tự dát vàng lên trên mặt, ảo tưởng tôi là vì cậu."

Quý Thiên Trạch muốn hôn lên đôi môi anh, nhưng không hôn được.

Nhưng chỉ vừa bị đôi môi Quý Thiên Trạch cọ qua gương mặt, Sở Tấn lập tức cảm thấy rất buồn nôn.

Sở Tấn giận dữ hỏi: "Cậu đã sa đọa đến mức phải làm tội phạm cưỡng gian rồi sao?"

Quý Thiên Trạch bóp lấy cổ của anh, bắt đầu nóng máu: "Em không thể ngoan một chút sao?"

Sở Tấn cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, Quý Thiên Trạch nhìn đôi môi Sở Tấn khẽ nhếch, đang muốn hôn xuống.

Đầu gối của gã đột nhiện bị người đá mạnh từ phía sau, làm cho gã phải uốn gối về phía trước, mà phía trước chỉ có cửa xe, cho nên đầu gối đập vào trên cửa xe, một tiếng "Đùng" vang lên, đau đến mức gã rên lên một tiếng, trên tay không còn sức lực.

Sở Tấn nhân cơ hội chạy trốn.

Quý Thiên Trạch còn muốn bắt lấy anh, tay còn chưa có đụng tới Sở Tấn, đã bị người ta tóm lấy cánh tay, hai tay bắt chéo ra sau lưng.

Quý Thiên Trạch lấy lại tinh thần, nhìn thấy một người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn, khí độ bất phàm, trong con ngươi dường như bốc lửa, lửa giận thiêu đốt đang cháy.

Gã đánh trả một quyền, nhưng cả góc áo đối phương cũng chưa đụng được, lại bị tóm chặt, bỗng một trận trời đất quay cuồng, nặng nề té xuống đất.

Đây là một cú đánh tiêu chuẩn, làm gã ngã ở trên sàn xi măng, Quý Thiên Trạch cảm thấy cả người hình như bầm dập rồi.

Quá đau, nhất thời gã không bò dậy nổi.

Người đàn ông xa lạ tiến lên nắm lấy quần của gã.

Quý Thiên Trạch sợ hết hồn: "Cậu làm gì?"

Đối phương không nói hai lời, thành thạo kéo thắt lưng của gã xuống, gập chân lại, hai cái tay cũng kéo ra sau lưng, rồi dùng dây trói tay và mắt cá chân của gã với nhau.

Cột thành một bó như vậy, Quý Thiên Trạch hoàn toàn không có cách nào thoát ra, gã vừa động, quần lại tuột xuống, quần lót đều lộ ra phân nửa.

Dáng vẻ chật vật lúng túng.

Người đàn ông chế phục gã đứng lên.

Quý Thiên Trạch nhìn thấy người kia đến gần Sở Tấn, đưa tay ôm lấy Sở Tấn, lo lắng hỏi: "A Tấn, em không sao chứ?"

Sở Tấn lấy giấy ăn tàn nhẫn lau mặt, hai má đều chùi đỏ, hai tay còn đang phát run, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: "Không sao, may là anh đã đến rồi, tôi thật sự tức giận... Báo cảnh sát chưa?"

Lận Diễm Trần nói: "Vẫn chưa, vậy bây giờ tôi báo cảnh sát."

Sở Tấn nói: "Không, để tôi báo."

Bình luận

Truyện đang đọc