LŨ MÙA XUÂN

Sở Tấn đăng lên wechat anh một tấm hình, anh và Lận Diễm Trần mười ngón liên kết, trên ngón tay đeo nhẫn mang nhẫn kết hôn.

Tuy rằng một người khác không hề lộ mặt, nhưng hiển nhiên là một người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên Sở Tấn công khai show ân ái.

Thường ngày anh cực kỳ khiêm tốn, ngày hôm nay thực sự không nhịn nổi.

Anh sắp kết hôn rồi!

Cả đêm Sở Tấn đều kích động đến mức khó có thể kìm chế, anh đã từng nghĩ rằng cả đời mình cũng sẽ không có ngày này.

Với những người đồng tính yêu nhau trong nước mà nói, kết hôn là một chuyện rất xa vời không thể với tới, anh nhớ lại lúc ở Las Vegas, anh đã từng cầu nguyện, kiếp sau có thể gặp được người yêu anh, còn chưa đến kiếp sau, kiếp này anh đã thực hiện được rồi.

Trước đây Sở Tấn còn ghét bỏ người khác khoe ân ái trên mạng, không nghĩ tới bây giờ, anh lại thành loại người trước đây mình chán ghét.

Nhưng suy nghĩ kỹ hơn, tại sao phải giấu diếm chứ? Anh hợp pháp kết hôn, tại sao không thể đưa ra ánh sáng?

Anh cảm thấy có hơi xấu hổ, lại có chút mừng thầm, thành thật mà nói, anh muốn người khác ước ao.

Sở Tấn vừa đăng lên, bình luận lập tức sục sôi.

Dĩ nhiên đều là chúc phúc chuyện anh kết hôn, hưởng lây niềm vui, còn xin bánh kẹo cưới.

Bình luận đầu tiên chính là học trò tài giỏi của anh Đoạn Hiểu Trân: Chúc sư phụ và sư công răng long đầu bạc, trăm năm hảo hợp.

Ngay sau đó là sư phụ của anh Lưu tổng: Tiểu Sở a, lúc nào đãi tiệc rượu a? Tôi cần phải uống một ly rượu mừng.

Triển Hồng Vũ: Chúc mừng chúc mừng, lễ cưới cần giúp một tay không?

Đàm Tu Minh lập tức trả lời bình luận của Triển Hồng Vũ: Chắc chắn rồi a, anh Sở, đồ ăn trong lễ cưới để em phụ trách cho

Trác Lâm Huy: Vậy tôi phụ trách trang phục? Tôi cảm thấy hai người phải chuẩn bị cho lễ cưới, nhất định rất bận, tôi có thể giúp hai người chăm nom Thu Thu...

Lữ Hạo: Tôi ra đồ trang sức... Cảm động quá, tôi sẽ tin tưởng vào chân ái

Chưa kể những nhân viên nhỏ trong công ty, lúc này ai cũng hào hứng?

Vài người đồng tính trước đây Sở Tấn quen biết đều trả lời, rất lâu anh cũng không tán gẫu, chính anh cũng quên mất mình thêm những người này vào lúc nào. Từng có một quãng thời gian, lúc còn ở X thành, anh cũng có tìm hiểu giới đồng tính, anh nghĩ nếu muốn từ bỏ họ Quý, mình nên tìm một người bạn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu không có tình yêu, cũng không cần bởi vì quá cô đơn mà tìm người tạm bợ, quá vô trách nhiệm. Lúc đó có nói chuyện với một vài người, bởi vì mỗi lần gọi anh ra ngoài chơi anh đều không thích đi, dần dần cũng không còn liên lạc nữa.

Lúc này Sở Tấn khoe nhẫn, nhóm chị em dồn dập vùng dậy như zombie:

Ông kết hôn rồi? Tìm đàn ông?

Trong nước có thể kết hôn?

Gato quá a, đã lâu rồi tôi không yêu đương...

Sở Tấn trả lời qua loa: Ra nước ngoài kết hôn, vị hôn phu của tôi quốc tịch nước ngoài

Lại hỏi: Đã lấy giấy kết hôn?

Sở Tấn từ từ trả lời: Ngày hôm nay cầu hôn, ngày mai bay ra nước ngoài đăng ký

Sảng khoái a.

Lận Diễm Trần tắm rửa sạch sẽ đi ra, lập tức thấy Sở Tấn ngồi ở trên giường, lạch cạch lạch cạch chơi điện thoại di động, chăm chú đến mức hắn đi tới cũng không chú ý.

Lận Diễm Trần nhìn lén điện thoại di động của anh: "Em đang chơi gì đó?"

Sở Tấn sợ hết hồn, rất là xấu hổ: "Anh đừng nhìn lén."

Lận Diễm Trần cười khà khà: "Anh thấy rồi... Em chụp anh cho đẹp trai một chút, đăng lên, người ta sẽ càng hâm mộ em."

Sở Tấn trợn mắt ngoác mồm: "Anh không biết xấu hổ quá rồi?"

Lận Diễm Trần chẳng biết xấu hổ: "Không biết xấu hổ chỗ nào? Lẽ nào không thể mang anh ra được sao?"

Sở Tấn ấp úng mà nói: "Không cần anh lộ mặt, em muốn bọn họ hâm mộ em, chứ không phải muốn để bọn họ mơ ước anh..."

Lận Diễm Trần cảm thấy anh thực sự rất đáng yêu, hắn cười rộ lên, hôn anh một cái.

Hôn chán ngán rồi, mới nói chính sự.

Sở Tấn hỏi hắn: "Chúng ta ngày mai xuất phát? Đi đâu làm giấy kết hôn? Anh đã sắp xếp tất cả rồi?"

Lận Diễm Trần nói: "Thời gian cất cánh đã quyết định rồi, chúng ta ngồi máy bay tư nhân, bảo bảo thì phiền cha mẹ mang một ngày, chúng ta đến Las Vegas, tờ giấy kết hôn lúc trước em còn giữ không? Mình dùng tờ đó."

Sở Tấn đỏ mặt, khi đó anh nghĩ mình sắp chết rồi, nên xin một tờ cất làm kỷ niệm, không nghĩ tới thật sự có một ngày được dùng: "Còn giữ... em đi tìm ra."

Sở Tấn gìn giữ tờ đơn xin kết hôn này rất kỹ, chỉnh tề, cả nếp gấp cũng không có, vẫn còn mới tinh. Phía trên đã ký sẵn tên rồi, lúc trước thật sự không nghĩ tới.

Lận Diễm Trần dứt khoát nói: "Luật sư chứng hôn đã chờ sẵn ở Las Vegas, đến lúc đó em xem thỏa thuận rồi ký tên, chúng ta lại đến phòng thị chính đóng dấu."

Sở Tấn sửng sốt một chút, hỏi: "Còn có thỏa thuận trước khi cưới?"

Lận Diễm Trần gật đầu, trình bày đơn giản một chuyện: "Có a, nếu em bội tình bạc nghĩa anh, em sẽ phất lên sau một đêm, anh sẽ phá sản sau một đếm. Nếu anh xảy ra điều gì bất ngờ, em cũng sẽ phất lên sau một đêm."

Sở Tấn: "..."

Tâm trạng Sở Tấn phức tạp: "Anh đừng nói lung tung, anh trẻ hơn em nhiều như vậy, nhất định em sẽ chết trước anh."

Lận Diễm Trần ngồi ở bên cạnh anh, ôm bờ vai anh: "Chờ chúng ta bảy tám mươi tuổi rồi nói."

Sở Tấn nói: "Em sợ cô đơn, em cũng không muốn sống một cuộc sống không có anh. Em ích kỷ, nếu em nhất định phải chết trước anh, đến lúc đó anh tuyệt đối không được tìm ông lão bà lão dễ nhìn nào, gái trai trẻ tuổi lại càng không được."

Lận Diễm Trần hôn anh: "Sẽ không tìm, anh kết hôn với A Tấn rồi, anh sống là người của A Tấn, chết là quỷ của A Tấn, có được hay không?"

Hôm sau bọn họ bay đi Las Vegas, bởi vì Las Vegas ở múi giờ số tám, lúc đến vẫn là ban ngày.

Sở Tấn ở trên máy bay đã ngủ một giấc, tắm, thay một bộ quần áo mới.

Có người tới đón bọn họ, đến một toà nhà thương mại khí thế, trong phòng họp sáng ngời, luật sư đã chờ bọn họ ở đó.

Vẫn là đi theo trình tự, trước hết là báo cho Sở Tấn nghe tài sản của Lận Diễm Trần, Sở Tấn càng nghe càng cảm thấy tê cả da đầu, anh biết Lận Diễm Trần có tiền, nhưng vẫn vượt quá sự tưởng tượng của anh. Sở Tấn hỏi: "Đó là của anh và ba anh?"

Lận Diễm Trần nói: "Ba anh vẫn rất khỏe a, tiền của ông ấy không để cho anh cũng không đáng kể, ngược lại anh cũng có thể tự kiếm tiền. Đây là của anh, còn có một phần mẹ để lại cho anh."

Sở Tấn nói không ra lời.

Luật sư lại lấy ra một phần văn kiện khác: "Đây là quà Lận Thiệu Nguyên tiên sinh tặng ngài kết hôn."

Sở Tấn: "..."

Chuyện đến nước này, anh sắp bị khoản tiền kếch sù này đập cho hôn mê, lòng thấy sợ hãi, ngược lại cầm bút, không biết phải viết từ đâu.

Sở Tấn ngẩng đầu lên, khó xử nói với Lận Diễm Trần: "Hay là, nên bớt một ít đi?"

Lận Diễm Trần nghe không hiểu: "Cái gì bớt một ít?"

Sở Tấn nói: "Là, đừng cho em nhiều tiền như vậy, em đã chiếm tiện nghi quá nhiều rồi, từ nhỏ đến lớn em còn chưa có chiếm tiện nghi của người khác như vậy, có chút quá đáng rồi?"

Lận Diễm Trần nở nụ cười: "Bây giờ mới biết không thể chiếm tiện nghi? Em đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của anh rồi? "Chiếm" ra cả bảo bảo, hiện tại em mới nói không muốn chiếm tiện nghi của anh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của anh còn chỗ nào không bị em chiếm tiện nghi chứ?"

Mặt Sở Tấn đột nhiên phừng một phát đỏ chót: "Có luật sư ở đây, anh nói cái gì đó?"

Lận Diễm Trần ở phía dưới bàn kéo tay anh: "Không sao, anh ta nghe không hiểu tiếng Trung."

Sở Tấn nhìn luật sư, luật sư vẻ mặt bình tĩnh, có vẻ đúng là nghe không hiểu.

Luật sư mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Ông chủ bảo y nghe không hiểu tiếng Trung, y dĩ nhiên phải nghe không hiểu tiếng Trung a. Y làm về luật hôn nhân lâu như vậy, giúp rất nhiều người có tiền quyết định thỏa thụân trước khi cưới, không ít người thường câu được con rể vàng, chẳng qua tình nhân nam nam khá ít, tình huống như trước mắt đây lại càng hiếm thấy hơn. Người có tiền thường càng tính toán tiền tài, chủ yếu sẽ đặt ra những điều kiện khó khăn, như Lận Diễm Trần tuổi còn trẻ đã kết hôn, còn chủ động nghiêng về một bên để cho đối phương chiếm ưu thế... Có lẽ là thật sự bị say mê đến thần hồn điên đảo. Nhưng đối tượng của hắn lại càng kỳ quái, không cần tiền, y cảm thấy chính mình vừa nãy đã giảng giải rất rõ ràng rồi? Đây là một con số khá là khổng lồ, nếu vị trí đổi lại là mình cũng rất khó không động lòng. Tuy rằng y là thẳng nam, nhưng nếu như có một người đàn ông giàu có lấy mấy trăm triệu đến đập vào mặt y như vậy, vậy y chỉ có thể nói, OK, cong ngay thôi.

Sở Tấn cảm thấy được, con số này thật sự cao đến mức làm cho anh cảm thấy đang thoát ly khỏi hiện thực.

Lận Diễm Trần nhét bút vào trong tay anh: "Ký đi."

Sở Tấn: "..."

Lận Diễm Trần móc bức ảnh Thu Thu ra, để ở trên bàn trước mặt anh.

Sở Tấn... Sở Tấn ký.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần đeo nhẫn kết hôn, tay trong tay đến phòng thị chính trình đơn xin kết hôn.

Hai người yên lặng xếp hàng, Sở Tấn nhìn phía trước còn có vài cặp tình nhân, anh thích sự đơn giản bình thường như vậy, ở đây bọn họ không có gì đặc biệt, chỉ là một cặp tình nhân bình thường trong rất nhiều những cặp đôi, quyết định chuyện cả đời. Thật ra tình cảm là một chuyện, cũng không phải pháp luật có thể ảnh hưởng, nhưng vẫn muốn kết hôn a.

Được chính thức kết hôn thì không giống như vậy.

Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, Sở Tấn thấp thỏm đưa đơn xin kết hôn tới, chỉ lo xảy ra sai xót gì.

Nhân viên làm việc kiểm tra không có sai sót, xác nhận lập tức.

Đóng dấu thêm mấy cái.

Hoàn toàn không có khó khăn gì.

Dễ như trở bàn tay.

Cứ như vậy, cuối cùng bọn họ cũng trở thành phu phu hợp pháp. Ừm, một ngày trước sinh nhật một tuổi của Thu Thu, bé chính thức trở thành con hợp pháp.

Nhân viên nói: "Chúc mừng hai người đã kết hôn, hai người có thể xin cử hành hôn lễ ở giáo đường nơi đây, có thể qua bên kia tìm hiểu một chút."

Lận Diễm Trần mỉm cười: "Cảm ơn, chẳng qua chúng tôi định tổ chức lễ cưới ở nơi khác."

Lận Diễm Trần rất hãnh diện, lần trước tới nơi này, Sở Tấn phủ nhận chuyện kết hôn cùng hắn với nhân viên, lần này thật sự bị hắn nắm tay dẫn đến nơi đây làm giấy kết hôn rồi.

Lần này Sở Tấn hoàn toàn không hung hăng nổi. Sở Tấn cầm giấy chứng nhận, cả người như ngớ ngẩn, nhìn giấy chứng nhận trên tay.

Sở Tấn đỏ mặt, tự đáy lòng cười nói: "Thật là đẹp, anh xem thiết kế rất đẹp."

Lận Diễm Trần kỳ quái mà nói: "Là rất dễ nhìn, anh cảm thấy em kí tên là đẹp mắt nhất. Chẳng qua, A Tấn a, anh nhớ hình như trước đây có người nói gì nhỉ? Có người ở Las Vegas nói với anh, vĩnh viễn sẽ không kết hôn với anh. Em có nhớ là ai hay không a?"

Sở Tấn lấy lại tinh thần, lườm hắn một cái, hung dữ mà nói: "Không nhớ rõ!"

Lận Diễm Trần cười ha ha, một tay ôm người vào trong lòng: "Em đừng mong lại chạy trốn."

Sở Tấn ôm lại hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực Lận Diễm Trần: "Em vốn không muốn trốn..."

Sở Tấn nói: "Anh ngại hay không?"

Lận Diễm Trần hôn thái dương anh: "Tại sao lại ngại? Anh và bạn đời của anh thân thiết, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*."

(*) 天経地義 Để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ

Sở Tấn mặt đỏ tim đập, miệng ấp úng.

Lận Diễm Trần tinh thần phấn chấn, đẹp trai giống như đang toả sáng lòe lòe: "A Tấn, anh cảm thấy tromg đời anh, không có ngày nào vui vẻ hơn hôm nay."

Sở Tấn ngơ ngác, nở nụ cười.

Lận Diễm Trần vỗ vỗ đầu: "Ôi, còn lễ cưới nữa, lễ cưới ngày đó chắc chắn càng vui vẻ hơn! Vậy hôm nay là chỉ mới là ngày vui vẻ nhất, cùng với em, tương lai sẽ có thể càng vui vẻ hơn càng vui vẻ hơn nữa."

Sở Tấn nhất thời khó kìm lòng nổi, quên mất vẫn ở trên đường, nhẹ nhàng hôn Lận Diễm Trần một chút, cảm động nói: "Em cũng vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc