LŨ MÙA XUÂN

Người lớn tuổi ngủ nông, thầy Sở năm giờ rưỡi là tỉnh rồi.

Tối qua Sở Tấn gởi tin nhắn cho ông, nói bởi do công việc nên không về nhà được, để Thu Thu ngủ với ông.

Ngày hôm nay điểm tâm là đậu hủ non, ông ăn vị mặn, làm cho Thu Thu vị ngọt.

Thu Thu ngồi ở trong ghế tựa trẻ em, cầm cái muỗng nhựa tự mình ăn, ông tỉ mỉ sửa lại cách cầm muỗng của Thu Thu, bây giờ Thu Thu càng ngày càng biết hơn, bé ngoan ngoãn, từ từ ăn, một miếng cũng không lọt ra, ăn đến cuối cùng không dùng muỗng múc được, sẽ dùng hai cái tay, bưng chén nhỏ lên tiếp tục liếm.

Thu Thu ngẩng đầu lên, dũng cảm cầm chén úp lên trên mặt, chút nước còn trong bát trực tiếp dội hết lên mặt bé.

Thu Thu bối rối.

Ông nội bà nội: "Ha ha ha ha ha."

Bà nội: "Ôi, tiểu bảo bối của bà, vui chết bà rồi... Đừng lau cho nó! Để tôi chụp một bức ảnh trước đã!"

Thu Thu nghe ông nội bà nội cười, cũng nhếch miệng cười theo, lộ hai cái răng cửa nhỏ màu trắng, bên cạnh còn có hai cái răng nhọn nhú ra, ngọt vô cùng.

Ông nội vắt khăn lông, trước tiên giúp bé lau khuôn mặt nhỏ tay nhỏ cổ tay do nước làm dơ, ông nội ôm Thu Thu thay một bộ quần áo đơn giản, tay chân sạch sẽ, thoa phấn lại trở nên thơm tho rồi.

Lau xong, thầy Sở ôm Thu Thu ngửi ngửi: "Ừm, Thu Thu là một tiểu bảo bảo thơm ngát!"

Thu Thu cười khanh khách, vỗ vỗ tay nhỏ: "Ông nội."

Sở Tiểu Béo lại gần: "Gâu gâu!"

Thu Thu vui vẻ nói: "Mập mạp!"

Bây giờ bé nói chuyện đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không rõ lắm, câu chữ vẫn còn ngọng ngọng, ngoại trừ "Ba ba" "Ông nội" "Bà nội", còn học được "Mập mạp", chuyên dùng để gọi Sở Tiểu Béo.

Thu Thu thấy Sở Tiểu Béo lập tức rất vui vẻ, uốn éo, ra hiệu ông nội buông bé ra.

Ông nội lại đặt bé ở trên thảm trải sàn mềm mại, để cho bé chơi với Sở Tiểu Béo.

Thầy Sở rảnh rỗi, mới nhớ tới mình còn một thằng con trai, trắng đêm không về, buồn bực nói: "Sở Tấn sao vẫn còn chưa trở về?"

Ông gọi điện thoại cho Sở Tấn: "Con có công việc gì a? Sao vẫn còn chưa về? Không cần con trai nữa."

Sở Tấn nói: "Còn có việc, cha, con... Con còn ở công ty."

Thầy Sở nói: "Vậy hôm nay cũng không trở về a? Anh đã làm ba ba rồi, nhưng không có trách nhiệm gì cả, suốt ngày không quan tâm đứa nhỏ, càng ngày càng quá phận, nói không chừng có ngày Thu Thu cũng không nhận ra người ba ba là anh, anh lơ là đứa nhỏ như vậy, sau này nó lớn lên nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn."

Chuyện nào ra chuyện đó a? Lại nghĩ tới mười mấy năm sau lamg chi. Sở Tấn phiền muộn, anh trừng mắt với Lận Diễm Trần bên cạnh, đều do tên khốn kiếp này, hại anh bị cha mắng.

Lận Diễm Trần dời ánh mắt.

Thầy Sở tiếp tục oán giận: "Còn cái tên Lận Diễm Trần, nó càng không có trách nhiệm, còn nói muốn kết hôn với anh. Ta thấy nó một chút thành ý cũng không có! Thu Thu lớn như vậy, nó đã giữ đứa nhỏ được một ngày chưa? Thu Thu sẽ không nhận ra người ba ba như nó."

Sở Tấn nghe thấy vài chữ "Lận Diễm Trần" lập tức mở loa, để Lận Diễm Trần nghe rõ một chút xem mình bị mắng ra sao, một bên dùng khẩu hình không hề có một tiếng động nói với Lận Diễm Trần, cười trên sự đau khổ của người khác: Có nghe hay không?

Hai người cùng nhau bị mắng cẩu huyết lâm đầu, xem như là có nạn cùng chịu.

Sở Tấn nói: "Cha, con cũng cảm thấy như vậy, Lận Diễm Trần rất vô trách nhiệm."

Thầy Sở phụ họa: "Đúng vậy? Càng nghĩ càng tức giận... Ôi, Thu Thu con đang làm gì thế!"

Không biết xảy ra tình huống gì, thầy Sở khẩn cấp cúp điện thoại.

Sở Tấn sáng nay eo mỏi chân run, vẻ mặt mờ mịt tỉnh lại trên một chiếc giường lớn xa lạ, tiếp theo phát hiện Lận Diễm Trần đang ôm mình.

Anh tỉnh dậy, một cước đạp người xuống giường.

Lận Diễm Trần bò dậy từ dưới đất, mơ mơ màng màng, ngẩng đầu xoa loạn tóc: "Làm sao vậy?"

Sở Tấn vừa bực vừa giận: "Cậu còn mặt mũi hỏi tôi làm sao vậy?"

Lận Diễm Trần sờ sau gáy cười khà khà.

Sở Tấn: "Cười cái đầu cậu!"

Còn chưa có mặc xong quần áo, lại nhận được điện thoại của cha, anh hơi hoảng hốt một chút, tối hôm qua uống say, anh cũng không có xin nghỉ với cha.

Lận Diễm Trần liếc mắt nhìn tên người vừa gọi, an ủi anh: "Tôi đã giúp em gửi tin nhắn cho cha em, nói tối hôm qua em bận rộn công việc không trở về nhà."

Sở Tấn hỏi: "Làm sao cậu mở khóa điện thoại tôi được?"

Lận Diễm Trần không biết xấu hổ nói: "Vân tay a."

Sở Tấn nói xong về cuộc điện thoại, tức giận nói với Lận Diễm Trần: "Nghe cha tôi nói không?"

Lận Diễm Trần vẫn ngồi ở dưới giường không bò dậy, ngước đầu nhìn Sở Tấn, hắn ngồi xếp bằng, vẻ mặt vô tội: "Nghe..."

Sở Tấn: "Ngày hôm nay cậu phụ trách trông Thu Thu."

Thật ra Lận Diễm Trần cũng không đặc biệt yêu thích bảo bảo, toàn thế giới hắn chỉ thích một mình Sở Tấn, cho dù Thu Thu là hắn cùng Sở Tấn sinh, nhiều lắm cũng chỉ được hắn yêu ai yêu cả đường đi, địa vị ở trong lòng hắn không hơn kém Đầu To lắm, bởi vì có liên quan máu mủ, nên hơi hơi cao một ít thôi.

Có lúc hắn sẽ nghĩ tới Thu Thu, nhưng chỉ muốn gặp Sở Tấn, đầy đầu hắn chỉ nghĩ về thế giới hai người có Sở Tấn và hắn.

Lận Diễm Trần hỏi: "Em cũng cùng tôi sao?"

Sở Tấn nói: "Tôi không đi, ngày hôm nay Triển Hồng Vũ quay quảng cáo cho công ty, tôi phải đi giám sát công việc. Cậu trông đứa nhỏ... Có cha tôi cùng với cậu, cậu phải ở chung với Thu Thu cho thật tốt."

Lận Diễm Trần "Ồ" một tiếng, đáp ứng thì đáp ứng, nhưng có vẻ không quá tình nguyện.

Sở Tấn có hơi thất vọng: "Lận Diễm Trần, cậu chán ghét Thu Thu sao? Cậu như vậy thật sự rất vô trách nhiệm, làm cho người không thể yên lòng. Ai."

Lận Diễm Trần lập tức khẩn trương lên: "Xin lỗi, tôi, tôi nhất định sẽ trông đứa nhỏ thật tốt. Nhưng tôi cũng chưa từng giữ đứa nhỏ, không biết làm sao mới phải..."

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn không có nhịn xuống, tự ăn dấm chua: "Có lúc tôi cảm thấy ở trong lòng em, Thu Thu còn quan trong hơn so với tôi."

Sở Tấn nở nụ cười: "Đã bao lớn rồi, còn ghen tị với con trai của mình? Cậu không cần tôi lo lắng, Thu Thu yếu ớt nhiều bệnh, mỗi ngày nó còn phải làm xông khí dung. Cho cậu trông đứa nhỏ tôi cũng không yên lòng, thời điểm đó nhất định phải có cha hay mẹ tôi theo bên người mới được."

Đàn ông tuổi còn trẻ không tốt ở chỗ đó, cứ như một đứa trẻ. Có lẽ Lận Diễm Trần không nghĩ anh có thể mang thai, sinh con, nên vẫn không có tự giác của một người ba ba.

Lận Diễm Trần ngoan ngoãn đến nhà Sở Tấn, hắn còn cầm theo quà, một bộ tranh và một cái vòng ngọc.

Thầy Sở nghe tiếng chuông cửa, đi mở cửa, nhìn thấy Lận Diễm Trần, theo bản năng sắc mặt không quá tốt, thế nhưng nghĩ đến Sở Tấn và Thu Thu, hơi hơi nhẫn nại, ngữ khí cố gắng ôn hòa: "Cậu đã đến rồi a? Sở Tấn không ở nhà."

Lận Diễm Trần quy củ mà nói: "Con đã gặp Sở Tấn rồi, em ấy bảo con tới. Em ấy nói để cho con tới trông Thu Thu."

Thầy Sở: "..."

Lận Diễm Trần nơm nớp lo sợ: "Đây, đây là quà con mang cho bác trai bác gái."

Thầy Sở tránh ra một lối: "Vào đi."

Lận Diễm Trần lướt qua thầy Sở, nhìn thấy Sở Tiểu Béo đang chơi đùa với Thu Thu trong phòng khách.

Thu Thu bây giờ có thể loạng chòa loạng choạng đứng lên, kiên trì một hai giây, Sở Tiểu Béo nhìn bé đứng lên, lập tức nằm sấp xuống, Thu Thu lao lực bò lên trên lưng nó, dùng sức túm lông chó, túm một nhúm lớn, nhìn có lẽ rất đau, nhưng Sở Tiểu Béo không tức giận một chút nào, nó đứng lên, muốn kéo Thu Thu đi.

Nhưng lấy đà bất ổn, không đi được vài bước, Thu Thu lại trượt xuống, vang lên một tiếng "Phịch" trầm thấp té ở trên thảm trải sàn.

Thu Thu té ngã cũng không khóc, còn vui vẻ cười không ngừng.

Sở Tiểu Béo cũng cao hứng, kêu "Gừ gừ" "Gừ gừ", điên cuồng vẫy đuôi, dùng đầu chó nhẹ nhàng vây quanh Thu Thu, Thu Thu lại ngồi dậy, bò lên trên lưng nó.

Té xuống, bò lên; bò lên, té xuống.

Cứ lập lại.

Làm đến không biết mệt.

Lận Diễm Trần xem một phút chốc: Con trai của tôi rất biết chơi đùa a... Có phong độ năm đó của tôi...

Bình luận

Truyện đang đọc