LŨ MÙA XUÂN

Bạn của Lận Diễm Trần là Lữ Hạo bỗng nhiên tìm tới hắn, gọi điện chất vấn: "Thằng nhóc cậu quá không nghĩa khí rồi, đến Anh quốc cũng không nói tôi biết một tiếng, nếu không phải bọn họ nói với tôi cậu trở lại, tôi còn không phải cái gì cũng không biết."

Lận Diễm Trần trước đây xem thường những tên trọng sắc khinh bạn, còn bây giờ hắn chỉ cảm thấy, thật là phiền, thực sự là lãng phí thời gian thân mật của hắn và Sở Tấn, nhưng hắn lo lắng không cố gắng giải quyết, những người này dám vọt thẳng tới cửa tìm hắn lắm, không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: "Tôi mới trở về mấy ngày, tôi có chuyện quan trọng, sau này rảnh rỗi tôi lại đi tìm cậu..."

"Chuyện gì quan trọng như vậy?" Đối phương bất mãn mà hỏi, "Cậu nói chuyện yêu đương?"

Lận Diễm Trần lập tức hoảng rồi, nên lộ ra sơ sót: "TiNa nói với cậu sao? Tôi đã căn dặn cô ấy đừng nói cho người khác biết, đệch."

Bạn hắn xấu xa cười ha hả: "Ha ha ha ha, cô ấy không nói với tôi, cô ấy chỉ nói cậu ở nơi này, tôi tùy tiện hỏi, cậu lại thừa nhận ngay? Chừng nào thì cậu trở nên ngu xuẩn như thế, quả nhiên tình yêu làm cho con người ngu ngốc."

Lận Diễm Trần: "..."

Lữ Hạo hỏi: "Nói chuyện yêu đương có gì mà ngượng ngùng? Dẫn ra đi a, cho mọi người nhìn xem là nhân vật nào, làm Lận đại thiếu cậu mê đắm đến thần hồn điên đảo."

Lận Diễm Trần bỗng nhiên lòng sinh ngượng ngùng: "Vậy, vậy tôi phải hỏi trước một chút coi em ấy có nguyện ý đi gặp các người hay không."

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, châm chọc hắn: "Đờ mờ, giọng của cậu bỗng nhiên trở nên thật là ghê tởm... Cưng chiều như vậy sao? Tản ra mùi tình yêu chua lè."

Lận Diễm Trần nhẹ nhàng nở nụ cười, qua loa nói: "Ngày khác trò chuyện tiếp, tôi còn có việc, lần sau nói."

"Lận Diễm Trần, cậu..."

Nói xong, hắn cũng không trả lời, ngay lập tức cúp điện thoại, còn bàn giao quản gia, nếu có bạn hắn tìm loại chuyện không quá quan trọng như gọi điện thoại lại đây, cứ nói hắn ra ngoài không ở, cũng tuyệt đối không nên thả người vào trang viên.

Thật không thức thời, quấy rầy hắn và A Tấn ngọt ngào quấn quýt thế giới hai người.

Mà A Tấn còn đang ngủ, hắn không đành lòng đánh thức A Tấn.

Sở Tấn mấy ngày nay trở nên đặc biệt thích ngủ.

Anh ngủ một giấc tỉnh dậy, dĩ nhiên đã hơn mười hai giờ, vậy cũng quá hoang đường.

Chỉ là đầu vẫn choáng váng như cũ.

Sở Tấn ngồi xuống, xoa xoa thái dương.

Lận Diễm Trần rất lo lắng cho anh, rót cho anh ly nước ấm: "Tôi tìm bác sĩ tới kiểm tra cho em một chút."

Bây giờ Sở Tấn đương nhiên cực kỳ giấu bệnh sợ bác sĩ, anh cũng không muốn bệnh của mình bị phát hiện, anh nói: "Cứ đo nhiệt độ cơ thể một chút là được."

Lận Diễm Trần lần này không có theo anh, tìm bác sĩ đến đây, làm kiểm tra cho anh.

Sở Tấn hoảng loạn vô cùng, thập phần sợ sệt bị khám ra, muốn trốn lại không có chỗ trốn, tức giận với Lận Diễm Trần: "Tôi nói không nên tìm bác sĩ?"

Lận Diễm Trần kiên quyết nói: "Thân thể không thoải mái nên tìm bác sĩ xem bệnh, tại sao không?"

Sở Tấn cố tình gây sự mà nói: "Tôi... Tôi chính là chán ghét bác sĩ, tôi ngửi thấy được mùi vị đó lập tức cảm thấy chán ghét."

Lận Diễm Trần ngơ ngác, nở nụ cười: "Lần đầu tôi thấy người như em, thì ra trên đời này cũng có chuyện làm Sở Tấn em sợ sệt như thế a? Lại sợ bác sĩ, tôi cho rằng con nít mới như vậy? Tôi nhớ ra rồi, lúc trước ở bệnh viện tại Canada, dáng vẻ của em cũng có chút sợ hãi."

Sở Tấn: "..." Anh lại không có cách nào phản bác.

Lận Diễm Trần lôi kéo tay anh, ôn nhu nói: "Tôi cùng với em, em có thể bớt sợ một chút hay không?"

Sở Tấn bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy, tim lập tức mềm nhũn, thậm chí như bị ma xui quỷ ám nghĩ thầm, nếu như Lận Diễm Trần biết chuyện anh sinh bệnh thì như thế nào? Lận Diễm Trần là người tốt như vậy, nhất định sẽ không rời bỏ anh, hơn nữa còn cùng anh chữa bệnh.

Anh thật sự rất sợ cô độc, không phải là anh không muốn có người có thể thật sự cùng anh một đường đi tới cuối cùng.

Nếu như... Nếu như lần này bác sĩ phát hiện bệnh của anh, Tiểu Lận cũng không chê anh, anh lập tức dâng lên dũng khí đi chống lại căn bệnh quái ác.

Khoản để dành đoán chừng cũng không nhiều lắm, nhưng anh còn có một căn nhà và một chiếc xe, còn có thể đổi một chút tiền thuốc men.

Mà bác sĩ Lận Diễm Trần tìm tới khám cho anh chỉ làm kiểm tra đơn giản, nói anh không bệnh, hết thảy bình thường, buồn ngủ và khẩu vị không ngon có thể là do đi đến một quốc gia xa lạ có khí hậu khác, nên không thích ứng thôi.

"Uống nhiều nước, nghỉ ngơi thật tốt."

Ai, Sở Tấn cũng không biết là nên yên tâm hay là nên thất lạc. Cũng đúng, lúc trước anh chạy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã nói cho anh biết bệnh này của anh rất khó tra được, cho nên mới làm trễ nãi thời gian, làm kiểm tra đơn giản sao có khả năng tra ra được chứ?

Đây có lẽ là ý ông trời muốn nói cho anh biết, anh không nên để Tiểu Lận biết anh sinh bệnh.

Sở Tấn thở dài ở đáy lòng, cười nói với Lận Diễm Trần: "Tôi đã nói tôi không sinh bệnh rồi? Cậu còn chuyện bé xé ra to tìm bác sĩ đến khám bệnh cho tôi."

Lận Diễm Trần nói: "Nhưng em gần đây luôn buồn ngủ..."

Sở Tấn: "Không đi làm lại như vậy a, lười biếng là bệnh chung của nhân loại, thời điểm vừa mới bắt đầu tôi còn có thể duy trì đúng giờ làm việc và nghỉ ngơi, qua một quãng thời gian tôi lại trở nên lười biếng."

Tựa hồ cũng miễn cưỡng giải thích được quá khứ.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Buổi tối ăn cơm, Sở Tấn muốn giả bộ như không có chuyện gì, làm mình ăn nhiều một chút.

Kỳ thực trên bàn ăn đều là món anh thích ăn, Tiểu Lận ở cùng anh một tháng, nhiều ít cũng thăm dò được khẩu vị của anh, biết được vài món ăn anh yêu thích, nhưng Sở Tấn làm sao cũng ăn không vô, cố nhét vào bụng gần nửa bát cơm.

Trong dạ dày giống như xuất hiện cảm giác nhộn nhạo, toàn bộ thực quản đều cực kỳ khó chịu, Sở Tấn hít sâu, muốn đè xuống cảm giác buồn nôn, càng áp chế, chỉ chốc lát sau lại càng dâng lên lợi hại, anh che miệng lại.

Lận Diễm Trần nhận ra được sự khác thường của anh, vỗ lưng anh nói: "A Tấn, làm sao vậy? Mắc nghẹn?"

Sở Tấn thực sự không nhịn được, cau mày, trầm giọng nói: "Tôi... Đi toilet."

Sở Tấn vào toilet rồi khóa trái cửa lại, ôm bồn cầu ói ra, đừng nói là những thứ đã ăn, ói đến không còn gì có thể ói nữa, dịch dạ dày cũng đều ói ra sạch sẽ.

Cuối cùng mới thoãi mái hơn một ít.

Sở Tấn ngồi dưới đất, há miệng thở hồng hộc.

Anh cảm thấy trong miệng, trên người mình đều có một mùi thối, như là sắp mục nát.

Đáy lòng anh rất là khổ sở, cho dù trong lòng đã sớm làm chuẩn bị, thế nhưng thật sự đến một ngày thế này, vẫn không làm ra biểu cảm ôn hòa nhã nhặn cứng rắn không suy suyễn được.

Còn có thể bởi vì cái gì? Tuyệt đối là con ma bệnh nằm vùng ở trong thân thể anh đang rục rịch, bọn họ đang thúc giục anh mau chóng rời khỏi thế giới này, trước mắt chỉ là bắt đầu, về sau sẽ càng ngày càng thống khổ, mãi đến khi, dù anh có thêm nghị lực, cũng không có cách nào làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Sở Tấn lén lút cười nhạo mình: Nhìn đi, Sở Tấn a Sở Tấn, cho mày lòng tham không đáy, nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi kìa?

Trong lòng Sở Tấn rõ ràng, vốn là những ngày còn lại của anh có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh không chỉ không ngoan ngoãn tiếp thu trị liệu, trái lại còn tự tìm đường chết đi ra ngoài sống phóng túng, thậm chí túng dục quá độ, có lẽ sinh mạng còn lại của anh đã bị thiêu đốt khi cùng Tiểu Lận điên cuồng khoái hoạt, những ngày anh có thể sống đã ngắn hơn rồi.

Nếu như hỏi anh có hối hận không, Sở Tấn lại muốn nói, anh không hối hận.

Không hối hận một chút nào.

So với thống khổ cô độc chết đi, khoảnh khắc cuối cùng của cuộc sống còn có thể gặp được Tiểu Lận, có Tiểu Lận cùng anh đi qua một đoạn đường, là may mắn nhất đời này của anh.

Anh chỉ thấy khổ sở, vì không thể có nhiều thời gian hơn chút nữa.

Sở Tấn nắm chặt nắm đấm, đập xuống đất, nhụt chí đập xuống mấy lần, đập đến đau tay bản thân.

Nước mắt rơi xuống tay, anh mới dừng lại.

Anh luôn nghĩ kéo dài thêm một ngày thì một ngày.

Sở Tấn tự nhủ, mày hại mình thì thôi, mày không thể liên lụy Tiểu Lận...

"Ầm ầm ầm."

Có người gõ cửa.

"A Tấn, A Tấn, em còn ở bên trong sao? Em làm sao vậy? Em trả lời tôi một tiếng a."

Sở Tấn hít sâu một hơi, đứng lên, ấn xuống bồn cầu, để chất bẩn đều trôi đi.

Anh đi rửa mặt, cố gắng rửa đi mùi trên người.

Sở Tấn đi mở cửa, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lận Diễm Trần trước mặt: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi chỉ là ăn không quen mấy món đó nên buồn nôn mà thôi, đầu bếp này làm cơm mùi vị quá kỳ quái, bỏ thêm loại gia vị tôi rất không thích, tôi ăn một lần lập tức khó chịu."

Lận Diễm Trần hỏi: "Có sao? Sao tôi không nếm ra."

Sở Tấn cười nhạo hắn nói: "Vị giác cậu có vấn đề."

Lận Diễm Trần nhíu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ: "Có đúng không?"

Buổi tối bỗng nhiên càng trở nên gian nan hơn, Sở Tấn thậm chí bắt đầu sợ ngủ, lỡ như ngủ ngủ rồi không tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Lận Diễm Trần đã hứa với anh một lần nữa theo đuổi anh, giờ vừa mới bắt đầu giai đoạn yêu đương, cũng không có cùng anh ngủ một phòng.

Thực sự là phòng không gối chiếc khó mà ngủ.

Lúc trước có phải anh nên dứt khoát rời đi?

Sau khi anh chết, chắc chắn Tiểu Lận sẽ yêu người khác?

Vậy cũng có liên quan gì tới anh đâu? Anh là tên quỷ ích kỷ có tư cách gì để ghen, anh nên đi sớm một chút.

Được ba ngày anh lại muốn bốn ngày, bốn ngày anh lại muốn một tuần, một tuần anh lại muốn nửa tháng, nửa tháng anh lại muốn thẳng thắn ở lại một tháng... Liên tục nhiều lần, lẽ nào kéo dài đến mức thực sự che giấu không được, thời điểm đó có thể càng khó khăn hơn?

Nhưng qua mấy ngày chính là năm mới... Đã rất nhiều năm không ai cùng với anh.

Có thể qua tết rồi đi hay không?

Có lẽ anh còn có thể chống đỡ thêm một trận, chỉ còn dư lại hơn một tuần, chờ qua năm... Anh lập tức đi ngay.

Van cầu ông trời, anh không bao giờ đòi hỏi nữa, đây là tâm nguyện cuối cùng của anh, hy vọng có thể có người cùng anh ăn tết.

Sở Tấn cảm thấy bụng mơ hồ có chút đau, anh lại ăn thêm một viên thuốc giảm đau.

Vẫn ngủ không được, Sở Tấn phủ thêm chiếc áo khoác, muốn ra ngoài đi hai bước, hít thở không khí.

Những căn phòng ở đây như một toà pháo đài cổ.

Đêm khuya hiện ra âm trầm, dường như không có một bóng người, lại dường như nơi nào cũng có thể giấu người.

Sở Tấn đi tới đi tới, phảng phất nghe thấy có tiếng trẻ con khóc.

Nhưng anh không sợ sệt, có thể bởi vì anh vốn sắp chết rồi, trái lại không có gì lo sợ.

Sở Tấn men theo tiếng đi tìm, cuối cùng phát hiện nơi phát ra tiếng, không có yêu quái gì cả.

Phía dưới cửa sổ, bên một bụi cây, có một con mèo con bẩn thỉu nằm ở trong bùn tuyết.

Con mèo nhỏ này chắc vừa mới sinh ra không lâu, cả đôi mắt cũng chưa mở, mùa đông này, bị vứt bỏ ở đây, trên người dính bùn, bẩn thỉu, bò cũng không bò nổi, dường như đông cứng, cũng không còn nhúc nhích.

Không biết có phải đã chết rồi hay không.

Nhưng Sở Tấn cảm thấy thân thể con mèo nhỏ vẫn mềm mại, chắc là còn chưa có chết, anh dùng khăn mùi soa bọc lại con mèo nhỏ, trở về trong phòng ấm áp.

Đèn hành lang đột ngột được thắp sáng.

Lận Diễm Trần nghe động tĩnh rời giường, phát hiện cửa phòng Sở Tấn mở, chăn trên giường bị xốc lên, Sở Tấn người không cánh mà bay, trực tiếp dọa hắn tỉnh táo.

Cuối cùng cũng coi như tìm được người.

Lận Diễm Trần hỏi: "Làm sao vậy? Hơn nửa đêm còn thức."

Sở Tấn nâng con mèo nhỏ ở lòng bàn tay giơ lên cho hắn xem: "Tôi nhặt được một con mèo con."

Con mèo nhỏ như là nghe được tiếng gọi, hơi giật giật, nhẹ nhàng "Meo~" một tiếng.

Sở Tấn nhìn thấy sắp muốn chết, con mèo nhỏ còn giãy dụa muốn sống, lại nghĩ đến bản thân, bỗng cảm thấy được mũi chua, "Nó muốn tiếp tục sống."

Anh thương cảm nó, nói: "Tiểu Lận, nó muốn tiếp tục sống, chúng ta mau cứu nó đi."

Bình luận

Truyện đang đọc