"Thiên Minh, anh hiện tại thế nào rồi?" Lưu Mỹ Cầm nhanh chóng lao vào, sau đó đến bên người Trần Thiên Minh vừa khóc vừa nói.
"Không sao đâu, tất cả vẫn tốt." Trần Thiên Minh cố gắng ra vẻ khỏe mạnh, cười cười với Lưu Mỹ Cầm.
"Anh nếu mà có chuyện gì, vậy chúng ta phải làm sao?" Lưu Mỹ Cầm nói xong, rồi lại nhìn xuống bụng mình, sau đó thương tâm khóc.
"Lưu Mỹ Cầm, đừng khóc, anh không sao đâu, em không tin thì hỏi Yến đi, Yến cũng nói anh không sao mà." Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm thương tâm như vậy, cảm thấy rất đau đầu. Cả đời này của hắn, sợ nhất chính là thấy nữ nhân rơi nước mắt. Hắn quay đầu lại mang ánh mắt cầu cứu nhìn Yến, hy vọng nàng nói giúp với Lưu Mỹ Cầm.
"Tốt rồi, đừng khóc nữa, em Cầm, Thiên Minh bây giờ chỉ bị thương, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu." Lý Yến nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Mỹ Cầm, rồi khuyên bảo nàng.
"Chị Yến, em cũng không muốn khóc. Nhưng cứ nghĩ đến, trong lòng lại không kìm được." Lưu Mỹ Cầm nói đến đây, trên đôi mắt vẫn còn vương lại vài giọt lệ, nhưng vẫn ngượng ngùng cười với Lý Yến.
"Chị biết là em quan tâm đến Thiên Minh, nhưng mà em đừng khóc, đây là bệnh viện, em còn khóc thì mọi người sẽ cười đó." Lý Yến thấy Lưu Mỹ Cầm quan tâm đến Trần Thiên Minh như vậy, nàng cũng cười nói, rất cao hứng vì Trần Thiên Minh tìm thấy được nữ nhân tốt như vậy.
"Vâng, em biết rồi, chị Yến." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng cúi đầu nhào vào lòng Lý Yến, sau đó ngượng ngùng ngẩng đầu lên nói.
Hà Đào ở bên người trông thấy cảnh này, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác không biết tên. Vừa rồi nàng đang ở trường học thì nghe thấy Trần Thiên Minh có chuyện, sau đó thì rất vội vàng chạy đến bệnh viện. Nhưng mà nàng vừa vào đến cửu bệnh viện, thì đã nghe thấy những lời của Lưu Mỹ Cầm rồi, lại còn cả cuộc nói chuyện thân mật của Lưu Mỹ Cầm và Lý Yến nữa, trong lòng nàng lại càng thêm chua xót.
Nơi này, không phải là nơi mà mình nên đứng ngây ngốc, chính mình không phải đã phân rõ giới tuyến với Trần Thiên Minh sao? Tại sao nghe thấy tin hắn bị thương, mình lại bỏ mặc tất cả để chạy đến. Nghĩ đến đó, Hà Đào lại lặng lẽ quay người rời đi.
"Yến, em đói." Trần Thiên Minh ngại ngùng nói với Lý Yến. Vừa rồi bụng hắn sớm đã kháng nghị rồi. Nếu không phải là do Lưu Mỹ Cầm khóc, hắn đã sớm gào lên đòi ăn rồi.
"Hiện tại đã là 6 giờ chiều rồi, em đói cũng là bình thường. Em biết không? Sau khi em phẫu thuật, cũng ngất đi mấy tiếng rồi." Lý Yến nói với Trần Thiên Minh.
"Cái gì? Em ngất mấy tiếng rồi. Khó trách tại sao bụng lại đói như vậy." Trần Thiên Minh sờ sờ bụng mình, nhưng mà nhìn thấy băng quấn trên tay và bụng, hắn đành bỏ qua.
"Chị đi lấy cho em chút cháo, em hiện giờ chỉ có thể ăn chút cháo hoặc đồ nhẹ nhàng mà thôi. Còn nữa, em không được lộn xộn, vết thương của em vừa mới băng bó mà thôi. Nếu em mà lộn xộn, để chạm vào miệng vết thương, vậy thì càng lâu khỏi đó." Lý Yến thấy Trần Thiên Minh muốn động, vì thế liền nói như "chém định chặt sắt" với hắn.
"Chị Yến, chị không cần khoa trương như vậy chứ, em cảm thấy cả cơ thể mình đều rất khỏe mạnh, có khi ngày mai là xuất viện được rồi." Trần Thiên Minh muốn vẫy vẫy tay, nhưng mà đã được băng bó cẩn thận, vì thế chỉ có thể di chuyển được chút xíu mà thôi.
Thật ra Trần Thiên Minh cũng không biết, bởi vì hắn bị Huyết hoàng nghĩ (kiến máu chúa) cắn, trong máu của hắn cũng đã có máu của Huyết hoàng nghĩ, những vết thương bình thường, nếu không phải là trí mạng, hắn cũng không thể chết được. Máu của của Huyết hoàng nghĩ sẽ giúp hắn hồi phục, giống như chưa từng có chuyện gì vậy, nếu lúc đó hắn mà là trí mạng, Huyết hoàng nghĩ cho dù có "Hồi thiên thuật" cũng không thể hồi sinh cho hắn được.
Chẳng qua là máu của Huyết hoàng nghĩ giúp thân thể hắn hồi phục, cũng khiến cho hắn bị ngủ say, vì thế Trần Thiên Minh mới bị ngất đến mấy tiếng đồng hồ.
"Em là bác sĩ hay chị là bác sĩ." Lý Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, không khách khí nói luôn.
"Chị là bác sĩ, em nghe lời chị." Trần Thiên Minh thấy Lý Yến tức giận, vì thế hắn cũng cười cười, nói lấy lòng.
"Vậy tốt. Không bàn nữa, chi đi lấy cháo đây." Lý Yến nói xong, lại nói với Lưu Mỹ Cầm một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Lưu Mỹ Cầm thấy Lý Yến đi ra ngoài, nàng liên đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng ngồi bên giường, rồi nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, còn đau không?"
"Đau, có chút đau." Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Lưu Mỹ Cầm, "sắc tâm đại khởi". Nhưng mà hiện tại thì tay lại đang được băng bó, nếu không thì hắn đã nắm lấy ** của Lưu Mỹ Cầm rồi.
"Đau ở đâu? Em đi gọi bác sĩ." Lưu Mỹ Cầm vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói thân thể còn đau, nàng rất gấp, muốn nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
"Đừng, đừng, không cần tìm bác sĩ đâu, anh cũng không có việc gì." Trần Thiên Minh nghe thấy Lưu Mỹ Cầm muốn chạy đi tìm bác sĩ, hắn vội vàng gọi Lưu Mỹ Cầm lại.
"Anh không phải còn đau sao?" Lưu Mỹ Cầm nhìn Trần Thiên Minh rồi kỳ quái hỏi.
"Cũng không đau lắm, nếu như em giúp anh một chút, có thể sẽ không đau nữa." Trần Thiên Minh cười dâm nhìn Lưu Mỹ Cầm.
"Em giúp anh cái gì?" Lưu Mỹ Cầm hỏi.
"Hôn anh một cái, có thể là anh sẽ không đau nữa. Có người đã từng nói, nếu như có tình nhân hôn mình một cái, mọi đau đớn sẽ biến mất." Trần Thiên Minh lại bắt đầu "chém". Hắn chẳng quản là chuyên gia nào nói, dù sao hiện giờ cũng là Trần Thiên Minh hắn nói.
"Hôn, hôn anh một cái?" Khuôn mặt của Lưu Mỹ Cầm đỏ bừng, mà lại cúi thấp xuống.
Trần Thiên Minh phát hiện là Lưu Mỹ Cầm đặc biệt rất thích đỏ mặt.
"Đúng, hôn nhẹ đi, Lưu Mỹ Cầm." Trần Thiên Minh giả vờ nghiêm mặt nói.
"Anh lừa em," Lưu Mỹ Cầm lắc đầu, sau đó liếc mắt xem thường Trần Thiên Minh, nói.
"Thì chỉ lừa có chút chút, nhưng anh đối với em là thực lòng mà, anh hiện giờ đặc biệt là muốn em hôn một cái," Trần Thiên Minh nhìn thấy đôi môi hồng xinh đẹp của Lưu Mỹ Cầm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Lưu Mỹ Cầm nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, nghĩ một hồi, nàng cúi xuống, hôn lên mặt Trần Thiên Minh một cái.
Trần Thiên Minh đang nằm ở trên giường thấy thân thế của Lưu Mỹ Cầm cúi xuống, hai tròng mắt của hắn sáng ngời. Bởi vì thời điểm mà Lưu Mỹ Cầm cúi xuống, quần áo của nàng cũng thấp xuống, bên trong đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Trần Thiên Minh. Nhũ câu thật sâu, còn có cả áo ngực màu đen, tất cả đều hiện ra trước mắt hắn.
Đáng tiếc, Trần Thiên Minh trong lòng cảm thán. Tay của mình thì lại đang bị băng bó, nếu không mà nắm lấy chúng, trong bệnh viện cũng thật là không tồi.
"Tốt chứ," Lưu Mỹ Cầm hôn Trần Thiên Minh một cái, sau đó lập tức đứng dậy, khuôn mặt ửng hồng cực kỳ đáng yêu. Trần Thiên Minh không còn nhìn thấy đươch nhũ câu thật sâu kia, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc.
"Mỹ Cầm, em hiện tại thế nào rồi?" Trần Thiên Minh thấy tuy Yến nói Lưu Mỹ Cầm không có việc gì, nhưng mà tên sát thủ kia rõ ràng là dùng chưởng chém vào cổ nàng.
"Không có chuyện gì, chỉ là bị ngất đi thôi." Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh lo lắng cho chính mình như vậy, ngọt ngào cười.
"Vậy, vậy trong bụng thì thế nào rồi?" Trần Thiên Minh lại hỏi tiếp.
"Không có việc gì, Chị Yến đã siêu âm qua, tất cả đều bình thường."
"Vậy tốt." Trần Thiên Minh hiện đã cảm thấy yên tâm rồi.
"Thiên Minh, người muốn giết anh là ai vậy?" Lưu Mỹ Cầm nghĩ lại sự việc lúc sáng mà vẫn còn sợ hãi, hiện tại trong lòng nàng thấy rất bất an.
"Anh cũng không biết chúng, nhưng không sao, sau này anh sẽ cẩn thận hơn mà." Trần Thiên Minh sợ Lưu Mỹ Cầm lo lắng, cho nên hắn cũng không nói gì với nàng. Nói lại thì hiện giờ cũng không có chứng cớ là chuyện này do Diệp Đại Vĩ đứng sau, chẳng qua là tám chín phần không sai được.Cừu nhân của mình chỉ có Diệp Đại Vĩ mà thôi.
"Anh sau này nói Ngạn Thanh cũng mấy người theo anh, có chuyện gì cũng dễ bề xử lý."
Lưu Mỹ Cầm lo lắng nói: "Hiện giờ xã hội rất loạn, đặc biệt là người có tiền càng cần lo lắng, trên báo có lần viết rằng một người có tiền bị bọn kẻ xấu bắt cóc, sau khi lấy tiền còn bị giết luôn nữa."
"Đúng vậy, anh cho dù không nghĩ cho chính mình, vậy cũng sẽ nghĩ đến em cùng với đứa nhỏ trong bụng chứ." Trần Thiên Minh cười an ủi Lưu Mỹ Cầm.
"Anh biết vậy là tốt, vừa rồi em nghe thấy anh bình an tỉnh lại, trong lòng cũng yên tâm nhiều rồi. Anh biết không? Em không sợ chết, em chỉ sợ anh có chuyện." Lưu Mỹ Cầm nhìn Trần Thiên Minh đầy thâm tình, hiện giờ, Trần Thiên Minh chính là người quan trọng nhất đối với nàng. Chỉ cần Trần Thiên Minh không có chuyện gì, nàng cũng không cần thêm gì cả.
Trước kia trong lòng nàng việc cùng chia sẽ nam nhân với nữ nhân khác khiến nàng trong lòng không thoải mái, hiện giờ, cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Hiện tại chỉ cần Trần Thiên Minh ở bên cạnh nàng, ngày nào nàng cũng được thấy hắn, vậy là nàng đã yên tâm rồi.
"Yên tâm đi, anh không có chuyện gì đâu." Trần Thiên Minh nói.
Lý Yến đi không lâu liền mua về hai hộp cơm, một để đưa cho Trần Thiên Minh, hộp còn lại để cho Lưu Mỹ Cầm. "Em Cầm, em trông Thiên Minh một chút nha, chị phải đi tắm rửa một chút, đêm nay chị còn phải trực ban."
"Vâng, cũng không sao đâu, chị đi đi, chị Yến." Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu nói.
"Yến, chị nói cho mẹ em biết chưa?" Trần Thiên Minh đến giờ mới nghĩ đến nếu việc này mà nói cho mẹ mình, vậy không phải là khiến bà lo lắng sao.
"Không, chị sợ bà lo lắng, vì thế định để em tỉnh lại rồi mới báo sau." Lý Yến lắc lắc đầu, nàng đưa hộp cơm cho Lưu Mỹ Cầm, sau đó nói với nàng nên cho Trần Thiên Minh ăn như thế nào.
"Yến, trước tiên không nên nói cho bà, dù sao em cũng không có chuyện gì, nếu chị hiện giờ nói cho bà, vậy lại khiến bà quan tâm. Cứ để sau rồi nói đi." Trần Thiên Minh nói.
"Tốt, dù sao em cũng thường xuyên không về nhà, trước kia trường học có việc, có khi một hai tuần mới về nhà một lần." Lý Yến nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng nghĩ lại, cũng đồng ý với cách nói của Trần Thiên Minh.
"Vậy thì chị cứ đi đi, đêm nay chị còn có ca trực mà!" Trần Thiên Minh thấy Lý Yến còn chưa muốn rời đi, vì thế thúc giục nàng.
"Được, chị đi. Mỹ Cầm, nếu hắn có chuyện gì thì em nhanh chóng gọi bác sĩ, dù sao thì bác sĩ và hộ sĩ đều ở phòng trực ban." Lý Yến vẫn còn có chút lo lắng, nàng nhắc lại với Lưu Mỹ Cầm.
"Em biết, chị, em thấy hình như chị và mẹ bây giờ cũng không khác nhau mấy, đặc biệt giống mới đùng."
Trần Thiên Minh cười nói.
"Vậy, chị đi đây, để cho các em ở trong thế giới riêng của hai người vậy!" Lý Yến cười cười đùa Trần Thiên Minh, sau đó đi ra ngoài.
"Chị Yến thật là người tốt." Lưu Mỹ Cầm thấy Lý Yến đi ra ngoài, nàng nói với Trần Thiên Minh.
"Đúng vậy, chẳng qua là em cũng rất tốt." Trần Thiên Minh vừa khen ngợi nữ nhân trước mặt của mình, lại vừa khen ngợi một nữ nhân khác.
"Miệng lưỡi trơn tru." Lưu Mỹ Cầm nói xong, đem hộp cơm Lý Yến vừa đưa đến cho Trần Thiên Minh.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem