Bởi vì thực hiện lời hứa của mình, tối nay Trần Thiên Minh phải có mặt tại đại sảnh của nhà hàng sang trọng nhất thành phố này. Không phải là chỉ một bữa cơm thôi sao? Mình mời nhưng mình cũng được ăn mà. Trần Thiên Minh tự an ủi mình. Nếu như không phải tại Dương Quế Nguyệt đã cứu Tiểu Ny thì còn lâu hắn mới có chuyện mời đi ăn ở nơi này.
Trần Thiên Minh nhìn vào đồng hồ, đã bảy giờ rồi. Không nghĩ mình đã chuẩn bị đi muộn một chút, vậy mà vẫn phải chờ. Nhưng không sao, đến trước cũng có cái tốt, ngồi đây nhìn nàng ta đi vào, xem nhan sắc hôm nay có gì khác.
Ước chừng khoảng mười phút nữa trôi qua, rốt cục Dương Quế Nguyệt cũng tới. Hôm nay nàng không mặc cảnh phục mà mặc một cái áo sơ mi cách điệu màu đỏ, sơ vin gọn gàng trong một cái quần jean bó sát khỏe khoắn. Bộ đồ này khiến trước ngực nàng nhô lên như hai tòa núi nhỏ, hai chân dài hun hút, cái mông tròn cong vút, trông vô cùng hấp dẫn.
Trần Thiên Minh nhìn thấy Dương Quế Nguyệt tới thì trợn mắt nhìn nàng ta với vẻ tức giận: "Hung nữ, có phải cô vẫn thường bội ước như vậy không? Đã nói rõ là trước bảy giờ rồi, tại sao giờ cô mới tới hả? Có phải là do tắc đường không vậy?" Trần Thiên Minh nói luôn lý do giúp Dương Quế Nguyệt.
Mẹ kiếp, không nghĩ ra Dương Quế Nguyệt mặc thường phục lại xinh đẹp như vậy, nếu nàng ta không hung dữ chắc không ít nam nhân theo đuổi.
Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói vậy chỉ thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, vì tắc xe nên tôi đến muộn. Trần Thiên Minh, làm sao anh biết vậy?"
Thật là, ta nói vậy mà cô vẫn còn trơ mặt lấy cớ. "Ôi, không nói nữa, cô ngồi xuống gọi đồ ăn đi." Trần Thiên Minh chẳng biết làm gì hơn.
Thấy vậy Dương Quế Nguyệt mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy thực đơn chuẩn bị gọi món.
"Tiểu Nguyệt, là cô đó hả?" Lúc này bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nam nhân vô cùng hưng phấn. Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên trẻ hơn mình một chút. Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là con nhà có tiền có của. Phía sau hắn ta còn có bốn nam nhân khác, trang phục giống nhau, hình như là bảo tiêu.
Dương Quế Nguyệt nhìn thấy nam nhân kia thì nhướng mày nói: "Cao Ngọc Nghị, anh làm gì ở đây vậy?"
Nam nhân tên gọi Cao Ngọc Nghị kia cao hứng trả lời: "Anh vừa rồi ở ngoài kia nhìn thấy em vào, còn tưởng rằng nhìn lầm, ai ngờ đúng là em."
"Anh bây giờ có thể đi được rồi, tôi phải ăn cơm với bằng hữu." Dương Quế Nguyệt không để ý tới Cao Ngọc Nghị nữa, cúi đầu xuống nhìn vào thực đơn.
"Tiểu Nguyệt, hay là chúng ta cùng nhau ăn đi, được không?" Cao Ngọc Nghị thoáng đưa mắt liếc qua Trần Thiên Minh một cái, khinh thường nói: "Bằng hữu của Tiểu Nguyệt, tôi mời các người ăn cơm, cam đoan sẽ gồm toàn những món mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ được ăn." Hắn nhìn quần áo Trần Thiên Minh không có gì là sang trọng cả, phỏng đoán đây cũng không phải là người có tiền của. Mà nếu có tiền thì giờ phải chọn một phòng riêng chứ không ngồi ở đại sảnh như thế này.
Dương Quế Nguyệt lắc đầu nói: "Không được, anh không biết thế nào gọi là lịch sự hay sao? Tôi đang cùng bằng hữu ăn cơm, các anh chẳng có liên quan gì cả, tự mà đi ăn của anh đi."
Trần Thiên Minh không hề nói gì, hắn biết đây không phải chỗ mình nói chuyện. Dù sao thì Dương Quế Nguyệt là ai cơ chứ, một tên Cao Ngọc Nghị thế kia có thể trông nom được sao?
"Tiểu Nguyệt, em sao có thể nói vậy được, hai chúng ta là thanh mai trúc mã. Cái cô gái em thấy lần trước chỉ là bằng hữu bình thường, ngàn vạn lần em không nên hiểu lầm."
Úc, nguyên lai là Cao Ngọc Nghị này đi cùng nữ nhân khác bị Dương Quế Nguyệt chứng kiến, không thèm để ý tới Cao Ngọc Nghị nữa. Chắc cũng vì thế nên hôm nay hắn tới đây cầu tình.
Dương Quế Nguyệt nói với Cao Ngọc Nghị: "Cao Ngọc Nghị, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả, anh đi với cô gái khác, tôi chẳng quan tâm làm gì, nếu có thì tôi còn cảm thấy rất mừng."
Úc, nguyên lai chuyện cũng không như mình vừa suy nghĩ. Dương Quế Nguyệt không để ý tới Cao Ngọc Nghị này nhưng hắn ta lại mặt dạn mày dày theo đuổi không thôi, cặp kè với nữ nhân khác bị người ta phát hiện, không biết xấu hổ lại còn nghĩ rằng người ta ghen. Thật là chẳng ra làm sao cả. Trần Thiên Minh lúc này đã quên rằng mình cũng không khác Cao Ngọc Nghị là mấy.
"Tiểu Nguyệt, em đã quên rồi sao? Hồi nhỏ, em đã đáp ứng để anh làm chú rể mà." Cao Ngọc Nghị vẻ mặt đầy kiên quyết.
Trời ạ, khi còn bé đã đáp ứng người khác, Dương Quế Nguyệt ơi là Dương Quế Nguyệt, không nghĩ ra cô lại thành thục sớm như vậy. Trần Thiên Minh ở bên cạnh tha hồ nghĩ ngợi lung tung.
Dương Quế Nguyệt giận dữ nói: "Cao Ngọc Nghị, khi đó chúng ta mới có bốn tuổi, mà chỉ trong lúc chơi đùa, làm sao có thể coi là lời hứa được đây?"
Mặt Cao Ngọc Nghị lộ rõ sự vô lại: "Tiểu Nguyệt, khi đó chúng ta dù sao cũng không phải hài tử ba tuổi, làm sao có thể gọi là không chắc chắn được? Những năm gần đây, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, không tán gái, mọi cô gái tìm đến đều bị anh cự tuyệt."
"Cao Ngọc Nghị, tôi nói lại với anh một lần nữa, những gì chúng ta nói lúc đó không có ý nghĩa gì cả, còn đây, anh ta chính là bạn trai của tôi." Dương Quế Nguyệt đang nói đột nhiên chỉ sang Trần Thiên Minh nói.
Ngón tay của Dương Quế Nguyệt thiếu chút nữa khiến Trần Thiên Minh sợ đến mức ngã ngửa từ trên ghế xuống. Mặc dù ai cũng nói ta rất đẹp trai, phong độ, mặc dù ngươi có thầm yêu trộm nhớ ta cả năm nay nhưng cũng không thể biểu lộ một cách đường đột và thiếu lãng mạn như vậy được. Ít nhất cũng để cho ta có thời gian chuẩn bị một chút chứ? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà một hung nữ như cô lại có thể làm bạn gái của ta được chứ? Trong lòng Trần Thiên Minh tự nói.
"Cái gì? Hắn là bạn trai của em?" Cao Ngọc Nghị tức giận đến mức chỉ thẳng tay vào mặt Trần Thiên Minh, còn mặt hắn thì quay về hướng Dương Quế Nguyệt. Nhìn ánh mắt của hắn lúc này cảm giác như muốn băm đôi xác Trần Thiên Minh ra rồi ném ra ngoài đường cho chó gặm. Mà bốn tên bảo tiêu của hắn cũng đang trong trạng thái rất sẵn sàng, chỉ đợi lệnh là nhảy xổ vào Trần Thiên Minh.
"Tôi…" Trần Thiên Minh đang định nói tôi không phải là bạn trai của cô ấy nhưng thấy ánh mắt Dương Quế Nguyệt nhìn mình khẽ nháy một cái, rất muốn được giúp đỡ. Hơn thế nữa chân mình phía dưới còn bị cô ta giẫm một cái rất mạnh, thiếu chút hắn đã hét lên rồi.
Dương Quế Nguyệt này thật sự là quá kỳ cục. Chính mình cần người ta giúp, ít nhất thì cũng đưa cho người ta vài ánh mắt tình ý, hoặc thực tế hơn thì có vài hành động cụ thể, chẳng hạn như để người ta sờ sờ vào ngọn núi nhỏ hoặc vỗ vỗ cái mông kia vài cái. Nhưng ngược lại còn giẫm vào chân người ta một cái thật đau, lực giẫm tuyệt đối không nhỏ tí nào.
Quên đi, dù sao tên hoa công tử Cao Ngọc Nghị kia cũng không phải là bạn trai của Dương Quế Nguyệt, thuận tiện đả kích hung nữ này một chút, xem nàng sau này còn dám đối nghịch cùng mình nữa không.
Nhưng là, nhìn ánh mắt khẩn thiết kia, nếu giúp đỡ mà chỉ được như vậy thì tiện nghi cho nàng ta quá. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua hai ngọn núi nhỏ đầy đặn của Dương Quế Nguyệt, được sờ sờ vuốt vuốt ở đó một chút thì tuyệt biết bao.
"Tôi là bạn trai của Tiểu Nguyệt, làm sao vậy?" Vì muốn cho Cao Ngọc Nghị tin tưởng, Trần Thiên Minh cố tình gọi hung nữ là Tiểu nguyệt, bất quá khi gọi như vậy hắn chợt cảm thấy nổi hết cả da gà lên.
Cao Ngọc Nghị nghe Trần Thiên Minh thừa nhận Dương Quế Nguyệt là bạn gái của mình thì có chút hoài nghi. Làm sao Dương Quế Nguyệt lại có một bạn trai keo kiệt như vậy, bề ngoài thì có thể tạm chấp nhận được, nhưng bộ dáng lại quá nghèo khổ. "Tiểu Nguyệt, em không cần phải tìm một người khác đến để chọc tức ta." Cao Ngọc Nghị vẫn tin rằng Dương Quế Nguyệt cố ý tìm Trần Thiên Minh để trả thù chuyện mình tán gái lần trước.
Đúng lúc này thì một hồi chuông điện thoại của Cao Ngọc Nghị vang lên, hắn vội đi ra phía ngoài mở máy để nghe. Mấy tên bảo tiêu cũng lập tức đi theo, tất cả đều vây xung quanh hắn, có vẻ như Cao Ngọc Nghị là một yếu nhân vô cùng quan trọng vậy.
"Hung nữ, tại sao cô lại nói tôi là bạn trai của cô vậy? Nhà hàng này có vô số người hợp hơn tôi. Đằng kia có một người, kia nữa, người đằng kia nhìn có vẻ là một giám đốc,…" Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ này chỉ nọ.
Lần này Dương Quế Nguyệt có việc phải nhờ đến Trần Thiên Minh nên không dám cao giọng: "Trần Thiên Minh, cái tên Cao Ngọc Nghị kia luôn luôn làm phiền tôi, nếu như lần này anh giúp tôi được thì ân oán của chúng ta từ trước tới nay xóa hết. Bữa cơm hôm nay tôi trả."
"Trừ những cái đó ra, tôi còn một điều kiện nữa." Trần Thiên Minh đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
"Điều kiện gì?" Dương Quế Nguyệt hỏi lại.
"Tôi giúp cô giải quyết việc này, cô phải đáp ứng làm cho tôi một việc." Nói xong Trần Thiên Minh dâm đãng nhìn hai ngọn núi nhỏ của Dương Quế Nguyệt, sau này nếu thành công, nhất định phải sờ một cái xem chúng có to như bên ngoài không mới được.
Dương Quế Nguyệt cũng phát hiện ánh mắt Trần Thiên Minh đang nhìn mình dâm đãng, vội lấy tay kín đáo che ngực lại, nói nhỏ: "Là chuyện gì? Nếu như tôi không làm được thì sẽ không đồng ý đâu."
"Ha ha, hung nữ, cô lấy tay che ngực làm gì vậy? Cô có biết là động tác của cô giờ nhìn rất không lịch sự không? Càng khiến cho người khác xuất hiện tà ý." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Hừ, nói mau việc gì đi, không hợp lý tôi sẽ không thể đáp ứng được." Dương Quế Nguyệt oán hận nói, không ngờ Trần Thiên Minh lại là người nhỏ nhen như vậy, chính mình trước đây cũng đã từng giúp đỡ hắn, vậy mà bây giờ hắn làm thế với mình.
Đúng lúc này thì Cao Ngọc Nghị đã nói chuyện xong, đi tới nói: "Tiểu Nguyệt, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Dương Quế Nguyệt thấy Cao Ngọc Nghị quay lại thì cũng không cãi cọ tiếp với Trần Thiên Minh nữa, thậm chí có chút lo lắng nhìn hắn. Nếu như Trần Thiên Minh không đáp ứng chuyện của mình, khiến cho Cao Ngọc Nghị biết mình vẫn chưa có bạn trai thì sau này càng thêm phiền phức mà.
"Cao tiên sinh, tôi cùng Tiểu Nguyệt đang nói chuyện về suốt ba năm gặp gỡ vừa qua, hôm nay cũng chính là ngày ba năm chúng tôi yêu nhau, đang nói chuyện thì anh tới." Trần Thiên Minh cười nói với Cao Ngọc Nghị. Ôi, trước hết cứ đuổi con chó này đi đã, sau đó mặc cả với Dương Quế Nguyệt cũng chưa muộn.
Dương Quế Nguyệt không ngờ Trần Thiên Minh đáp ứng việc mình nhờ, hơn nữa hắn lại còn ba hoa bốc phét hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày yêu nhau. Mà nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của Trần Thiên Minh khiến cho Dương Quế Nguyệt không kìm được, cười khì một tiếng. Cao Ngọc Nghị thấy vậy thì vội hỏi: "Tiểu Nguyệt, em cười gì vậy?"
"Ồ, Cao tiên sinh, Tiểu Nguyệt đang cười vì vui sướng đó, nàng cảm giác được trong ba năm qua tôi đối với nàng rất tốt. Nàng tự nhận mình rất may mắn và vô cùng cao hứng có người bạn trai tốt như tôi." Đã diễn trò thì phải diễn đến cùng.
"Thật không ngờ hai người đã hẹn hò với nhau ba năm rồi. Tiểu Nguyệt hai năm trước mới tốt nghiệp Học viện hình cảnh rồi vào làm tại đội hình cảnh. Anh nói quen biết ba năm không phải có chút nói láo sao?" Cao Ngọc Nghị cao hứng nhìn Trần Thiên Minh. Hừ, bốc phét không gặp thời, nếu như ngươi nói hẹn hò cùng Tiểu Nguyệt một hai năm ta đây còn tin được, nhưng nếu là ba năm thì chắc chắn là nói bậy.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem