Khi bóng đêm buông xuống, đám học sinh liền chuẩn bị tiết mục lửa trại. Các học sinh đều mang củi lửa đốt ở ba nơi tạo thành hình tam giác, còn bản thân lại ở chính giữa biểu diễn.
Đây chính là một cuộc biểu diễn của toàn bộ lớp học, cho nên đám học sinh chuẩn bị không ít tiết mục ca hát, vũ đạo, kể truyện hài, tiểu phẩm. Nhìn học sinh cao hứng bừng bừng biểu diễn, Trần Thiên Minh không khỏi nghĩ, trách không được đám học sinh lại thích thú tham gia dã ngoại như vậy, nguyên lai bọn chúng rất muốn vui vẻ cùng tự do.
Tôn Úy Đình dẫn theo một người bạn cùng bàn ra hát, tuy lúc đứt quãng lúc liền mạch, thế nhưng cũng thu được rất nhiều tiếng vỗ tay của bạn học.
Sở Vân biểu diễn một bộ thiếu niên nam quyền, nghe nói là hắn cố ý ở bên ngoài tìm một vị sư phụ xin học. Chỉ là có một ít đồng học kì quái vì sao quyền thuật của hắn tốt như vậy, thế nhưng vừa rồi lại không biểu diễn trước mặt đám lưu manh kia. Nhưng mà Trần Thiên Minh biết mấy đường quyền này chẳng qua là để biểu diễn mà thôi, không có chút tác dụng nào trong thực chiến cả.
Trong ban Bành Sương là người phụ trách vấn đề vui chơi giải trí, nàng mang theo một đám nữ sinh xinh đẹp nhảy một điệu múa của Tân Cương, một loạt các động tác xoay eo lắc mông khiến cho toàn trường liệt nhiệt vỗ tay tán thưởng.
Hoàng Lăng cùng mấy nữ sinh khác lại nhảy vũ điệu cổ vũ, các nàng mặc một bộ quần áo thể thao, làm ra những động tác uống éo đầy sức mị hoặc.
Ngô Thanh thấy vậy, con mắt cũng không khỏi nháy nháy. "Thiên Minh tiết mục này thật hay, chẳng qua là có điểm đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Trần Thiên Minh hỏi.
"Đáng tiếc mặc quá nhiều vải, nếu không sẽ càng sống động hơn." Ngô Thanh nói.
Mị tên siêu cấp đại sắc lang này. Trần Thiên Minh âm thầm mắng to.
Lúc này của thân là người chủ trì liền đứng ra giữa nói với mọi người: "Các bạn, vừa rồi chúng ta biểu diễn, bây giờ chúng ta xin mời các thầy cô ra biểu diến, có được không?"
"Được." Các học sinh trăm miệng một lời. Có thể được thưởng thức các thầy cô biểu diễn thật sự là rất vui.
Ngô Thanh kêu to: "Không thể nào, bảo bọn tôi biểu diễn còn không bằng giết bọn tôi đi còn hơn."
"Các bạn, Ngô Thanh lão sư không chịu, vậy chúng ta phải làm như thế nào?" Tiểu Hồng lên tiếng hỏi đám đồng học.
"Chúng ta sẽ phản đối, tối hôm nay thầy đừng hòng ngủ." Phần đông học sinh ầm ầm hô lên.
Trần Thiên Minh thấy đám học sinh kiên quyết muốn xem mọi người biểu diễn, cho nên hắn lên tiếng nói với đám người Lý Hân Di: "Học sinh cũng đã biểu diễn cho chúng ta xem rồi, chúng ta không biểu diễn một chút cũng không được rồi."
"Chúng ta biểu diễn cái gì đây?" Lý Hân Di có chút lo lắng, mình cũng không có chuẩn bị gì cho tiết mục biểu diễn này, biểu diễn gì cho tốt bây giờ?
"Hân Di, cô quên là lần trước chúng ta nhảy rất tốt trong cuộc thi múa sao? Dù sao lần trước chúng ta cũng đã luyện qua, bây giờ chúng ta nhảy lại cho mọi người xem là được rồi. Dù sao lần đó chúng ta cũng gần đoạt giải nhất mà." Trần Thiên Minh cười nói với Lý Hân Di.
"Trần Thiên Minh này, lần đó làn tôi cùng với Tiểu Châu đoạt được giải nhất, nhảy không tốt cậu cũng đừng mạo danh như vậy chứ." Ngô Thanh tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cười nói: "Không sai biệt lắm mà, Hân Di lại đây, chúng ta nhảy một chút có được không?"
"Ừm" Lý Hân Di hơi đỏ mặt, nghĩ đến cảnh mình cùng Trần Thiên Minh ôm nhau trước mặt đám học sinh, lại càng thẹn thùng hơn.
"Các em, thầy cùng với Lý bí thư nhảy một bài, có được hay không?" Trần Thiên Minh đứng lên lớn tiếng nói với đám học sinh.
"Được ạ." Các học sinh lớn tiếng hoan hô, bọn họ còn tưởng rằng Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di muốn nhảy một điệu vũ đạo của dân tộc nào a!
Đến khi Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di ôm nhau nhảy, đám học sinh hơi thất vọng, bất quá chứng kiến Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di phối hợp rất ăn ý, bọn họ lại nỗ lực vỗ tay.
Nhưng sắc mặt của Tiểu Hồng có điểm biến đổi, nàng mong muốn cỡ nào mình cùng Trần Thiên Minh ở một chỗ, để Trần Thiên Minh ôm eo nhỏ của mình, bản thân dựa vào ngực hắn, một bên nhỏ giọng thổ lộ hết tình ý, một bên cùng hắn nhảy. Lúc này Tiểu Hồng đã đem chính mình trở thành Lý Hân Di.
Mà Hoàng Lăng ở bên cạnh lại nghiến răng nghiến lợi, nàng không ngừng thầm mắng Trần Thiên Minh: Sắc lang lão sư, lão sư lưu manh, té xuống cho ta. Nhưng thực sự không được như ý nguyện của Hoàng Lăng, Trần Thiên Minh cùng với Lý Hân Di nhảy rất đẹp, bọn họ chẳng những không có ngã mà còn nhảy rất tuyệt, mọi người không ngừng vỗ tay khen ngợi.
"Oa Trần lão sư cùng Lý bí thư thật là trai tài gái sắc!" Có một học sinh nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, nếu như sau này tớ cũng tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như Lý bí thư thì thật là tốt." Một nam sinh khác cũng dùng khuôn mặt mê gái nói.
Hoàng Lăng tức giận quay đầu nhỏ giọng mắng: "Có tán gái cũng đừng có nói ra trước mặt như thế chứ, xem lại mình đi! Xấu như đầu heo vậy mà đòi."
Nam sinh kia thấy mình không đắc tội gì với người ta mà bị Hoàng Lăng mắng như vậy, bọn họ đều lè lưỡi không dám lên tiếng.
Trần Thiên Minh nhảy xong, sau đó Ngô Thanh có điểu rục rịch muốn lên, hắn nói với Tiểu Châu: "Tiểu Châu, chúng ta cũng lên áp danh tiếng của Thiên Minh xuống đi."
Tiểu Châu lắc đầu nói: "Em không lên đâu."
"Sợ cái gì, chúng ta chính là đệ nhất a, còn sợ gì Thiên Minh bọn họ chứ?" Ngô Thanh không cho là đúng nói.
"Muốn đi thì tự anh đi đi, anh cũng không muốn một hồi nữa nhảy, em bước đằng em anh bước đằng anh làm cho đám học sinh kia cười vỡ bụng chứ? Cuộc thi lần trước khiến đám đồng sự đều ở sau lưng cười chúng ta, chẳng lẽ anh còn không biết sao?" Tiểu Châu nói.
"Tôi không biết mà!" Ngô Thanh nói: "Tiểu Châu, cô không cần phải để ý tới những lời ăn không nói có của bọn họ, mau tới biểu diễn thôi." Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di được nhiều học sinh cổ vũ như vậy, hắn nghĩ bằng vào danh hiệu đệ nhất của mình nhất định sẽ được cổ vũ nhiệt liệt hơn.
Tiểu Châu nói: "Em không đi."
Không có cách nào Ngô Thanh đành gãi đầu nghĩ không biết nên diễn trò gì cho tốt đây. Lúc này Trần Thiên Minh đã đi tới nói: "Ngô Thanh, đến lượt anh đó, có phải là sợ hãi không muốn lên biểu diễn hay không?"
"Lý nào là vậy? Tôi đang nghĩ nên biểu diễn tiết mục gì khiến toàn trường ngạc nhiên đây." Ngô Thanh nói.
"Lần trước không phải là anh cùng bọn tôi đi hát karaoke sao? Hình như là anh biết hát mà." Trần Thiên Minh nói.
Ngô Thanh hưng phấn mà vỗ đùi nói: "Đúng vậy, sao tôi lại quên được nhỉ!" Nói xong Ngô Thanh liền cao hứng chạy lên nói: "Các vị lãnh đạo, các vị giáo viên cùng với các học sinh, hiện tại tôi xin biểu diễn một bài hát có tên là "Ta là một chú sói tới từ phương bắc" Xin mọi người cho xim một chàng vỗ tay!" Bộ dáng của Ngô Thanh giống như ca sĩ vậy.
"Tốt Ngô Thanh lão sư hát nhanh đi." Các học sinh thấy Ngô Thanh muốn hát, tất cả đều vỗ tay hưởng ứng. Mà Trần Thiên Minh sớm đã dùng khăn nhét vào lỗ tai.
"Tôi là một con sói...Tới từ Bắc Kinh...." Ngô Thanh lấy tay làm loa hát lớn.
"Ngô Thanh lão sư, không phải vừa rồi thầy bảo là tới từ phương bắc mà? Tại sao bây giờ lại là Bắc Kinh vậy?" Có một học sinh lớn tiếng vạch trần sai lầm của Ngô Thanh.
Ngô Thanh mắng: "Cậu biết gì, đầu tiên là từ Bắc Kinh rồi mới tới phương bắc!" Trái lại chính mình đã sai thế nhưng Ngô Thanh cũng đã đâm lao đành phải theo lao, hắn gân cổ hô lên.
Các học sinh nghe tiếng ca của Ngô Thanh như vậy, toàn thân đều lạnh run, bọn họ chưa từng nghe qua thanh âm khó nghe như vậy, đột nhiên đang ở trên cao lại vèo một tiếng hạ thấp xuống, chỉ trong chốc lát đám học sinh đã chạy sạch. Bọn họ không phải là không muốn tôn trọng thành quả lao động của Ngô Thanh, chỉ là bọn họ sợ, cứ tiếp tục nghe nữa, khả năng hiện tại sẽ cần một cái xe cứu thương gấp a.
"Cám ơn mọi người, tôi biểu diễn xong rồi." Ngô Thanh rốt cục cũng mở mắt, hắn không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thoáng qua hiện trường một cái, sau đó buột miệng nói: "A, đám học sinh đâu hết rồi? Sao lại không có tiếng vỗ tay vậy?"
Chỉ mười rưỡi tối Trần Thiên Minh đã bảo đám học sinh chuẩn bị đi ngủ. Vì để an toàn...Hắc phân ra, nam sinh ở một nhóm, nữ sinh ở một nhóm, hai bên đều có hai ngọn đèn khẩn cấp có thể chiếu sáng vùng phụ cận.
Tôn Úy Đình đi đến bên người Trần Thiên Minh, nói: "Thầy, có muốn bọn em thành lập nhóm đi tuần hay không? Để khi bọn xấu tới bọn em có thể đối phó."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Không cần, tối nay thầy sẽ trực, các em đã khổ cực cả ngày rồi, nên đi ngủ đi! Đây chỉ là việc nhỏ thôi, thầy ứng phó được, chỉ cần khi bọn em ngủ nên chú ý một chút là được."
Thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, Tôn Úy Đình đành phải trở lại lều ngủ của mình. Dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh, hôm nay vui vẻ như vậy cũng đủ mệt rồi.
Trần Thiên Minh đi tới một khu đất trống phía sau lều của mình ngồi xuống, nơi đất trống này mặc dù cách khu dựng lều hơi xa, thế nhưng ở đây lại có thể bao quát được toàn bộ khu lều, nếu như có người tới hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà với nội lực của hắn, trong nháy mắt có thể bay tới trước mặt đám học sinh.
Đám học sinh chuẩn bị một chút sau đó liền trở lại liều của mình để nghỉ ngơi, bọn họ chơi suốt một ngày cũng đủ mệt rồi.
Từ chiếc lều bên kia, bỗng xuất hiện một người, chính là Hoàng Lăng. Nàng đi đến bên người Trần Thiên Minh nói: "Lão sư xấu xa, lão sư lưu manh."
"Hoàng Lăng, thầy đắc tội gì với em sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
"Thầy chính là đã đắc tội với em, thầy khiêu vũ với Lý bí thư được, vì sao lại không khiêu vũ cùng em?" Hoàng Lăng nghiêm mặt nói.
Trần Thiên Minh nói: "Em biết khiêu vũ sao?"
"Không biết." Hoàng Lăng lắc đầu nói.
"Vậy em là giáo viên sao?"
"Không phải!"
Trần Thiên Minh cười nói: "Thì thế, đó là tiết mục do đám giáo viên bọn thầy biểu diễn, nếu như mà nhảy cùng em, người khác sẽ nói thế nào đây? Nói em là thiên nga muốn ăn thịt cóc đó."
"Thầy mới là thiên nga đó, em chính là một con thiên nga xinh đẹp cơ!" Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh hình dung mình là thiên nga, cho nên tâm tình cũng khá hơn một chút.
"Tốt lắm, cũng đã muộn rồi, em mau trở về ngủ đi!" Trần Thiên Minh nói.
"Thầy, đã qua một khoảng thời gian dài rồi, thầy chưa có tới nhà em, cũng không giúp em học thêm." Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ nhắn ra hờn dỗi nói.
Trần Thiên Minh nói: "Khoảng thời gian này thầy rất bận, chờ khi thầy rỗi sẽ tới nhà em, được chứ?" Trần Thiên Minh nghĩ trước tiên hứa hẹn đã, còn sau này tính sau. Dù sao muốn chờ khi mình rỗi quả thực là không biết tới ngày tháng năm nào.
"Đây chính là tự thầy nói đó, không phải do em ép đâu đấy." Hoàng Lăng cao hứng nói.
"Là thầy nói, được chưa, em có thể đi được rồi chứ? Em biết không? Nếu như nữ hài tử mà không ngủ đủ giấc, sẽ càng ngày càng xấu xí đó." Trần Thiên Minh dọa.
"Em biết rồi." Hoàng Lăng hạ thấp thân hình xuống ôm lấy cái cổ của Trần Thiên Minh, sau đó khẽ hôn lên mặt hắn, nói: "Thầy, ở gần cơ thể thầy thật là thoải mái." Nói xong nàng ù té chạy.
Nhưng mà ta không có thoải mái. Trần Thiên Minh lau lau nơi bị nàng hôn, bị hôn như vậy quả thực là khó chịu, nếu như mình cứ ở cạnh Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng như vậy, sớm muộn cũng có một ngày xảy ra chuyện. Nghĩ tới chuyện mình đào hoa như vậy, Trần Thiên Minh lại đau đầu.
"Thầy." phía trước lại truyền tới một giọng nữ nhân, Trần Thiên Minh vừa nghe liền biết đó là Tiểu Hồng.
"Tiểu Hồng, sao em còn chưa đi ngủ vậy?" Trần Thiên Minh thấy là Tiểu Hồng liền nói: "Hôm nay em đã chạy tới chạy lui rất mệt rồi, lần nấu cơm dã ngoại này nếu không có em tổ chức, thật sự là khiến thầy bận muốn chết a."
Truyện full chưa ad ... mlem mlem