Trần Thiên Minh đã đói đến bụng dạ cũng lên tiếng, hắn vội cầm lấy đũa gắp rau, rất vội vã.
"Trần Thiên Minh, em hỏi anh, có phải vừa rồi cô Lưu Mỹ Cầm ở phòng của anh không." Hiện giờ Hà Đào y như người phụ nữ bị bạn trai cho ăn dấm chua.
"Ừ." Trần Thiên Minh vừa đáp vừa kẹp thức ăn, thức ăn của Hà Đào mặc dù không ngon bằng nhà hàng, nhưng với hắn tuyệt đối luôn là số một.
"Khoan, anh không được ăn, hôm nay không có cơm của anh." Hà Đào đoạt lấy chén cơm của Trần Thiên Minh. Nghĩ không ra phụ nữ ăn dấm chua lại đáng sợ như vậy.
Trần Thiên Minh nhớ mình đã từng xem qua ở một quyển sách nào đó, trong sách có nói phụ nữ khi ghen là đáng sợ nhất, nhưng nó còn nói một câu, phụ nữ khi ghen là xinh đẹp nhất.
Hà Đào vì giận mà môi cong lên, hai má cũng giận đến ửng đỏ. Chẳng những không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của nàng, ngược lại khi tiểu gia nữ nàng giận, lại càng làm nàng thêm phần xinh đẹp yếu đuối.
"Em đẹp quá!" Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm Hà Đào không hề chớp mắt, đặc biệt nàng ta lại có bộ ngực cao đầy đặn. Đáng tiếc, hôm nay Hà Đào mặc áo quần mà nếu hắn đứng lên, có thể nhìn thấy một chút phong cảnh ở bên trong, ít nhất cũng thấy được chút đường cong da thịt. Nhưng hắn không dám vô duyên vô cớ đứng lên nhìn bên trong ngực của Hà Đào.
"Hừ!"
"Trời đất chứng giám, em đẹp quá! Nếu anh nói dối, sau này anh sẽ không thể tìm thấy bạn gái được nữa."
"Hừ!" Chẳng qua thanh âm lần này không còn giận dữ như hồi nãy nữa.
"Vừa rồi cô Lưu đến để cảm ơn ta." Trần Thiên Minh bắt đầu giải thích.
"Nói cảm ơn?"
"Là cô ấy nhờ tanh vào phòng cô ấy sửa điện giúp.
"Sửa điện." Hà Đào cau mày.
Trần Thiên Minh vừa hấy, thầm kêu không ổn. Hắn với Hà Đào cũng từ chuyện sửa điện mà bắt đầu.
"Anh đi ra ngoài cho em." Hà Đào giận đến hai má đỏ bừng. Hiện tại tuy Hà Đào rất đẹp, nhưng lại càng đáng sợ.
"Chỉ sửa điện thôi mà, không xảy ra chuyện gì cả." Trần Thiên Minh vội giải thích.
Hắn không biết Hà Đào có thể hiểu cho mình hay không. Chẳng qua trong sách nói khi phụ nữ đang giận đều như nhau không chịu nghe điều gì.
"Cái gì? Anh còn muốn xảy ra chuyện gì?" Hà Đào giận tới mức đi ra cửa, mở rộng cửa phòng nàng.
"Không phải, không phải." Trần Thiên Minh vội đi tới cửa, tiếp tục chữa cháy.
"Đi ra ngoài." Hà Đào chỉ tay ra cửa.
Theo lời trong sách nói, nữ nhân đều như nhau là sinh vật thích nói ngược, nàng bảo anh đi ra ngoài, thật ra là bảo anh không được đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nắm chặt tay của Hà Đào, đóng cửa lại: "Em nghe anh giải thích đi, mọi người là đồng nghiệp, cô ấy nhờ anh sửa điện, chẳng lẽ anh không đi?"
Hà Đào vừa nghe, cơn giận cũng tan đi một ít: "Anh buông tay."
"Em không giận nữa anh sẽ buông tay." Khó có cơ hội nắm tay Hà Đào, hắn đâu ngu gì buông tay. Bất quá tay của Hà Đào cũng rất nhanh nhẹn, mấy lần thiếu chút nữa nàng đã giãy ra được.
"Nhìn bộ dạng nhà anh, có phải là tự tới sửa điện cho người ta không, ở đó mà người ta tới nhờ anh." Hà Đào liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
"Ngại quá, làm cho em thất vọng, anh đã sửa điện cho cô ấy xong rồi." Trần Thiên Minh cúi đầu, hình như muốn để cho Hà Đào phê bình mình.
"Anh!" Hà Đào dường như lại nổi giận.
"Từ nay anh sẽ luôn làm cho em vui, làm cô ta thất vọng, phá hư điện của cô ta." Trần Thiên Minh cố lấy lòng Hà Đào.
Trong sách nói, phụ nữ khi giận, nhất định phải nghe theo lời người phụ nữ, dù cho là giết người phóng hỏa, làm chuyện phạm pháp cũng hãy đáp ứng đi đã, bởi vì lúc phụ nữ giận thì không có lý trí. Chờ nàng nguôi giận, cũng là lúc đã khôi phục lý trí, khẳng định nàng sẽ không cho anh đi, vì nàng sao nỡ để anh đi giết người phóng hỏa?
"Cái gì? Anh còn muốn giúp cô ta sửa điện?" Thanh âm Hà Đào vừa mới thấp xuống tám độ giờ lại cao lại tám độ.
"Không, không không, từ nay về sau anh không giúp cô ấy sửa điện nữa, dù Hiệu trưởng hay Cục trưởng Cục giáo dục có đến anh cũng không giúp cô ấy, đánh chết anh cũng không sửa." Trần Thiên Minh vỗ ngực nói lên lời thề son sắt.
Thì ra anh hùng không phải dễ làm như vậy. Trần Thiên Minh bắt đầu đổ mồ hôi hột.
"Như vậy không hay lắm!" Hà Đào không ngờ Trần Thiên Minh chỉ thổi phồng, nàng chăm chú nghĩ một lúc rồi nói.
"Vậy, vậy sau này anh báo cáo cho em trước, sau khi em ngầm đồng ý anh mới đi sửa, không đồng ý anh sẽ không đi sửa, như vậy có được không?" Trần Thiên Minh cũng thầm tự bội phục mình, không thể tưởng được hắn lại nghĩ ra trò này, hôm nay một chiêu một thức trên cuốn sách toàn bộ đều được hắn sử dụng rất hữu ích.
"Anh đi hay không liên quan gì đến em?" Hà Đào lại vừa thấp giọng xuống tám độ.
"Đương nhiên liên quan đến em, em là lãnh đạo của anh, anh không nghe lời em thì nghe ai." Trần Thiên Minh vẻ mặt âm hiểm.
"Em khi nào trở thành lãnh đạo chứ, anh đừng có nói bậy." Hà Đào nhất thời không kịp phản ứng, sao nàng lại trở thành lãnh đạo của trường chứ.
"Ở nhà của anh, mẹ anh chính là lãnh đạo của ba anh, mẹ anh chỉ hướng đông, ba anh quyết không dám đi hướng tây, mẹ anh không cho ba ăn cơm, ba anh quyết không dám dùng bữa." Trần Thiên Minh nói chân thật.
"Phì!" Hà Đào rốt cuộc đã hiểu là chuyện gì. (bất quá các vị cũng đừng quá lo cho Trần Thiên Minh, cái phì này của Hà Đào chỉ là tiếng động thôi, thực ra không có chảy nước miếng.)
"Anh, anh bỏ tay em ra." Hà Đào rốt cuộc phát hiện cánh tay nhỏ bé của mình vẫn đang bị người ta nắm chặt chẳng chịu buông. Tuy nàng có chút không muốn, nhưng cũng không vùng tay ra.
"Anh không phải vừa nói sao? Em không giận nữa anh mới thả ra." Nam tử hán đại đậu hủ đã nói ra lời, làm sao Trần Thiên Minh có thể quên được chứ?
"Em… em không giận nữa, anh, anh bỏ tay ra." Hà Đào kéo nhẹ tay ra, vẫn không thể thoát.
"Không giận cũng không thể thả." Trần Thiên Minh hiện tại không phải là đại đậu hũ, mà là vô lại.
"Vì sao?" Hà Đào không hiểu.
"Cánh tay mềm mại nhỏ bé như thế này sao anh có thể buông ra được? Đây là chuyện mà nằm mơ anh cũng muốn." Trần Thiên Minh cảm thấy Hà Đào không hề giận, lại cảm lớn gan hơn. Hiện giờ hắn không chỉ muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Đào, mà còn muốn trảo lấy bộ ngực đầy đặn kia. Đặc biệt hiện giờ dương như Hà Đào có hơi hồi hộp, bộ ngực cũng đang lên xuống phập phồng, làm cho bên dưới của Trần Thiên Minh có chút phản ứng.
"Em phải ăn cơm."
"Anh lại càng không buông tay."
"Vì cái gì?"
"Em có cơm ăn, anh không có cơm ăn."
"Anh… anh cũng ăn đi." Bây giờ Hà Đào mới nhớ là vừa rồi nàng không cho Trần Thiên Minh ăn cơm, nàng liền cười "hì hì".
"Anh ăn đây." Trần Thiên Minh rốt cuộc đã vượt qua khó khăn, đặc biệt thấy Hà Đào nở nụ cười, làm hắn nhìn đến ngây ngốc.
Sớm biết quyển sách kia tốt như vậy, nên chuyên tâm đọc một chút. Trở về nhất định phải tìm hiểu một chút, xem còn tuyệt chiêu gì để đánh đâu thắng đó nữa không.
"Anh nghĩ sau này lại muốn nắm tay em nữa." Trần Thiên Minh còn nhớ rõ điều kiện trước khi buông tay.
Hà Đào ấp úng không nói gì.
Bất qua Trần Thiên Minh đại nhân đại lượng vẫn buông tay ra. Kỳ thật nhờ khổ luyện Hương Ba Công nên hắn dường như cũng nghe được Hà Đào đáp ứng.
"Hà Đào, anh đến ăn cơm miễn phí của em thật là ngại quá. Em tính giúp anh phải trả bao nhiêu tiền? Anh sẽ trả cho em." Trần Thiên Minh vừa nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao Hà Đào cũng là cô giáo, làm cho nàng tốn tiền cũng không tốt. Hắn nên bồi dưỡng cho nàng mới đúng, nếu khống sẽ làm nàng xem thường mình.
"Không sao. Nếu anh thực sự muốn cám ơn em, thì mời em ăn một bữa cơm là được!" Hà Đào suy nghĩ rồi nói.
"Được, em muốn ở đâu? Tùy em lựa chọn." Cái này thì Trần Thiên Minh phi thường sảng khoái.
"Tại Không Thiên khách sạn đi, thức ăn ở đó cũng không tệ, giá tiền cũng không đắt, em rất thích đi chỗ đó ăn." Hà Đào cũng là vì nghĩ cho túi tiền của Trần Thiên Minh, dù sao đến lúc đó nàng ăn nhiều một chút là được.
"Tốt, cứ vậy đi, ngày mai là thứ bảy rồi, anh đợi em ở dưới lầu." Trần Thiên Minh ước hẹn thời gian với Hà Đào.
Trần Thiên Minh cũng không nghĩ tới, ngày mai mời khách ăn cơm, nhưng lại là chính thức bắt đầu cuộc chiến của hắn với Diệp Đại Vĩ.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem