Vừa rồi cũng nhờ Cao Ngọc Nghị ra oai một chút nên mấy món ngon mà Trần Thiên Minh gọi chẳng mấy chốc đã được mang lên. Trần Thiên Minh nói với Cao Ngọc Nghị: "Cao chủ tịch, có muốn tôi mời mấy bằng hữu của anh ngồi ăn cùng luôn không."
Cao Ngọc Nghị khoát tay nói: "Mấy người đó là bảo tiêu của tôi, không phải là bằng hữu, con người tôi không phải gặp ai cũng tùy tiện kết giao."
Trần Thiên Minh liếc nhìn bốn người kia, phát hiện cả bốn người đều bất động không tỏ thái độ gì. Có vẻ như những người này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Mà đặc biệt là cái hình gồ gồ nổi lên trên thắt lưng bọn họ, rõ ràng là ai cũng có một khẩu súng giắt lưng. Nhìn huyệt thái dương nhô lên của họ thì võ công cũng không cao lắm. Thế nhưng nhìn ai cũng có khí chất của quân nhân, không lẽ đều là bộ đội xuất ngũ? Như vậy so với mười người bảo tiêu của Hoàng Na cũng không phải là thấp kém. Rốt cuộc Cao Ngọc Nghị là người như thế nào mà có thể mời được những bảo tiêu như vậy?
"Ồ, vậy sao? Vậy chúng ta ăn thôi, Tiểu Nguyệt, dạo này em hơi gầy, nên ăn nhiều vào, dù sao chúng ta cũng không phải trả tiền." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Cái này hắn cũng ám chỉ luôn việc Dương Quế Nguyệt không phải trả tiền bữa hôm nay, coi như một mũi tên trúng hai đích.
"Tốt, Thiên Minh, anh cũng ăn nhiều vào đấy!" Dương Quế Nguyệt không còn cách nào khác, cũng tỏ ra hứng thú đóng kịch cùng Trần Thiên Minh, "thầy giáo như anh làm việc rất khổ cực, cần phải bồi bổ thật nhiều, đặc biệt là não. Anh ăn món đầu tiên hạc này đi." Hừ, đây chính là ngươi tự chuốc lấy, dám nói xéo ta sao. Dương Quế Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.
Trần Thiên Minh lộ vẻ chán ghét nhìn cái đầu tiên hạc mà Dương Quế Nguyệt vừa gắp cho mình, quay sang Cao Ngọc Nghị nói: "Cao chủ tịch, anh làm vị trí to như vậy, nhất định rất khổ cực, anh ăn tiên hạc này để bồi bổ thân thể đi. Đây dù sao cũng là Tiểu Nguyệt gắp cho, anh nhất định phải ăn đó!"
Cao Ngọc Nghị vẻ mặt đương nhiên lộ rõ sự đau khổ, cái đầu tiên hạc thì làm sao mà ăn cơ chứ? Trần Thiên Minh gắp cho mình món này, lại còn nói là của Tiểu nguyệt, không ăn thì sợ Tiểu Nguyệt không vui, mà ăn thì sao mà nuốt nổi đây? Rốt cục hắn đành phải cứ để lại trong bát.
"Nào, Cao chủ tịch, chúng ta uống chút rượu đi." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Trần sư phụ, tôi không phải là người uống được nhiều rượu, để tôi uống một chút thôi." Cao Ngọc Nghị nhìn món rượu đắt giá của mình cứ bị tên kia uống ừng ực mà đau hết cả ruột. Hắn không phải không uống được rượu, mà căn bản là không muốn uống nhiều, cứ uống một ít thì cơ hội trả lại hai bình sẽ nhiều.
"Ôi, nguyên lai anh không biết uống rượu, thật không phải chút nào, Tiểu Nguyệt, vậy hai chúng ta uống nào." Trần Thiên Minh đưa cho Dương Quế Nguyệt một chén rượu rồi cả hai vui vẻ uống với nhau.
Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt càng vui vẻ cười nói uống rượu bao nhiêu thì Cao Ngọc Nghị càng đau lòng bấy nhiêu.
Bọn họ đã ăn uống no say rồi nhưng thức ăn trên bàn vẫn còn đến hơn ba phần tư, mấy món ăn thậm chí còn chưa động đũa. Mặc dù thức ăn để lại nguyên cả đĩa, nhưng khẳng định nhà hàng sẽ không bớt tiền. Cao Ngọc Nghị mặc dù đau lòng nhưng điều hắn hy vọng vẫn là có thể trả lại hai bình rượu một vạn đô một bình kia.
"Tiểu Nguyệt, em ăn no rồi sao?" Trần Thiên Minh ra vẻ quan tâm hỏi thăm. Đương nhiên Dương Quế Nguyệt ăn uống no hay không chẳng liên quan tới hắn, chẳng qua làm trò trước mặt Cao Ngọc Nghị mà thôi.
"Ăn no rồi." Dương Quế Nguyệt cũng ra vẻ ngọt ngào cười nói.
Cao Ngọc Nghị nhìn bàn tiệc nói: "Trần sư phụ, anh không uống nữa, vậy chỗ rượu này…" Cao Ngọc Nghị đưa tay ra định cầm lấy hai bình rượu chưa mở.
Nhưng Trần Thiên Minh đã nhanh tay hơn chộp lại: "Cao chủ tịch, rõ ràng anh có ý cho tôi mang hai bình rượu này về đúng không? Cao chủ tịch, anh thật là tốt đó, không biết uống rượu, biết tôi thích uống, nên cho tôi mang về. Cô gái, phiền cô gói hai bình rượu này lại, tôi mang về nhà."
"Cái này…" Cao Ngọc Nghị chợt thấy trong tim nhói lên một cái, đây chính là mười mấy vạn nhân dân tệ đó? Tên Trần Thiên Minh kia cũng quá độc ác mà.
"Sao? Cả chỗ thức ăn này nữa hả? Ồ, Cao chủ tịch, anh thật là người tốt mà, biết thầy giáo chúng ta không có điều kiện ăn uống tốt như vậy mà. Cô gái, cho tôi mấy cái bao, gói tất cả chỗ đồ ăn này lại nhé. Được, vậy sáu phần yến thượng phẩm đã mang tới chưa vậy?" Trần Thiên Minh quay sang nói với mấy người phục vụ. Nhà hàng thấy bọn Trần Thiên Minh gọi nhiều đồ ăn sang trọng nên đã cho tới ba người đứng ở đây phục vụ bọn họ.
"Thiên Minh, em no rồi, không ăn thêm được món yến nữa đâu." Dương Quế Nguyệt hướng Trần Thiên Minh lắc đầu.
Cao Ngọc Nghị cũng vội vàng nói: "Tôi cũng no rồi. Vậy mọi người ai cũng no rồi, cô gái, không cần mang thêm gì nữa đâu." Cao Ngọc Nghị giơ tay lên ra hiệu nhưng Trần Thiên Minh đã giữ tay hắn lại.
"Mấy cô phục vụ, chúng ta ở đây ăn no hết rồi, cô gói luôn chỗ yến đó vào cùng với rượu và thức ăn, tôi mang về." Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Chân phẩm hồng yến này đương nhiên Trần Thiên Minh đã có dự định trước, mấy người ở đây chắc chắn không ăn đến, nhưng hắn vẫn gọi sáu phần để cho sáu nữ nhân của mình ở nhà. Còn chỗ rượu và thức ăn này mang về cho bọn Lâm Quốc thoải mái một phen.
Cao Ngọc Nghị trợn tròn mắt nhìn Trần Thiên Minh. Không nghĩ tên này lại trơ tráo đến như vậy. Kiểu này không những không khiến tình địch của mình mất mặt, ngược lại còn biếu hắn một bữa ngon lành. Trong khi mình thì như bị cắt từng khúc ruột.
Trần Thiên Minh nhìn sắc mặt Cao Ngọc Nghị thay đổi đến mấy lần, hắn cũng phi thường đắc ý, giơ giơ chén rượu nói: "Cao chủ tịch, thật là đa tạ anh. Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm quen biết nhau của tôi và Tiểu Nguyệt, anh chẳng những ở đây chúc mừng chúng tôi, lại còn mời đồ ăn và rượu uống ngon như vậy. Ôi, người có tiền, đúng là người có tiền có khác! Một người vừa có tiền vưa đẹp trai tốt bụng như anh, mỹ nữ Tiểu Châu ở trường tôi khẳng định sẽ rất thích."
"Không có gì, không có gì" Cao Ngọc Nghị thấy Trần Thiên Minh khen ngợi mình thì cũng quên nỗi đau mà cao hứng gật đầu. Bất quá điều khiến hắn tức giận chính là hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm bọn họ quen nhau mà mình phải ở đây chúc mừng.
"Tốt lắm, vậy được rồi, bây giờ chúng tôi có việc phải đi." Trần Thiên Minh đứng lên nói với Cao Ngọc Nghị.
Cao Ngọc Nghị thấy Trần Thiên Minh đứng lên thì nhìn Dương Quế Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, em ngồi lại đi nha, lúc nữa anh đưa em về, em không cần phải đi xe bus cùng với thầy Trần." Cao Ngọc Nghị cố tình hạ thấp Trần Thiên Minh.
"Ha ha, Cao chủ tịch, anh yên tâm, hôm nay tôi mượn xe của người bạn để đưa Tiểu Nguyệt đi chơi. Tiểu Nguyệt, ta đi thôi, Cao chủ tịch, cảm ơn anh đã mời, nếu như lần sau còn muốn đi cùng, nhớ báo cho tôi và Tiểu Nguyệt nhé." Trần Thiên Minh kéo tay Dương Quế Nguyệt đi ra ngoài.
Dương Quế Nguyệt thấy Cao Ngọc Nghị ở phía sau nhìn mình chằm chằm thì không thể làm gì khác hơn là để mặc Trần Thiên Minh kéo đi. Tuy nhiên, điều khiến nàng tức giận chính là Trần Thiên Minh cứ vô từ mà ôm lấy mình đi ra, đầu tiên là hắn kéo tay, sau đó vòng ra sau ôm khiến cho cả bộ ngực sữa của mình ép sát vào bên người hắn. Trần Thiên Minh, ngươi đừng có nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Dương Quế Nguyệt mắng thầm.
Ra khỏi nhà hàng, Dương Quế Nguyệt lập tức quay lại xem Cao Ngọc Nghị có còn đó hay không, nhìn thấy hắn đã biến mất thì vội đẩy Trần Thiên Minh ra, giọng đầy căm hận: "Trần Thiên Minh, có phải anh cố tình làm vậy không?"
"Trời ạ, hung nữ, cô không đừng hung ác như vậy có được không? Không phải là tôi sợ Cao Ngọc Nghị nhìn ra chúng ta giả dạng sao? Trời ạ, cô nghĩ tôi muốn làm vậy lắm sao?" Trần Thiên Minh vẻ mặt cũng trở nên tức giận, hình như vừa rồi người bị oan khuất chính là hắn chứ không phải Dương Quế Nguyệt.
Kỳ thật, vừa rồi cảm nhận hai ngọn núi của Dương Quế Nguyệt thật là sảng khoái, mặc dù nàng có mặc áo bên ngoài dày một chút nhưng Trần Thiên Minh vaanxc ảm nhận được sự mềm mại và săn chắc. Nếu có thể sờ vuốt một chút thì tốt biết bao? Được rồi, không phải là vẫn chưa nói gì tới chuyện giá cả hay sao?
"Hung nữ, vừa rồi tôi có nói, nếu tôi giúp cô thì cô cũng phải đáp ứng tôi một việc." Nói tới đó hai mắt Trần Thiên Minh lại dâm đãng mà nhìn hai ngọn núi nhỏ cao vút của Dương Quế Nguyệt.
Dương Quế Nguyệt giảo hoạt nói: "Hừ, Trần Thiên Minh, mới vừa rồi có ai đáp ứng anh không? Anh lúc đó chỉ nói ra điều kiện, tôi đã đáp ứng đâu? Tốt nhất anh về nhà tận hưởng nốt hai bình rượu này đi, dù sao anh cũng lời lớn trong vụ này rồi. Còn nữa, Cao Ngọc Nghị không phải là người dễ chơi, anh phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên trêu vào hắn nữa. Hẹn gặp lại!" Dương Quế Nguyệt nói xong liền quay người bỏ đi.
"Trời ạ, sao nói không giữ lời vậy? Nếu không cho sờ phía trên thì cho sờ vuốt bên dưới một chút cũng được mà." Trần Thiên Minh nhìn bóng lưng Dương Quế Nguyệt rời đi lẩm bẩm. Ôi, trên đời có hai hạng người là tiểu nhân và phụ nữ là khó lường nhất, làm sao mình lại quên điều này cơ chứ? Sớm biết vậy thì thỏa thuận điều kiện ngay lúc đó có phải tốt không.
"Tiên sinh, đây là mấy bao của ngài." Môt nữ nhân viên phục vụ mang theo hai bao đồ nhỏ được gói cẩn thận đưa tới trước mặt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tiếp nhận cười hỏi: "Cô gái xinh đẹp, tất cả đều ở đây rồi chứ?"
"Toàn bộ đều đã được gói lại ở đây." Nữ nhân viên nhẹ nhàng lễ phép trả lời.
"Tốt lắm, vậy cảm ơn cô, hẹn gặp lại." Trần Thiên Minh vừa nói vừa hướng tới chỗ bãi để xe.
"Cái gì? Bốn mươi tám vạn?" Trong lúc đó thì Cao Ngọc Nghị đang kêu thất thanh tại bàn thanh toán.
Người thu tiền gật đầu: "Đúng vậy, tiên sinh, ngài có thể xem lại chi tiết các món ngài gọi ở đây."
Cao Ngọc Nghị nhìn tờ hóa đơn, chỉ vào một chỗ nói: "Chúng ta chỉ gọi có ba bình tửu trung chi vương, sao lại ghi năm bình ở đây? Mấy người ghi sai rồi." Trách không được bữa cơm này nhiều tiền như vậy, hóa ra là tăng thêm hai bình rượu.
Người quản lý lắc đầu nói: "Tiên sinh, chúng tôi không nhầm đâu ạ, ban đầu các ngài gọi ba bình, nhưng sau đó tiên sinh đi cùng ngài đã nói với nhân viên phục vụ lấy thêm hai bình, ngài ấy cầm đi luôn rồi, cũng nói rằng tiên sinh đây sẽ trả."
"Cái gì? Hắn lại còn lấy thêm hai bình nữa sao?" Cao Ngọc Nghị tức giận không nói nên lời, Trần Thiên Minh đương nhiên lại mang tới bốn bình tửu trung chi vương về, vị chi nguyên chỗ đó đã ba mươi vạn rồi.
"Đúng vậy, ngài ấy nói tiên sinh đã cho phép ngài ấy mang đi. Tiên sinh, tổng cộng của các ngài hết bốn tám vạn bảy ngàn sáu nhưng vì ngài có thẻ vip nên chúng tôi thu bốn tám vạn thôi."
Không còn cách nào khác, Cao Ngọc Nghị đành phải móc túi ra, "Trần Thiên Minh, mày đợi đó, sẽ biết tay tao." Vừa trả tiền hắn vừa oán hận nói trong lòng.
"Ăn tối thôi!" Trần Thiên Minh vừa về đến nhà đã lớn tiếng kêu lên.
"Lão Đại, anh mua gì cho chúng em vậy?" Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh về với một đống đồ lớn trên tay thì ngạc nhiên hỏi.
"Toàn là đồ tốt. Hôm nay anh thịt được một tên to đầu, chỉ riêng bốn bình rượu này cũng đã ba mươi vạn rồi, mau gọi các huynh đệ xuống đây, chúng ta uống một trận đã đời nào." Trần Thiên Minh tươi cười nói với mọi người.
Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh: "Lão Đại, đây không phải là hồng yến cực phẩm sao? Em nghe nói ăn cái này rất tốt cho dung mạo đó."
"Tốt cái đầu mi đó, đây là món để cho ngươi ăn sao? Sáu chung này dành riêng cho các chị dâu ngươi ăn, ngay cả ta cũng không có mà ăn. Ôi, sớm biết vậy ta gọi mười chung có phải giờ được nếm thử rồi không." Nói xong Trần Thiên Minh cầm sáu chung tổ yến lên lầu.
"Các lão bà, lão công dùng chính ba tháng tiền lương của mình mua cực phẩm hồng yến về đây, mọi người mau ra ăn đi! Cái này ăn vào sẽ khiến thân thể trở nên hấp dẫn." Trần Thiên Minh lớn tiếng đi vào đại sảnh.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem