"Reng, reng, reng" Trần Thiên Minh cầm điện thoại lên, thấy số liền trả lời "Alo".
" Lão Đại, mọi việc đã được an bài, đêm nay có thể hành động" Lâm Quốc ở bên kia cao hứng nói.
"Tốt, đem nay liền hành động. Tằng Phó cục trưởng đã nói Cục đã tiến hành điều tra với chị Yến,sẽ nhanh đi đến kết luận, phi thường bất lợi, chúng ta nên ra tay thôi" hắn gật đầu, xem ra tới lúc hành động rồi.
"Tốt lắm, lão Đại, tám giờ tối nay gặp" Lâm Quốc nói xong liền cúp máy.
"Số Hai, Số Hai, đây là Số Một, đây là Số Một, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời" Lâm Quốc đang ngồi cạnh xe bánh mì, cầm điện đàm gọi.
" Số Một, Số Hai đã nghe, Số Hai đã nghe" Tiểu Tam ở bên kia đáp lại
"Có... phát hiện mục tiêu không, có... phát hiện mục tiêu không?" Lâm Quốc tiếp tục gọi. Bọn họ hành động, làm cho Trần Thiên Minh cảm giác như chính mình là cảnh sát đang tham gia hoạt động lùng bắt. Shared by kid 1412 - "Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu, mục tiêu vừa rời bệnh viện, mục tiêu vừa rời bệnh viện, xin chỉ thị, xin chỉ thị" Bộ đàm lại vang đứng lên.
"Tiếp tục quan sát, tiếp tục quan sát, khi tới gần yêu cầu báo cáo, khi tới gần yêu cầu báo cáo" nói xong hắn liền quăng bộ đàm lên đầu xe.
Xe dừng lại ngay góc đường đối diện, Trần Thiên Minh liền cùng Lâm Quốc nhảy xuống.
Đã tám giờ, màn đêm như một túi đen bao phủ bầu trời. Lúc này trời chợt đổ mưa, cũng vì cơn mưa, trên phố không một bóng người. Vài cột đèn cũ nát, phát ra ánh sáng làm cho con đường thêm vẻ mông lung.
"Lão Đại, hôm nay thật là cơ hội tốt để xuống tay" Lâm Quốc đem giấy kết hôn "Trăm năm hạnh phúc" áp vào biển số xe. "Em xem khí trời dự đoán, hôm nay sẽ mưa, quả nhiên bây giờ đường phố không một bóng người".
"Tại sao lại dán bảng "Trăm năm hạnh phúc"? Có nhiều thứ khác để che mà" Trần Thiên Minh biết Lâm Quốc sợ người khác nhìn thấy biển số, nhưng cũng đâu phải dùng đến cái đó chứ.
"Lão Đại, dùng cái khác che sợ người ta nghi ngờ, chỉ cần dùng cái này người ta sẽ nghĩ mình chuẩn bị đón cô dâu" Lâm Quốc nói rõ ý nghĩa của mình, xem ra hắn tại việc này rất có kinh nghiệm. "Lão Đại, lên xe chờ thôi".
Lâm Quốc quay ra đằng sau nói với Tiểu Tô "Thứ anh dặn chuẩn bị em đã làm xong chưa?"
"Anh Quốc, mọi thứ đều tốt, anh xem" Tiểu Tô đưa ra một chiếc túi, cái túi này rất lớn, một, hai người chui vào cũng không vấn đề gì.
"Tốt" Lâm Quốc gật đầu, quay lại nói "Lão Đại, chúng ta ở đây, một lúc sau Tiểu Tam sẽ lên lạc".
Trần Thiên Minh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
"Số Một, đây là Số Hai, Số Một, đây là Số Hai, mục tiêu đã tới, mục tiêu đã tới, ngay hướng mọi người đi tới, ngay hướng mọi người đi tới." Tiếng Tiểu Tam chợt vang lên từ bộ đàm.
"Lão Đại, bọn em đi xuống, anh ở đây đợi bọn em một chút. Tiểu Tô, Tiểu Hoàng theo anh" Lâm Quốc mỗi người liền lấy một chiếc mặt nạ đội lên, nói vào bộ đàm: " Số Hai, động thủ, Số Hai, động thủ" Vừa nói xong, cả ba liền kéo mở cửa xe, nhảy xuống.
Trần Thiên Minh liền ngồi vào vị trí lái xe, khởi động máy.
Chỉ một chốc sau, cửa xe bật mở, chỉ thấy bọn Lâm Quốc đang ôm mấy cái túi phóng lên. "Mau lên xe" Lâm Quốc kêu lên.
Tiểu Tô mấy người liền nhảy vào, đóng cửa. Trần Thiên Minh liền nhấn ga, chạy thẳng hướng ngoại ô.
"Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không tao một đao đâm chết" Tiểu Tô hung hăng đánh hai đấm vào chiếc túi.
Người ở trong đang liều mạng giãy dụa liền bất động. Lâm Quốc liền xếp vào sau xe, chỉ vào chiếc túi của Tiểu Tam nói: "Đặt ngồi ở đây đi".
Xe dừng lại tại một khu đất hoang, Lâm Quốc đưa một cái mặt nạ cho Trần Thiên Minh:" Lão Đại, cái mặt nạ này Trần Thiên Minh liền tiếp lấy.
" Số Hai, Số Ba, đem hàng vào trong." Lâm Quốc từ trên xe lấy ra đèn thám hiểm, camera và một con dao đi rừng.
Tiểu Tam liền mở túi, bên trong chính là Từ Phượng Ngọc đang vô cùng sợ hãi.
"Các người định làm gì? " Từ Phượng Ngọc thét lên chói tai. Nhìn thấy mấy tên hung tợn che mặt, nàng sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi tê liệt dưới đất.
"Mày mà kêu lên một tiếng, tao liền chém chết" Lâm Quốc kề dao vào cổ nàng "Tao cũng nói luôn đây chính là nơi bỏ hoang, cho dù có kêu khản cổ cũng không ai tới giúp đâu".
"Tiền của tôi tất cả ở trong túi" Từ Phượng Ngọc nhỏ giọng đáp, nàng tưởng rằng mình gặp phải bọn bắt cóc tống tiền.
"Mày nghĩ tao cần tiền sao?" Lâm Quốc hung ác nói, dao lại dí sát hơn
"Anh, các anh muốn cái gì?" Từ Phượng Ngọc giữ chặt áo, run rẩy, nàng tưởng đám người Trần Thiên Minh muốn thân thể của mình
" Số Hai, Số Ba, lột quần áo của nó ra." Lâm Quốc ra lệnh cho Tiểu Tam và Tiểu Tô.
"Không, đừng mà" nàng liều mạng giãy dụa, mình đoán quả không sai, kẻ bắt cóc muốn lột quần áo nàng.
"Nếu mày còn cử động nữa, dao của tao sẽ không có mắt đâu" Lâm Quốc liền tăng thêm lực, trên cổ nàng đã hiện lên dấu dao.
"Đừng mà. Các anh thả tôi ra, tôi sẽ đưa các anh tiền." Từ Phượng Ngọc lớn tiếng khóc. Nghĩ không được mình hôm nay lại nhục nhã đến thế, nhưng con dao trên cổ làm nàng không dám lộn xộn.
"Không thể tưởng tượng được thân thể mày…con mẹ nó lại ngon như thế?" Lâm Quốc nhìn thấy Tiểu Tam cuối cùng đã đem chiếc tiểu y màu đỏ lột ra. Từ Phương Ngọc toàn thân thể hiện ra trước mặt mọi người: giữa cặp đùi thon dài là vùng lông mao tươi tốt, vừa nhìn đã biết chính là người tham sắc dục, không kể đến chiếc eo thon cùng cái mông trắng, làm cho máu trong người muốn sôi lên. Ở trên chính là bộ ngực lớn, có lẽ vì làm tình đã nhiều nên có vẻ hơi xệ. Chẳng qua với một phụ nữ hơn ba mươi, thân thể như vậy đã được coi là bảo quản tốt. Lâm Quốc nuốt nuốt nước bọt, mạnh mẽ kiềm chế chính mình. Bởi vì hắn đứng cách nàng chỉ khoảng bốn mươi phân, ngay cả lông mao ở dưới cũng thấy rất rõ ràng.
Lúc này, Trần Thiên Minh cầm lấy camera, chụp lại thân thể của nàng từ nhiều phía.
Từ Phượng Ngọc bị lột hết quần áo, vốn tưởng sẽ bị cường bạo, nhưng không kẻ nào xông lên, bọn họ chỉ là lạnh lùng mà nhìn. Nàng phát hiện Trần Thiên Minh đang chụp ảnh mình khỏa thân, sợ hãi ôm chặt thân thể, run giọng nói: "Buông tay ra...Nếu không bọn tao sẽ làm ra một số việc đáng sợ như hiếp rồi giết hoặc là giết rồi hiếp đấy." Lâm Quốc cười gian, hành động của hắn vô cùng hợp lý, xem ra đi theo Trần Thiên Minh một thời gian cũng học hỏi được ít nhiều.
Từ Phượng Ngọc một nghe được " Hiếp rồi giết ", sợ hãi mở hai tay ra, cho người ta muốn làm gì thì làm.
Trần Thiên Minh chụp hơn trăm tấm rồi hài lòng gật đầu với Lâm Quốc.
Truyện full chưa ad ... mlem mlem