MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



“Tần tiên sinh, mong anh không cần kích động, tôi biết anh thực thương tâm, nhưng là Chương nữ sĩ, phòng thí nghiệm của bọn họ xảy ra vấn đề, tử vong hai mươi mấy người, chuyện này bởi vì liên quan đến một ít vấn đề tư mật của quốc gia, cho nên chuyện này chỉ là thông báo một chút cho anh, mong anh về sau quên Chương nữ sĩ là được, Tần tiên sinh gặp lại!” Cảnh sát nói xong trực tiếp cúp điện thoại, kỳ thật chuyện này vốn dĩ hắn không nghĩ thông báo, nhưng mặt trên đem tin tức áp tới bọn họ nơi này, hắn chỉ có thể nói những tin tức này.

Tần Hiểu Đông đột nhiên suy sút mà ngồi xuống mặt đất, “Hữu Huệ đã chết, anh vẫn luôn cảm giác gien thí nghiệm của bọn họ khẳng định sẽ xảy ra vấn đề, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh.


“Anh, người chết không thể sống lại.

” Tần Hiểu Nguyệt ngồi ở bên cạnh anh trai, để đầu anh nằm ở trên vai mình.


“Anh biết, nếu anh sớm một chút khuyên cô ấy rời đi thì tốt rồi.

” Tần Hiểu Đông cũng không có chảy ra nước mắt, không phải là anh không thương tâm, chỉ là hiện tại tinh thần anh đã suy sút tới cực điểm.

“Anh, đó là sự nghiệp của cô ấy, cho dù là anh khuyên cô ấy, cô ấy cũng không nhất định rời đi, không phải sao?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng anh trai, chỉ cảm thấy đặc biệt đau lòng.

Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng cười ha ha ha của một cô bé.

“Ân? Là ai?” Lúc này Tần Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa phòng, đứng một cô bé tầm ba bôn tuổi, cô bé lớn lên thực đáng yêu, nhưng lại làm Tần Hiểu Nguyệt cảm giác có chút quen mắt.

“Cô là Tần Hiểu Nguyệt, cô của con, đúng hay không?” Cô bé trực tiếp đi tới trước mặt Tần Hiểu Nguyệt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó cô bé quay đầu lại nhìn về phía Tần Hiểu Đông, “Ba chính là lão ba tiện nghi của con!”
Tần Hiểu Đông nghi hoặc nhìn về phía cô bé, từ khi nào anh có con gái lớn như vậy? Anh như thế nào lại không biết?
“Mẹ con là ai?” Lúc này Tần Hiểu Nguyệt đã bắt được điểm mấu chốt.

“Vừa rồi các người không phải đã nhận được điện thoại sao? Lúc các người nhận được điện thoại, bà ấy hẳn là đã chết.

” Biểu tình cô bé cũng không lộ ra nhiều ít thống khổ, nhưng là đáy mắt đau thương của cô bé lại làm Tần Hiểu Nguyệt bắt được.

“Chương Hữu Huệ là mẹ con?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.


“Bản thân là tôi cũng không nhớ rõ đã cùng Chương Hữu Huệ phát sinh qua cái gì?” Tần Hiểu Đông nhíu mày.

“Kỳ thật chính xác mà nói, con là sản phẩm gien của ba cùng Chương Hữu Huệ.

” Cô bé thực nghiêm túc nói.

“Gien trẻ con?” Tần Hiểu Đông nhớ tới, Chương Hữu Huệ đã từng lấy ra gien của mình.

“Kỳ thật lại nói tiếp, con xem như là một sản phẩm thất bại, vốn dĩ gien của hai người còn tạo ra một đứa trẻ con nữa, nhưng người kia đã bị người mang đi.

” Cô bé nhún vai, “Con là bị bà ấy trộm thả ra, bà ấy bảo con đến đây tìm các người, bà ấy nói chờ lúc con tìm được các người, có lẽ bà ấy đã chết.


“Con tên là gì?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.

“Tần Tiếu, một người khác gọi là Tần Mộng, các người có thể gọi con Tiếu Tiếu.

” Biểu tình Tần Tiếu cũng không nhiều, tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé cho người ta cảm giác là quá lạnh nhạt.


Tần Hiểu Nguyệt đứng lên một phen đem cô bé ôm vào trong lòng ngực, “Tiếu Tiếu, tới cô ôm một cái, nói cho cô, bọn họ có phải đã bắt con làm thực nghiệm hay không?”
Tần Tiếu bĩu môi nói, “Làm thực nghiệm bất quá là tiểu thái mà thôi.


Tần Hiểu Đông lúc này cũng đã đứng dậy, nhìn về phía con gái mình, “Tần Mộng hiện tại bao lớn rồi?”
“So với con hơn nửa năm thời gian đi, chị ấy trời sinh là dị năng giả, cho nên trực tiếp bị mang đi, con cũng không biết chị ấy bị đưa tới nơi nào.

Con trời sinh sức lực hơi chút lớn, nhưng mẹ giúp con che giấu, cũng không bị bọn họ mang đi.

” Tần Tiếu nói lời này thật giống như là đang nói người khác.

Tần Hiểu Nguyệt cảm giác đứa nhỏ này cũng chưa nói thật, cô mở miệng hỏi, “Con vào bằng cách nào, bên ngoài không có người phát hiện con sao?” Nhà bọn họ hệ thống an ninh chính là rất tốt, đứa nhỏ này tiến vào thế nhưng không có người phát hiện nó, đủ để chứng minh chỗ lợi hại của cô bé.

.


Bình luận

Truyện đang đọc