MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



“Anh là ai? Anh đang nói cái gì?” Tần Hiểu Nguyệt tuy rằng biết là người bên quân đội gọi tới, nhưng cô vẫn là giả bộ cái gì cũng không biết.

“Cô là Tần Hiểu Nguyệt đi? Chẳng lẽ anh cô không nói cho cô sao? Cô mở siêu thị bên trong vật tư, bị quân khu chúng ta trưng dụng, tôi khuyên các người vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đi, miễn cho mọi người đều khó coi.” Khẩu khí của đối phương vẫn rất cường ngạnh.


“Như thế nào? Lời này là Lạc gia bảo anh nói sao? Hiện tại chính là một xã hội pháp chế, anh kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi báo án sao?” Tần Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói, cô cũng không phải là một người dễ chịu uy hϊếp.

“Thế giới này hiện tại thật là thế giới pháp chế không sai nhi, nhưng tương lai ai biết được? Cô không cần nói với tôi cô không biết, Tần Hiểu Nguyệt, cô không cảm thấy hai cái công ty nhà các cô ra tay có chút quá đột nhiên sao?” Trong thanh âm đối phương lộ ra một tia trào phúng.

“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ các anh muốn lương thực là tạo phản sao?” Tần Hiểu Nguyệt cố ý bẻ cong sự thật.

“Cô nói cái gì?” Đối phương có chút sinh khí, người phụ nữ này sao lại không biết điều như vậy? “Anh muốn lương thực chẳng lẽ là vì tạo phản sao? Lá gan quá lớn đi? Tôi lập tức báo án, các người chờ.” Tần Hiểu Nguyệt vừa nói vừa tắt điện thoại, nhưng sau khi tắt điện thoại, cô bắt đầu suy tư, chuyện này rốt cuộc nên xử lý như thế nào? Đúng lúc này, ngoài cửa có người gọi cô, “Nguyệt Nhi tiểu thư.” “Ân? Có việc gì?” Tần Hiểu Nguyệt từ trong phòng khách đi ra, giống như bọn họ không ra, người ngoài cửa người sẽ không kêu bọn họ, đương nhiên đây cũng là quy định của bọn họ.

“Nguyệt Nhi tiểu thư, có người tìm cô.” Bảo vệ cửa chỉ vào người ở cổng lớn nói.


Tần Hiểu Nguyệt vừa thấy người tới cửa liền có chút đau đầu, Tiêu Thần, thế nhưng là người này, anh rốt cuộc còn muốn làm gì? “Nguyệt Nhi, em rốt cuộc chịu ra.” Tiêu Thần đã lâu không nhìn thấy Tần Hiểu Nguyệt, anh thực khẩn trương sợ Tần Hiểu Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại nhìn thấy cô còn tốt, anh liền an tâm rồi.

Tần Hiểu Nguyệt cũng không có bảo người cho bọn họ tiến, trực tiếp nói với Tiêu Thần, “Tiêu tổng không có việc gì cũng đừng tới tìm tôi, như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.” “Sẽ khiến cho ai hiểu lầm? Anh tưởng hiện tại mọi người hẳn là đều biết anh ở theo đuổi em.” Tiêu Thần cảm thấy trong yến hội mình biểu đạt ý tứ đã thực rõ ràng, tại sao người phụ nữ này còn vẫn luôn muốn cùng mình phủi sạch quan hệ? “Anh có nói qua sao?” Tần Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy có chút hết chỗ nói rồi, nam nhân chết tiệt khi nào nói qua muốn theo đuổi mình? Sao cô lại không biết? Tiêu Thần trừng mắt Tần Hiểu Nguyệt, lập tức có chút vô lực, chẳng lẽ mình thật sự không đủ rõ ràng sao? Hiện tại cô đã là người phụ nữ của mình, còn tránh né cái gì? Lúc này, Tần Hiểu Nguyệt đã chạy tới bên xe của mình, trực tiếp lái xe chạy đến cửa.

“Tiểu thư muốn đi ra ngoài?” Bảo vệ ở cửa hỏi.

“Ân, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cô muốn đi sân bay một chuyến, thu được hàng hoá hai ngày trước nhập về lại nói.

Tần Hiểu Nguyệt đi xa tiền mặt, xe Tiêu Thần phía sau đi theo, cảm giác tựa như hộ giá, hộ tống, gắt gao đi theo phía sau cô, làm cô muốn quẳng cũng quẳng không ra.


Tần Hiểu Nguyệt nhìn Tiêu Thần như bóng với hình, có chút nổi giận, trực tiếp dừng xe ở một bên, “Tiêu Thần, anh rốt cuộc muốn làm gì?” “Anh cảm thấy bằng vào quan hệ của chúng ta, em hẳn là nên gọi anh là Thần, hoặc là Tiêu đều có thể.” Tiêu Thần bĩ bĩ đứng ở bên người Tần Hiểu Nguyệt.

“Hừ!” Tần Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lên xe chuẩn bị bỏ rớt anh, nhưng Tiêu Thần lúc này đột nhiên mở cửa ghế lái phụ của xe trực tiếp ngồi trên xe cô.

“Nguyệt Nhi, chúng ta nên nói chuyện.” Tiêu Thần một bộ dáng lại định của cô, làm Tần Hiểu Nguyệt tức khắc vô lực thêm ba cấp.

“Tiêu Thần, Tiêu tổng, anh rốt cuộc muốn làm gì có thể nói một chút không?” Tần Hiểu Nguyệt cũng không khởi động xe, trực tiếp nhìn chằm chằm Tiêu Thần bên cạnh mình..


Bình luận

Truyện đang đọc