“Cái gì?” Tần Hiểu Nguyệt nhíu mày, nhưng rất nhanh mày cô lại giãn ra, hiện tại trong nhà cô cũng không có người ở nhà, chỉ có mấy bảo vệ cửa cùng tài xế ở, không chiếm được đồ vật hữu dụng, bọn họ chắc là rất nhanh sẽ triệt đi? “Mới vừa nhận được tin tức, bọn họ phái 500 binh bao vây nhà em, bọn họ muốn đồ vật gì?” Tiêu Thần hỏi.
“Anh đoán xem!” Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, hiện tại cô căn bản không vội, người nhà đều ở trong thế giới không gian của mình, cho dù là những người quân đội đó muốn bắt người uy hϊếp mình cũng làm không được.
“Lương thực!” Rất nhanh Tiêu Thần đã đoán được vấn đề mấu chốt.
Lúc này, Tần Hiểu Nguyệt bụng thầm thì mà kêu lên, “Tôi đói bụng.” “Vừa lúc anh cũng đói bụng, chờ, anh bảo người đưa đồ ăn lên.” Tiêu Thần gọi một cuộc điện thoại, sau đó ngồi ở bên cạnh Tần Hiểu Nguyệt nói, “Anh thấy có lẽ trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không bỏ cuộc, khẳng định sẽ chờ người nhà các em thỏa hiệp.” “Tùy bọn họ vây.” Hiện tại Tần Hiểu Nguyệt một chút cũng không khẩn trương.
“Em không lo lắng?” Tiêu Thần nhướng mày.
“Lấy không được lương thực, bọn họ cũng không dám làm gì.” Tần Hiểu Nguyệt cười cười, cũng không biết tin tức mình ở chỗ này, bọn họ có biết hay không? Hẳn là không thể lừa được bọn họ đi? Những người đó dám lại đây bao vây nơi ở của Tiêu Thần sao? “Vì sao bọn họ lại sốt ruột muốn lương thực? Là muốn đánh giặc sao? Không đúng, đánh giặc cũng không có khả năng đánh lớn, quốc gia đều có lương thực dự trữ, hơn nữa lần này rất rõ ràng là động tác tư nhân.” Tiêu Thần híp con mắt sau đó nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt, “Nói vì sao nhà em muốn nhập vào nhiều lương thực như vậy?” Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, cô biết người này thật đúng khôn khéo, “Muốn nhập thì nhập thôi, tôi cảm thấy lương thực ăn toàn hơn những thứ khác.” Tiêu Thần điểm điểm cái mũi cô, “Bảo bối, em đành lòng lừa anh sao?” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, “Tôi không có lừa anh được không!” Tần Hiểu Nguyệt nói cũng là lời nói thật, bọn họ vẫn nhập khẩu một ít vật tư khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là lương thực tương đối an toàn.
Lương thực trong nước càng nhiều, người sống sót sẽ càng nhiều.
Mạt thế thiếu nhất chính là lương thực, bởi vì lòng người hoang mang rối loạn căn bản không có người sẽ trồng trọt ở đồng ruộng.
“Em không phải là tin tưởng những bài viết mạt thế đó đi?” Lúc này, Tiêu Thần đột nhiên nói.
“Bài viết mạt thế? Chỗ nào có?” Tần Hiểu Nguyệt vừa nghe đến vấn đề mình quan tâm, lập tức hỏi.
Tiêu Thần trực tiếp ôm nàng tới trước máy tính, sau đó để cô nhìn xem những tin tức trên mạng tốc độ lan truyền nhanh nhất hiện nay, chính là bài viết mạt thế.
Trên đó nhắc nhở mọi người mạt thế sắp tới, hy vọng mọi người dự trữ nhiều một ít lương thực cùng các loại vật tư, dùng để chống cự mạt thế đến.
Hơn nữa trên đó còn viết thời gian, cùng thời gian cô xem trong sách không chênh lệch nhau nhiều, xem ra người đăng bài viết này vô cùng có khả năng là một người trọng sinh.
“Chuyện mạt thế này có rất nhiều người đều tin, tuy rằng anh không tin, nhưng người này nói một ít chi tiết, anh tra qua, thế mà giống nhau như đúc.” Theo như lời Tiêu Thần nói chi tiết chính là chuyện người Hôi Bì chạy khỏi phòng thí nghiệm, chuyện này ở nài đăng này chính là nói thành nguyên nhân mạt thế tiến đến.
“Anh tin sao?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi, đáy lòng cô có chút muốn cho Tiêu Thần biết chuyện này, cô cảm thấy mình có chút bị ảnh hưởng như lời Tiêu Thần nới một ngày vợ chồng trăm ngày ân.
Tiêu Thần nhìn Tần Hiểu Nguyệt hỏi lại một câu, “Nguyệt Nhi tin sao? Nguyệt Nhi tin anh liền tin.” Tần Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình không muốn lừa anh, “Tôi tin, hơn nữa những người quân đội đó thực rõ ràng cũng tin, bằng không bọn họ cũng sẽ không trắng trợn táo bạo mà cướp lương thực như vậy.” “Vậy Nguyệt Nhi tính toán làm như thế nào làm?” Tiêu Thần hỏi.
“Mặc kệ bọn họ, nhưng tôi cần giấu chuyện biến hoá trong nhà của chúng tôi.” Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói.
“Cần anh hỗ trợ sao?” Tiêu Thần hỏi.
“Không cần, cảm ơn!” Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, không gian của cô là không có khả năng nói cho người khác, chuyện này vẫn là cần cô tự mình đi làm..