“Hoàng Hân nếu lại đây, không cần mở cửa cho cô ta nha, ba mẹ, nam nhân cùng cô ta ở bên nhau, vô cùng có khả năng chính là ông chủ phía sau của phòng thí nghiệm kia.
” Tần Hiểu Nguyệt không quên nhắc nhở ba mẹ của mình, cô không hy vọng bà mẹ của mình quá mức tự tin, bởi vì Hoàng Hân thật sự không phải đèn cạn dầu, nếu để cô ta vào, ai biết cô ta sẽ tìm cái gì phiền toái.
Bất quá Tần Hiểu Nguyệt biết, chỉ cần chính mình nói như vậy, kia mấy tiểu tử kia khẳng định không có khả năng tùy tiện mở cửa, bởi vì bọn họ đáy lòng hẳn là đều rất sợ phòng thí nghiệm.
“Yên tâm đi, con coi mẹ là ngốc tử sao?” An Lâm trắng chính mình nữ nhi liếc mắt một cái.
“Mẹ, mẹ nhớ rõ nhắc nhở dì một tiếng, chuyện của dì nơi đó, con tạm thời không rảnh lo.
Anh, Mạt Mạt, em đi xuống trước, hai người nhanh lên.
” Tần Hiểu Nguyệt nói xong, liền đưa Tần Ngọc Long bọn họ bốn tiểu bao tử tới trong không gian, ngay cả Lý Tiểu Linh cùng Tần Ngọc Bác, bọn họ đã sớm bị đưa đến trong không gian.
Tần Hiểu Nguyệt đi xuống lầu, Tiêu Thần đã đứng ở cửa chờ cô, trong tay Tiêu Thần cầm hai cây côn sắt, đưa cho Tần Hiểu Nguyệt một cây.
“Lấy cái này làm gì?” Tần Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái.
“Em đánh tang thi không cần dụng cụ sao?” Tiêu Thần nói xong còn hướng về phía Tần Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, côn sắt có công năng dẫn điện rất cường đại.
“Nói cũng đúng.
” Tần Hiểu Nguyệt vắt côn sắt trên vai.
Chẳng được bao lâu, Tần Hiểu Đông cùng Tần Hiểu Mạt cũng xuống dưới, nhìn thấy Tần Hiểu Nguyệt bọn họ cầm côn sắt, Tần Hiểu Mạt buồn bực, “Anh rể, có chuẩn bị dụng cụ cho em với anh trai không?”
“Ở góc tường tự mình cầm đi.
” Tiêu Thần hơi nghiêng đầu ý bảo tự đến.
Rất nhanh Tần Hiểu Mạt tìm được hai cái gậy bóng chày từ góc tường, “Anh rể, đây cùng với cái của hai người cũng không giống nhau.
”
“Ngu ngốc, em không cảm thấy cầm cái kia rất thuận tay sao?” Tiêu Thần liếc trắng mắt nhìn cô một cái.
“Nhưng côn sắt thoạt nhìn rất uy vũ không phải sao?” Tần Hiểu Mạt chớp đôi mắt.
“Anh cùng chị em có thể dẫn điện, em có thể sao?” Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, Tần Hiểu Mạt không lên tiếng, hình như cũng đúng nha, thoạt nhìn côn sắt kia cầm lấy thật sự không thoải mái aiz.
Lúc bốn người đi xuống lầu, dưới lầu đã đứng không ít người, lần này ra nhiệm vụ thế nhưng chỉ có bọn họ là người ở tại trong toà nhà trung tâm, những người khác trong toà này hình như cũng không có người ra.
“Lần này mang mọi người đi ra ngoài, kỳ thật cũng là vì mưu chút chỗ tốt cho mọi người, hiện tại dù sao mạt thế cũng vừa mới bắt đầu, chỉ cần mọi người nỗ lực, tìm được đồ ăn là một việc rất đơn giản.
” Đội trưởng dẫn đội hướng về phía mọi người nói.
“Nhưng toà nhà khác vì sao không ra nhiệm vụ?” Có người nhỏ giọng nói thầm,
“Đúng vậy, trong toà nhà của chúng ta ngay cả thai phụ đều tới.
” Người nói chính là Hoàng Hân, bởi vì Hoàng Hân mới từ trong toà nhà đi ra, thực rõ ràng mặc chính là đồ của thai phụ.
“Hồ nháo, để thai phụ kia trở về.
” Đội trưởng hướng về phía Hoàng Hân bọn họ mới ra tới kêu gọi.
Người đàn ông áo đen bên cạnh Hoàng Hân nói, “Nhà của chúng ta chỉ có hai người chúng ta.
”
Đội trưởng kia vốn dĩ muốn nói, một mình anh đi là được, nhưng là nhìn đến một đám người ngo ngoe rục rịch bên cạnh, hắn biết chỉ cần mình vừa nói những lời này, như vậy trong viện này khẳng định sẽ nhiều ra ít nhất mười người mang thai.
Nghĩ nghĩ hắn vẫn là không nói ra những lời này, “Vậy các người tự mình chú ý an toàn, chúng ta là không có khả năng vì các người kéo dài thời gian hành động.
”
“Hiểu rõ!” Người áo đen trả lời một câu.
Lúc này ánh mắt Hoàng Hân đã hướng về phía Tần Hiểu Nguyệt, cô ta không nghĩ tới ở nơi này còn có thể nhìn thấy Tần Hiểu Nguyệt, đây chính là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Chẳng qua Tần Hiểu Nguyệt làm như không thấy cô ta, điều này làm cho Hoàng Hân hỏa khí lớn hơn một chút.
“Chú ý dáng vẻ của cô.
” Người đàn ông áo đen bên cạnh nhắc nhở cô ta.
Hoàng Hân không dám phản bác hắn, chỉ có thể thu hồi ánh mắt thù hận, giả bộ một bộ dáng thực thanh thuần, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh hắn.