MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



“Cô, bọn họ thực thông minh.” Tần Tiếu nói với Tần Hiểu Nguyệt một câu.

Tần Hiểu Nguyệt nói với cô bé, “Con cũng thực thông minh.” “Không, con không thông minh như bonk họ.” Tần Tiếu lắc lắc đầu, thân thể của mình đã từng bị rót vào rất nhiều thứ, nếu không có vài thứ kia, mình căn bản không có khả năng thông minh đến như vậy.

“Con chơi cùng bọn chúng, cô đi nấu cơm.” Tần Hiểu Nguyệt sờ sờ đầu Tần Tiếu, sau đó đi đến phòng bếp.

Tần Tiếu vuốt chỗ Tần Hiểu Nguyệt sờ qua mình, cô bé cảm thấy loại cảm giác này quá kỳ quái, nhưng cô bé vẫn thực nghe lời cởi giày, sau đó nhảy vào cái đệm, đi thẳng đến chỗ bốn đứa bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ.


Nơi xa, Tần Nhiên có chút lo lắng, ông sợ Tần Tiếu sẽ xúc phạm tới bốn đứa bé.

An Lâm lôi kéo tay ông, “Ông xã, đi thôi, chúng ta giúp con gái nấu cơm.

Đúng rồi, một lát nữa còn phải đưa cơm cho Tiểu Linh.” “Mẹ, lát nữa con mang qua cho cô ấy!” Tần Hiểu Đông nhướng mày nói.

“Cũng được! Con đã vài ngày không trở về.” An Lâm gật gật đầu, phụ nữ có thai rất mẫn cảm, cho dù là Lý Tiểu Linh thực chât là sát thủ, nhưng cô ấy cũng là một người phụ nữ, hơn nữa ký ức bị con gái mình tẩy trắng, cô ấy so người khác càng mẫn cảm.

Cơm chín, Tần Tiếu vẫn là lần đầu tiên cùng mọi người vây quanh một cái bàn ăn cơm, nhìn thấy bốn bào thai ngồi ở ghế chuyên dụng cho trẻ con, sau đó được người đút, cô bé cảm thấy có chút hâm mộ, giống như cô bé từ nhỏ đều không có loại đãi ngộ này.

“Tiếu Tiếu, ăn nhiều một chút, con đều nếm thử, xem thích hương vị món nào.” Tần Hiểu Nguyệt gắp Tần Tiếu một ít đồ ăn vào, cô không biết Tần Tiếu ăn uống gì, hôm nay xào đồ ăn tương đối nhiều.

“Ăn ngon, so với cơm hộp ăn ngon hơn nhiều.” Tần Tiếu ăn một lần liền thích đồ ăn hiện tại, cô bé cũng không phải một đứa bé kén ăn, lại thêm địa phương cô bé sinh hoạt cũng không phải một nơi cho phép cô bé kén ăn.


An Lâm than một hơi, bà cảm thấy cháu gái này của mình thật đáng thương, từ nhỏ ăn cơm hộp lớn lên.

An Lâm đau lòng mà nhìn cháu gái, nghe nói còn có một đứa gọi là Tần Mộng, bị người mang đi, bà ẩn ẩn lo lắng, một đứa bé khác có phải sinh hoạt quá khác người? Thời điểm cảnh gia đình bọn họ ở chỗ này, Hoàng Hân bên kia lại xảy ra vấn đề, Hoàng Hân cảm giác bản thân mình khó chịu, cô ta có chút muốn nôn mửa lại cảm giác nôn không ra.

Hoàng Hân cũng không phải là người hoàn toàn không biết gì cả, cô ta nghĩ tới một việc, đó chính là khả năng cô ta đã mang thai.

Tuy rằng còn chưa xác định, nhưng Hoàng Hân vẫn là bụm mặt lên khóc, trong lòng cô ta nhịn không được hung tợn mà nghĩ, vốn dĩ gặp phải tất cả chuyện này đều là tiện nhân Tần Hiểu Nguyệt kia, nhưng vì sao người cuối cùng chịu khổ lại là mình? Kỳ thật khiến cho Hoàng Hân đau lòng vẫn là Giáng Trần, cô ta cùng Giáng Trần không còn cơ hội, nếu không tại ba nam nhân kia, có lẽ hiện tại mình đã mang thai con của Giáng Trần.

Hoàng Hân càng nghĩ càng cảm thấy vốn dĩ cô ta nên mang chính là con của Giáng Trần, chẳng qua tất cả những việc này hình như lại bị người đánh tráo, hiện tại cô ta đã mất đi tư cách gặp Giáng Trần.

Lúc này, Hoàng Hân nhớ tới cô bé Tần Tiếu mình gặp được kia, đứa bé gần ba tuổi liền thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa thực lực còn lợi hại như vậy.

Nếu mình cũng có con lợi hại như vậy thì tốt rồi, không chiếm được người, đứa con cũng có thể giúp mình bắt được.


Nghĩ vậy, đôi mắt Hoàng Hân lập tức sáng, đúng, chính là như vậy, nếu con của mình cũng thông minh tuyệt đỉnh như vậy, hơn nữa còn rất lợi hại, có lẽ nhà hắn sẽ thông qua đứa con nhìn đến mình.

Đôi mắt Hoàng Hân càng nghĩ càng sáng, cô ta nhớ rõ Tần Tiếu có nói qua, nơi cô ta từng bị trói đi cũng có một ít đứa bé đã làm thí nghiệm, những đứa bé đó đều thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa cũng đều rất lợi hại, nghe nói chị gái cô bé Tần Mộng chính là bị đưa tới chỗ đó.

Cô ta còn nhớ rõ Tần Tiếu nói qua, bản thân cô bé bởi vì bổn mới không bị chọn đi.

Hoàng Hân vuốt bụng mình, nghĩ khả năng đứa bé, nếu mình cũng đồng ý làm thí nghiệm, kết quả sẽ là thế nào? Mình có thể cũng có một đứa con thông minh tuyệt đỉnh hay không? Đôi mắt Hoàng Hân lại híp lên, đứa bé tốt như vậy ai không thích, nếu cô ta có thể sinh cho Giáng Trần một đứa bé như vậy thì tốt rồi.

Hoàng Hân càng có loại suy nghĩ này, càng cảm thấy mình vốn dĩ nên mang thai con của Giáng Trần..


Bình luận

Truyện đang đọc