MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



Lời nói vừa dứt, ba đứa nhỏ tức khắc sợ tới mức nhảy dựng, sau đó đứng cách cô thật xa, “Nói đi, đi theo chị làm gì?” Tần Hiểu Nguyệt lạnh lùng mà nhìn ba đứa nhỏ, tuổi không lớn, nhìn dáng vẻ cũng không giống như là đứa trẻ quá xấu.

“Tỷ tỷ, chúng em muốn nhìn chị một chút.

” Một đứa con trai trong đó thè lưỡi nói.

Hai đứa còn lại, có một đứa mặt đã đỏ bừng, “Chúng em thấy chị lớn lên xinh đẹp, liền đánh đố xem có dám hay không đi theo chị một ngày.


“Sau đó chúng em liền đi theo tới đây.

” Một đứa còn lại bổ sung một câu.


Tần Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng ba đứa nhỏ, nhịn không được cười, cô đột nhiên suy nghĩ nếu như mình đi chợ nông sản mua đồ, vừa lúc có thể cho ba đứa bọn họ lao động, không thể cứ đi theo mình, chẳng lẽ không phải sao?
“Các em biết nơi này là phụ cận chợ nông sản sao?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.

“Tỷ tỷ, em biết.

” Đứa bé trai thẹn thùng kia nhanh chóng trả lời.

“Đi thôi, chị mang ba đứa các em đi chợ nông sản một chuyến, nếu các em muốn đi theo chị một ngày, vậy giúp chị làm chút việc đi.

” Tần Hiểu Nguyệt một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng.

Ba đứa nhỏ vừa nghe có thể quang minh chính đại mà đi theo chị gái xinh đẹp, tức khắc vui vẻ.

Ba người cứ như vậy mang theo Tần Hiểu Nguyệt đi tới chợ nông sản gần nhất.

Trên đường Tần Hiểu Nguyệt cũng biết ba cái tên bọn chúng, lần lượt gọi là Triệu Ngọc Cường, Lý Phi Trạch, Dương Nhiên.

Bọn chúng cũng bắt đầu gọi Nguyệt tỷ, Tần Hiểu Nguyệt rất thích này ba đứa nhỏ này, bởi vì ba đứa bọn chúng mới mười hai tuổi, nhưng cái đầu cũng không chênh lệch lắm cao ngang cô.

Trước tiên thuê một cái kho hàng nhỏ ở phía trước, sau đó liền mang theo ba đứa bọn chúng đi vào, sau khi mua đủ đồ vật thì bảo ba đứa bọn chúng thay phiên giám sát đồ được đưa qua.

Cứ như vậy, Tần Hiểu Nguyệt cũng không biết mình mua bao nhiêu đồ, sau đó Dương Nhiên trở về báo cáo, “Nguyệt tỷ, kho hàng đã đầy.



“Ách, đầy? Vậy quên đi, hôm nay tạm thời không mua.

” Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói, “Ba đứa cũng vất vả rồi, đi, Nguyệt tỷ mời các em đi ăn cơm.


Tần Hiểu Nguyệt mang theo bọn chúng đi đến một cái khách sạn 5 sao bên cạnh, ba đứa nhỏ thực hưng phấn, nhưng bọn chúng một chút cũng không luống cuống, Tần Hiểu Nguyệt gọi cho bọn chúng đồ ăn, bọn chúng biết chị gái trước mắt này không thiếu tiền, cho nên cũng không khách khí.

Nhưng đến khi ba người nhìn đến một bàn đồ ăn tràn đầy đồ ăn, có chút ngượng ngùng, bọn chúng cũng chỉ làm chút việc.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn bọn chúng cười nói, “Đừng ngại, ăn thoải mái đi!”
Bốn người lập tức bắt đầu ăn, bọn họ vội đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa đâu, mọi người đều có chút đói bụng.

“Tỷ tỷ, đồ chị mua cần nhanh chóng tìm người chuyển đi, bằng không liền mất.

” Triệu Ngọc Cường nhắc nhở Tần Hiểu Nguyệt.

“Ân, chị hiện tại đã ăn no, các em trước tiên ở chỗ này ăn, chị đem đồ vật trong kho hàng chuyển đi, một lát nữa chúng ta đi lao động.

” Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói.

“Nguyệt tỷ tỷ, vì sao muốn mua nhiều đồ ăn như vậy?” Lý Phi Trạch nhịn không được hỏi.

“Chị muốn mở một siêu thị, hiện tại còn đang trang hoàng, cho nên cần nhập rất nhiều đồ vật.


” Tần Hiểu Nguyệt nói, đến nỗi mấy thứ này có thể đến siêu thị hay không, đó khẳng định là sẽ không, bởi vì cô sẽ thu vào trong không gian.

"Vậy chị nhanh đi thôi, chờ chúng em ăn no, lại tiếp tục làm việc.

” Dương Nhiên bảo đảm với Tần Hiểu Nguyệt.

“Từ từ ăn, đừng có gấp, ăn xong ở chỗ này nghỉ ngơi chờ chị.

” Tần Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.

“Ân.

” Ba đứa lên tiếng, rồi tiếp tục ăn cơm.

Tần Hiểu Nguyệt đi tới nhà kho mình thuê, cửa đóng lại, bắt đầu đem đồ trong kho hàng thu hết vào trong không gian.

Lần này cô thông minh hơn, trực tiếp khống chế được đem mấy thứ này thu vào kho hàng, như vậy mình có thể bớt không ít công sức.

.


Bình luận

Truyện đang đọc