Lưu Tiểu Quyết nói với đám người An Nhiên về tình huống trong căn cứ Võ Xuyên, mỗi người đều lắc
đầu thở dài, một căn cứ với dân số khổng lồ như vậy, tập trung toàn bộ dị năng giả như vậy, chỉ
đoàn kết cùng thủ thành thì không đến mức không thể sống được.
Tất nhiên cũng có người đã từ bỏ ý muốn thủ thành, chỉ tìm niềm vui khi làm điều ác, hoặc có ý
tưởng rời đi, tổ chức một đám người chuẩn bị phá vây đi ra ngoài, rời đi con thuyền lớn căn cứ Võ
Xuyên này.
Mà ở phía Nam, bên cạnh rừng cây rậm rạp, ở một khúc sông đã đóng băng, một con cá sấu biến dị chậm
chạp ngẩng đầu, vẫy đuôi, mỗi lần nó cử động thì ở bên bờ sông, một đứa nhỏ mặc áo lông vũ, bên
ngoài bọc áo mưa, tung dị năng vào người nó.
Cứ như vậy, ngày qua ngày không ngừng được huấn luyện, dị năng của A Võ tiến bộ vượt bậc, thời gian
đông lạnh cá sấu càng lúc càng dài, mỗi ngày có thể thả ra dị năng càng ngày càng nhiều.
Bên người hắn, một đám người mặc đồ tác chiến dưới sự chỉ huy của Chiến Luyện qua lại giết cá biến
dị, những con cá biến dị còn chưa lên bờ phần lớn đều bị đóng băng ở đáy sông, cũng có những con có
thể đột phá lớp băng, bí quá hóa liều nhảy lên bờ tìm kiếm đồ ăn.
Tang thi đới F2 ở phía nam bắt đầu qua sông, Chiến Luyện ra lệnh kéo những khẩu pháo
cùng đạn pháo lúc trước tìm được trong kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tới, bắn từng viên từng
viên sang bờ phía nam.
Bên phía nam cũng có thực vật biến dị nhưng động vật biến dị chiếm ưu thế, chúng sẽ gặm cắn thực
vật và bộ rễ của thực vật biến dị cho nên dần dần ở phía nam, thực vật biến dị không quá phát
triển.
An Nhiên ở Thiên Viêm Sơn đã sớm biết tới thời điểm này, tính linh hoạt của thực vật biến dị sẽ
giảm xuống, mảnh rừng rậm biến dị ở phía nam sợ là sẽ thất thủ, cho nên đã bàn với Chiến Luyện cùng
chuẩn bị hết thảy, chờ
tang thi đời F2 cùng động vật biến dị qua sông sẽ lôi vũ khí ra oanh tạc chúng.
Âm thanh đạn bom nổi lên bốn phía, Chiến Luyện đứng ở bờ sông, tay cầm ống nhòm, mày hắn nhíu
chặt không chút thả lỏng, Lạc Phi Phàm ở bên người hắn cũng cầm một cái ống nhòm, nhìn lửa
đạn ngập trời xen lẫn với những bông tuyết bay bay.
"Dù oanh tạc như vậy nhưng đám động vật biến dị đột kϊƈɦ cũng không thấy giảm bớt."
Lạc Phi Phàm lo lắng buông ống nhòm trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Chiến Luyện.
"Hơn nữa đạn pháo của chúng ta không nhiều lắm, tới đầu xuân, khi vào mùa sinh sản, động vật
biến dị sẽ càng nhiều thêm, đến lúc đó chúng ta khẳng định còn phải dùng tới đạn pháo."
"Vậy làm đạn pháo bằng đất đi, bắn một ít vào đáy sông làm lớp băng mỏng đi, thả cá biến dị ra cho
chúng ăn thịt những động vật biến dị muốn qua sông."
Nói xong Chiến Luyện lập tức xoay người, triệu tập dị năng giả hệ kim chế tạo đạn pháo bằng đất,
con sông này là đạo phòng tuyến cuối cùng của bọn họ, bọn họ không tiếc hết thảy đại giới không thể
để động vật biến dị ở phía nam qua sông.
Hiện tại thời tiết giá lạnh, chẳng những thực vật biến dị không linh hoạt mà sự sinh sản của động
vật biến dị cũng sẽ giảm xuống, nhưng một khi mùa đông qua, số lượng động vật sẽ bùng nổ, đến lúc
đó những người trở về căn cứ của mình sẽ một lần nữa tập trung lại bờ sông để ngăn cản động vật
biến dị qua sông.
Đạn pháo là vũ khí phụ trợ, tuy rằng chỉ là phụ trợ nhưng không thể thiếu. Huống chi hiện tại bọn
họ sẽ phá băng để cá biến dị ăn thịt động vật biến dị, tới lúc đó động vật biến dị không qua được
sông nhưng đám cá biến dị kia sẽ được ăn no, vẫn sinh sản, cho nên tình huống này không thể xem
nhẹ, nên canh gác, nên giết cá thì vẫn phải tiếp tục công việc.