MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

"Bất quá ngươi không sợ gióng trống khua chiêng nuôi trồng Phấn hoa trong Bách Hoa

thành bị lộ tin tức ra ngoài hay sao?"

Triệu Như đi theo sau An Nhiên hỏi, hiển nhiên nàng cho rằng lén lút nuôi trồng sẽ tốt hơn.

"Ngươi cho rằng hiện tại người bên ngoài kia không biết hay sao? Ta sợ từ khi xây thành những căn

cứ bên ngoài kia đã dựng lỗ tai nghe hết nhất cử nhất động của chúng ta rồi, cho nên hà tất phải

che che dấu dấu."

An Nhiên đi ở phía trước quay đầu lại cười nói với Triệu Như:

"Các người là những nhân tài có chỉ số thông minh cao, có chuyện để làm rồi còn gì, nghiên cứu đi

nhân tài, Phấn hoa kia vì sao sẽ sinh trưởng tươi tốt ở trêи thi thể của tang thi hệ thổ?"

Sau đó An Nhiên xoay cả người lại đi tới gần Triệu Như, hạ thấp thanh âm nói:

"Phạm vi trọng điểm cần nghiên cứu là cây mây biến dị bình thường làm thế nào dễ dàng biến thành

Phấn hoa khi mọc trêи thi thể của tang thi hệ thổ, còn nữa, những bông hoa màu đen mọc cùng hoa

hành của Phấn hoa là cái gì?"

"Này đều là trọng điểm nghiên cứu a!"

Khóe miệng Triệu Như nhếch lên, tràn ngập chế nhạo nhìn An Nhiên, rồi như bừng tỉnh nàng ý

thức được, cái gì mà cây giống, Phấn hoa có cây giống hay sao? Không phải nó là sự kết

hợp giữa Nhục hoa và Cầu Gai Béo phân nhánh ra, hoa hành biến dị ra Phấn Hoa hay sao?



Cái gọi cây giống kia, dù có mang về nuôi trồng thì có ích lợi gì? Không có hoa cầu không có tinh

hạch của nó thì có thể nuôi trồng ra cái quỷ gì a?

Mà trêи đời này, có thể lấy tinh hạch của thực vật làm hạt giống, trồng ra gì đó chỉ sợ chỉ có một

mình An Nhiên mà thôi.

Cũng khó trách tới tận bây giờ An Nhiên vẫn có thể điềm nhiên ngồi đây như cũ, nàng không có gì để

sợ hãi a.

Vì thế Triệu Như lại cười như không cười nhìn thoáng qua An Nhiên, nhìn bộ dạng An Nhiên bày ra cái

biểu tình thuần lương kia, hai người các nàng ở bên ruộng Phấn hoa nói khe khẽ với nhau

hồi lâu khiến cho rất nhiều người chú ý.

Triệu Như liền giương giọng nói:

"Nhìn ngươi nói lời ghen tị này, ngươi không phải nhân tài hay sao? Ngươi là nhân tài chiến đấu

a!!!"

"Đúng vậy, ta là nhân tài chiến đấu tất nhiên cũng có chuyện phải làm." An Nhiên nhếch miệng cười

với Triệu Như.

"Từ hôm nay trở đi, toàn Bách Hoa thành xuất động, đi tìm tang thi hệ thổ!!!"

Điều này có thể dự kiến, tang thi hệ thổ làm mỗi cái căn cứ sợ đến tránh còn không kịp kia hiện giờ

đã thăng cấp thành tân sủng của Bách Hoa thành rồi. An Nhiên đang cùng Triệu Như nói chuyện, nhìn

thoáng qua Oa Oa ở phía trước, đứa nhỏ đang chơi đùa lướt qua người Vân Đào đang đi



tới, An Nhiên đem ánh mắt rời lên người Vân Đào, hỏi:

"Làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của ngươi như muốn đi ra ngoài đánh giặc vậy."

Từ khi tác dụng của Phấn hoa lan truyền ra ngoài, người ở tiền tuyến ở cửa Bắc đã lục tục về Bách

Hoa thành nghỉ ngơi, nhưng Vân Đào đi tới đây, trêи người mặc đồ tác chiến, tay chân đều dắt buộc

vũ khí nóng và lạnh, nhìn trang phục kia như muốn đi ra ngoài.

"Tang thi ở căn cứ Hoa Hải bên kia tất cả đều đã tiến hóa, căn cứ Thời Đại đã phái một đội người đi

trước, Bách Hoa thành cũng phải phái người tới đó, làm bộ dạng chút, thuận tiện mang về một ít thi

thể tang thi hệ thổ."

Vân Đào cười với An Nhiên, cáo biệt một cách ngắn gọn với nàng rồi xoay người đi về cửa Bắc.

Lúc này An Nhiên mới phát hiện hôm nay rất nhiều người đang chờ lệnh xuất phát, họ quyết định đi

căn cứ Hoa Hải tiêu diệt tang thi, nàng thấy đám người này hùng dũng oai vệ, khí phách hiên

ngang, không nhịn được có chút nghi hoặc quay đầu hỏi Triệu Như:

"Diệt tang thi mà thôi, vì sao mọi người đều hưng phấn như vậy?"

"Đại khái là chiến tranh lúc trước làm tinh thần mọi người phấn chấn, cho nên họ cảm thấy đặc biệt

thích cảm giác đánh giặc đi."

Triệu Như nhún nhún vai, căn dặn An Nhiên một câu.

"Ta đi đội chữa bệnh nhìn xem, có một số việc phải dặn dò bọn họ một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc