MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Không phải An Nhiên sợ đau mà là con dao đắc dụng ở lưỡi, đến ổ chuột không biết phải đối mặt với

tình cảnh như thế nào, đến lúc đó cần sử dụng đến tinh hạch hệ kim thì lại không có.

Nàng ôm Oa Oa đứng ở bên cạnh bên cửa ghế điều khiển của xe bồn chở xăng, ngẩng đầu nhìn Vân Đào

đang mở cửa xe đi xuống. cười hỏi:

"Đào ca, xe này ở chỗ nào đến?"

"Không biết ai vứt ở phía sau trạm xăng, tràn đầy một xe xăng, đủ cho chúng ta dùng

thật lâu!"

Vân Đào vui vẻ ra mặt, thái dương đã hoa râm dưới ánh mặt trời chiếu xuống trở nên

ửng đỏ, một xe bồn lớn như vậy tràn đầu xăng, đúng là bảo bối trời cho, làm cho Vân Đào hút xăng

hút đến chết lặng như đạt được chí bảo, hắn nghĩ hắn phải cách xa Lạc Phi Phàm một chút, nếu không

không cẩn thận vại xăng này xe không có, như vậy thật sự đáng tiếc a.

Lương Tử Ngộ cũng thật cao hứng, ngồi cùng với với Vân Đào ở khoang điều khiển, nhìn Triệu Như đang

đứng ở cách đó không xa, kêu lên:

"A Như, lại đây nhìn xem chúng ta tìm được bảo bối ."

Triệu Như đã đem con tang thi hệ thủy kia xoa xát đến gần như không có, nàng ngẩng đầu liếc mắt

nhìn Lương Tử Ngộ một cái, không nói gì, nàng tiêu phí mất một ngày mới đem con tang thi hệ thủy

kia di chuyển từ tầng 2 xuống cửa hông rồi để cho Cầu Gai Béo của An Nhiên hấp thu thủy phân của



nó.

Kết quả Triệu Như phát hiện con tang thi hệ thủy này quả thực chính là vật tốt để tưới hoa, Cầu Gai

Béo hấp thu mấy giờ mới dần dần đem hình thể con tang thi này càng hút càng nhỏ, càng hút càng nhỏ,

còn Triệu Như đâu, chỉ có thể chết khô đứng mấy giờ như vậy.

Đương nhiên cũng không xem như đứng không, mà năng lượng quanh thân nàng vận hành, chỉ có một mình

nàng mới biết như thế nào còn người khác nhìn vào giống như nàng chỉ có đứng yên tại chỗ mà thôi,

chính nàng cũng biết, nàng có thể vận hành năng lượng nhiều hơn một nửa so với trước đây. "An

Nhiên, ngươi lại đây xem!"

Đột nhiên Triệu Như hét to một tiếng, dọa An Nhiên nhảy dựng lên, nàng đứng ở bên cạnh xe bồn quay

đầu nhìn lại, cũng chỉ thấy dưới chân Triệu Như phun lên một chút nước suối, Cầu Gai Béo chung

quanh từng con từng con hút no nước lăn khắp nơi.

An Nhiên ôm Oa Oa chạy đến, cúi đầu hỏi:

"Ngươi muốn ta nhìn cái gì?"

"Có thấy không? Nơi này có một viên tinh hạch!"

Triệu Như khom lưng, duỗi tay chỉ vào dòng nước đang phun rào rào, nói với An Nhiên:

"Ngươi thấy không? Trong suốt, vô hình vô trạng." "Thần kỳ a, ta cái gì cũng không thấy."



An Nhiên lắc đầu, nàng chỉ nhìn thấy Cầu Gai béo của nàng hút nước hút thật sự no căng, con tang

thi hệ thủy này rất có chất dinh dưỡng cho nên Cầu Gai Béo hút thật sự vui sướиɠ, còn Triệu Như nói

cái gì tinh hạch, vô hình vô trạng, lại trong suốt sao?

Tha thứ cho An Nhiên ngu dốt, nàng thật sự không nhìn ra cái gì a.

Triệu Như hận sắt không thành thép liếc An Nhiên một cái, đợi đến khi nước dưới chân

không phun ra được nữa, nàng mới khom lưng, chỉ vào một cái bọt nước trêи người một con Cầu Gai

Béo, nói:

"Chính là cái này."

"Đây là tinh hạch hay sao?"

An Nhiên cúi đầu nhìn thuận tay bẻ một nhành cây ở trêи bồn hoa, chọc chọc bọt nước ở trêи đám gai

của Cầu Gai Béo, bọt nước này to giống như viên đạn châu, quả nhiên giống như lời Triệu Như, trong

suốt, vô hình, vô trạng, chọc một cái liền tan ra, sau đó, lại hộ tụ thành một, rất thần kỳ!

"Ai, ta nói này, Triệu Như... không bằng ngươi đem viên tinh hạch của con tang thi hệ thủy này hấp

thu đi."

Không tự giác An Nhiên vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nước miếng trong miệng tự đồng phân bố ra,

nàng cảm thấy hẳn là có thể ăn a, vì thế ngầm cho Triệu Như một cái chủ ý.

"Có khi ngươi hấp thu xong viên tinh hạch này, ngươi có thể thăng thiên đó???"

Bình luận

Truyện đang đọc