MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Ngươi để ta đi qua một chút "Tĩnh Huyên làm sao vậy?"

An nhiên đến gần đám người đứng ngoài, nàng vừa ôm Oa Oa vừa dùng ngón tay chọc chọc lên sống lưng

người trước mạt.

Người phía trước nhìn Tĩnh Huyên lăn lộn trêи mặt đất không quay đầu lại nói:

"An Nhiên mất tích, ngươi không biết sao? Chuyện lớn như vậy, hiện tại Bách Hoa thành chúng ta sắp

tiêu rồi, Tĩnh Huyên có quan hệ gần gũi nhất với Tề sư phụ, mà Tề sư phụ kia lại là gian tế duy

nhất trồi lên mặt nước, cho nên Tiểu Bạc Hà nóng nảy, nàng đang tra khảo Tĩnh Huyên."

"Tề sư phụ là Tề sư phụ, hắn là gian tế, hơn nữa đã chết tra khảo Tĩnh Huyên có

ích lợi gì? Có thể ép hỏi được gì chứ?"

An Nhiên không rõ nguyên do lại chọc chọc sống lưng người trước mặt. "Ngươi để ta đi qua một chút."

"Ai nha, đừng quấy rối!"

Người kia không kiên nhẫn quay đầu lại, vừa thấy lại hét to một tiếng: "Má ơi, An Nhiên, ngươi đã

đi đâu? Ngươi bị ai trói đi sao?"

Một tiếng kêu này làm kinh ngạc mọi người, một tảng người ở phía trước quay đầu lại, tất cả đề chăm

chú nhìn An Nhiên.



Nàng vẫn mặt bộ quần áo hôm qua, ôm Oa Oa, trêи người dơ hề hề, tóc rối bời, chân toàn bùn đất, ống

quần cũng đều là bùn, vừa nhìn qua có thể thấy được nàng đã đi một đoạn đường rất dài rất dài.

Tiểu Bạc Hà rốt cuộc buông tha cho Tĩnh Huyên, nàng đẩy mọi người chắn đường ra, vọt tới trước mặt

An Nhiên, trong mắt chứa đựng lo lắng, Chiến Luyện ở nơi xa, cũng đầu đầy mồ hôi vứt xuống đội ngũ

phía sau, vọt tới, ôm chặt lấy An Nhiên cùng Oa Oa.

"Ngươi có sao không? Ngươi đi đâu vậy?"

Hốc mắt Chiến Luyện đều đỏ lên, nhìn dáng vẻ này của An Nhiên tựa hồ như nàng trải qua một đêm cũng

không nhẹ nhàng gì, không biết nàng đã trải qua chuyện gì, làm hắn kinh hồn táng đảm, sợ

tới mức đầu gối đều mềm thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt An Nhiên khóc lóc thảm thiết.

"Làm sao vậy? Ta không có việc gì, đừng lo lắng a."

An Nhiên cười, hoàn toàn không cảm thấy bộ dạng cùng mặt mày xám tro của mình và Oa Oa trước mắt

mọi người ở đây chật vật như thế nào.

Người Bách Hoa thành chưa từng nghĩ đến có một ngày An Nhiên sẽ đột nhiên biến mất ở Bách Hoa

thành, ngay cả Chiến Luyện cùng Tiểu Bạc Hà cũng không biết nàng đi đâu.

Bởi vì bọn họ quá tự tin, cho rằng An Nhiên ở trong Bách Hoa thành tuyệt đối không có khả năng xuất



hiện bất cứ nguy hiểm gì, một ngày một đêm An Nhiên mất tích này, tất cả mọi người đang nghĩ tới

vấn đề này, muốn nhẹ nhàng bắt đi một người từ Bách Hoa thành là chuyện không dễ dàng.

Nhưng bình thường muốn đi ra ngoài từ cửa Bắc giống như Tề sư phụ, thì chỉ cần quen biết với người

phụ trách công tác thủ vệ ở cửa Bắc, thừa dịp họ lơi lỏng thì chuồn ra ngoài là chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa, muốn thần không biết quỷ không hay đưa An Nhiên ra ngoài cũng là một việc phi thường đơn

giản.

Chỉ cần trước khi An Nhiên cảnh giác, làm An Nhiên hôn mê, những thực vật căn bản sẽ không chút

phản ứng nào, không biết chừng trước khi đưa An Nhiên ra ngoài chúng còn chủ động cho đi qua đâu?

Hoặc là trực tiếp khống chế tư tưởng của An Nhiên điều khiển nàng đi ra ngoài Bách Hoa thành, điều

này ai cũng không ngăn được nàng a.

"Oa Oa mang ta đi vào trong rừng, tìm được một tảng Phấn hoa rất lớn."

An Nhiên chật vật cười với Chiến Luyện, trong ngực ôm Oa Oa đang ngủ giống như một chú heo nhỏ, nói

với mọi người nàng phát hiện ra kinh hỉ gì. Trong đám người có người bị hấp dẫn lực chú ý, trước đó

cảm xúc của mọi người đặc biệt nghiêm túc, dần dần như nhiễm lên sự hưng phấn, nhìn bộ dạng có rất

nhiều người cũng biết số lượng Phấn Hoa đang bị giảm bớt trầm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc