Hiện giờ da lông của động vật biến dị không chỉ đơn giản dùng để nhóm lửa phát điện nữa, mà giờ nó
được sử dụng cho rất nhiên lĩnh vực.
Về phương diện trang bị, hiện tại những căn cứ thuộc Bách Hoa thành đã chế tạo da của động vật biến
dị thành quần áo với mọi loại màu sắc kiểu dáng để mọi người lựa chọn.
Cho nên nếu không phải Tiểu Bạc Hà và Lạc Phi Phàm mặc đồ làm từ da động vật biến dị thì rất có thể
dưới lòng sông tràn ngập cá biến dị này, bọn họ sẽ không sống nổi.
Dưới nước, sức chiến đấu của Tiểu Bạc Hà chỉ là phụ, mà sức chiến đấu của Lạc Phi Phàm cũng bị suy
giảm rất nhiều.
Lạc Phi Phàm nhận ra có điều gì đó dị thường từ Tiểu Bạc Hà, hắn chỉ có thể bảo hộ nàng đưa nàng
lên tảng đá nhô ra kia, chặn lại một đám cá biến di đang nhao nhao dưới sông, tuy rằng năng lực của
hắn trác tuyệt nhưng hắn là dị năng giả hệ hỏa, hiện giờ rớt xuống nước, có dũng mãnh như thế nào
thì cũng chỉ phát huy được hoàn toàn khi ở trêи bờ.
Giết cá dưới nước đối với hắn rất khó khăn, có thể nói hắn tiêu phí gấp 10 lần năng lượng so với
bình thường mới có thể thả ra một quả cầu lửa nhỏ, nhưng nó cũng không thể phát ra liên tục được
bao lâu.
Vì thế hắn suy nghĩ biện pháp, chỉ nhét hỏa cầu vào trong miệng cá biến dị đang nhào lên bờ không
muốn lại đấu tranh ở dưới nước.
Hắn xoay người lại che chở cho Tiểu Bạc Hà ở phía sau, hắn không chỉ đấu tranh với đám cá thèm khát
máu thịt còn phải còn phải gồng sức chịu đựng tác dụng dị năng của Tiểu Bạc Hà, thời khắc cực kỳ
nguy hiểm, đã rất nhiều năm Lạc Phi Phàm chưa hưởng qua cảm giác nguy hiểm như thế này.
Hắn vừa đánh lui một đợt cá biến dị trào lên, đỉnh đầu quay cuồng, hắn quay đầu lại
nhìn Tiểu Bạc Hà phía sau la lên:
"Ngươi lên bờ đi, ta sợ ta không thể chống được bao lâu nữa, đến lúc đó hai người chúng ta đều sẽ
chết ở đây."
Trong lúc gấp gáp giọng của hắn mang theo chút tàn khốc, Tiểu Bạc Hà cắn chặt hàm răng vất vả lắm
mới nghẹn được ra mấy chữ:
"Cách ... cách xa ta ra một chút."
"Giờ là lúc nào rồi? Ngươi còn làm ra vẻ gì???"
Lạc Phi Phàm không nhịn được rống lên, vung một quyền đấm vào một con cá biến dị, rồi xoay người
nâng lên khuôn mặt xanh mét của Tiểu Bạc Hà cả giận nói:
"Ngươi nhìn đi, nhìn rõ tình huống hiện tại đi, hai người chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này đó, hiểu
rõ chưa? Ngươi đi lên đi, nhanh lên!"
"Không thể khống chế được."
Tiểu Bạc Hà đã rất lâu không nói chuyện, năng lực nói chuyện tựa như giống tang
thi, nàng muốn nói, nàng căn bản không thể khống chế được việc chân tay co rút, Lạc Phi
Phàm phải cách thân thể nàng ra xa nàng mới có thể hòa hoãn được nó.
Nàng cũng không phải không biết nặng nhẹ cố ý công kϊƈɦ Lạc Phi Phàm, tại thời khắc mấu chốt này
làm hắn đau đầu, nàng chỉ không thể khống chế được, đây là bệnh về tâm lý, không thể khống chế.
Lạc Phi Phàm ngẩn người nhìn đôi mắt tràn ngập thống khổ của Tiểu Bạc Hà, trong chốc lát hắn không
thể phản ứng được, vào ngay lúc này một con cá biến dị vọt lên nhe hàm răng sắc nhọn muốn cắn vào
mặt Tiểu Bạc Hà.
Theo bản năng, Lạc Phi Phàm duỗi tay che chở Tiểu Bạc Hà, con cá kia cắn vào bàn tay của hắn, trong
nháy mắt hắn hoàn hồn thả ra một hỏa cầu làm con cá kia nổ tan xác.
Nhưng mà tuy rằng không cắn đứt thịt bàn tay của Lạc Phi Phàm nhưng trong tình huống hắn không hề
phòng bị, vết cắn kia bị xuất huyết, máu tươi túa ra lan tràn trong nước, giống như vừa được thả
thức ăn, đám cá biến dị dưới sông bắt đầu hưng phấn không thôi.
Không thể trì hoãn thời gian được nữa, hắn duỗi tay nắm vào phần gáy mảnh khảnh của
Tiểu Bạc Hà, trầm giọng dặn dò:
"Ta biết rất khó khăn nhưng chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây."