"Nhất thời không cần vội vàng."
Lạc Phi Phàm quay đầu lại, đi lùi nhìn Tiểu Bạc Hà.
"Nhiều năm tấn công về phía nam như vậy, năm nay sợ lại không thể đi xa được, mọi người có thể nhẹ
nhàng một chút cũng không sao, haizzz, ta nói này, rốt cuộc ngươi thích người như thế nào?"
"Không thích."
"Như ta đây, ngươi cảm thấy thế nào?" "Không thích."
"Vậy ngươi thích người như thế nào?" "Không thích."
"Như ta đây? có thể suy xét một chút.". "Không thích."
"Đừng như vậy được không, ta soái như vậy, lại giữ mình trong sạch tới nay, ngay cả tay phụ nữ ta
cũng chưa từng cầm qua, không bằng ngươi để ta kéo tay đi?"
"Không."
"Không là có ý gì? Không kéo tay hay không cự tuyệt kéo tay? Ta đây có thể chạm đúng không."
Nói xong Lạc Phi Phàm trực tiếp bắt lấy tay Tiểu Bạc Hà, nắm chặt lấy. Nàng đứng yên tại chỗ, tức
giận nhìn trừng trừng vào hắn, hắn lại cười ngả ngớn, kéo nàng đi về phía trước.
"Tránh ra!"
Tiểu Bạc Hà kéo tay mình lại không cho hắn dắt. "Được, ta tránh ra."
Lạc Phi Phàm nắm chặt tay nàng đi về phía trước hai bước, thân thể kéo giãn khoảng cách với nàng
nhưng tay vẫn nắm lấy.
"Buông ta!" Nàng nổi giận."
"Buông tay, buông tay, ta buông rồi."
Giống như một người đàn ông vô lại, hắn lập tức buông tay nàng ra, nhưng đổi thành cánh tay khoác
lên vai nàng, kéo nàng đi phía trước.
Tiểu Bạc Hà nhắm mắt, quay đầu, ánh mắt tỏa định ở sườn mặt hắn, nàng cực kỳ tức giận, Lạc Phi
Phàm vậy mà không mang đau đớn trong đầu, động tay động chân với nàng, đuổi cũng không
đuổi được, đây là ý gì?!
Tiểu Bạc Hà quyết định phải nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng nên nói thế nào?
Nàng nghiêng đầu, dùng biểu tình âm lãnh nhìn Lạc Phi Phàm, đây là phương thức nàng
biểu đạt sự cự tuyệt, nếu là người bình thường thì đã sớm né xa ba thước.
Nhưng mà, vị nhân huynh này lại làm như không thấy, vẫn ôm vai Tiểu Bạc Hà tiến bước, cười hì hì
nói:
"Ta nói này, ngươi đừng nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ cho rằng ngươi có ý đối với ta đó."
Cho nên, loại người như hắn thì có thể làm gì bây giờ?
Tiểu Bạc Hồ nghiêng đầu, rất muốn vứt cái tay mà người kia khoác trêи vài nàng, nhưng thân mình
nàng cứng đó, giơ tay hoạt động rất lâu cũng không thể ném ra trùng theo đuôi này.
Đi đã rất lâu, hai người quyết định tạm nghỉ lại trong rừng, lúc này bọn họ đã tiến vào chỗ sâu bên
trong cánh rừng, phiến rừng rậm này rất an toàn, trêи cơ bản là sẽ không có động vật biến dị, chỉ
cần đề phòng ấu trùng của vài loài bò sát gì đó mà thôi.
Khi nghỉ ngơi, Lạc Phi Phàm còn dựa gần, ngồi cùng Tiểu Bạc Hà, nàng thấy hắn đi tới, thì nhanh
chóng đứng dậy đi ra chỗ khác, ngồi dưới gốc cây
đại thụ khác.
Bất quá giống như không có hiệu quả gì với hắn, hắn lại thò mặt tới, vừa muốn nói chuyện thì, ẩn ẩn
có tiếng xe tới gần.
Chiếc xe kia thoạt nhìn không phải xe quân sự của căn cứ Thời Đại, cũng không phải xe của Bách Hoa
thành, người của Bách Hoa thành về cơ bản sẽ không ra khỏi thành, nếu có việc gì phải ra ngoài thì
sẽ lái những chiếc xe trước mạt thế, xem như đồ cổ đi, cho nên có thể phân biệt rõ ràng.
Cho nên vật lộn nhiều năm ở mạt thế như vậy rồi thì mọi người đã có thói quen đối đãi với những
người không rõ lai lịch thì tốt nhất không xuất hiện, trước tiên ở trong tôi quan sát đã.
Trong rừng cây rậm rạp toàn là cây cối hoa hoa thảo thảo, mặt dưới toàn là những thực vật bình
thường, dù có bạo lực một chút cũng không sao, đám cỏ dưới đất sẽ không công kϊƈɦ giống như thực
vật biến dị.