Trêи hành lang, chỉ có vài người đi lại, toàn bộ bọn họ đều mặc đồ bệnh nhân, mà bên trong bệnh
viện này, đại đa số người bệnh đều là những người chạy nạn tới Tiểu Chu thành, khi chạy tới Tiểu
Chu thành họ đã sắp bị biến thành tang thi.
Cho nên thân thể họ đều rất suy yếu, người có thể đi lại trêи hành lang, họ đều đã khôi phục không
sai biệt lắm, chuẩn bị xuất viện.
"Căn cứ Thời Đại sẽ ưu tiên từ những người này, chọn lựa người có dị năng đặc thù để chiến đấu đưa
họ tới căn cứ Thời Đại."
Người quản lý của căn cứ Thời Đại thấy An Nhiên vẫn luôn nhìn những bệnh nhân đi lại trêи hành lang
vì thế hắn tiến lên giải thích với nàng.
Khi An Nhiên quyết định để căn cứ Thời Đại quản lý Tiểu Chu thành, vô hình trung Tiểu Chu thành đã
trở thành thành thị phụ thuộc vào căn cứ Thời Đại, tất cả tài nguyên đều phải ưu tiên phục vụ cho
căn cứ Thời Đại.
An Nhiên gật gật đầu không nói gì thêm, nàng quay đầu nhìn Trần Triều Cung ở bên trong phòng bệnh,
xuyên qua ô cửa trong suốt nàng nhìn Trần Triều Cung trêи giường bệnh bị trói bằng dây da từ cổ
xuống mắt cá chân. "Lúc phát hiện ra Trần Triều Cung tiên sinh thì hắn đã có dấu hiệu công kϊƈɦ
người khác, vì sợ hắn công kϊƈɦ mọi người cho nên chúng ta trói hắn lại, đại khái qua vài ngày xác
định hắn không công kϊƈɦ người khác nữa chúng ta sẽ cởi trói cho hắn."
Âm thanh giải thích của quản lý truyền vào tai An Nhiên, nàng nhìn Trần Triều Cung bên trong phòng
bệnh, cánh tay lộ ra ngoài đều là những lỗ kim đâm xuyên da thịt, so với lúc trước khi rời Bách Hoa
thành hắn gầy đi rất nhiều, hiện tại cảm giác như còn da bọc xương.
"Ai đưa hắn tới Tiểu Chu thành?"
Bàn Tử ở sau lưng thấp giọng dò hỏi người quản lý, vị quản lý kia lắc đầu thấp giọng trả lời:
"Nghe người chứng kiến nói, đối phương trang bị rất hoàn mỹ, sau khi ném hắn ở Tiểu Chu thành, cũng
không rời đi, mà ẩn vào bên trong thành, không biết đã ra khỏi thành hay chưa nữa."
Mà khi người quản lý và Bàn Tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Trần Triều Cung ở
trong phòng bệnh, phảng phất biết có người ở ngoài cửa nhìn hắn, hắn bị trói trêи giường, gian nan
quay đầu lại, khóe miệng không khống chế được mà chảy ra một chuỗi dịch nhầy màu vàng nhưng cũng có
chút trong trẻo.
Hắn khá cố sức để nhìn người đứng bên ngoài cửa thấy là An Nhiên, hắn hơi há mồm trong miệng phát
ta một cỗ thanh âm khó để phân biệt.
"Hắn muốn biểu đạt cái gì?"
An Nhiên ở ngoài cửa, cau mày, duỗi tay muốn vặn tay nắm cửa đi vào nghe Trần Triều
Cung nói nhưng người quản lý kia ngăn động tác của An Nhiên lại.
"Đừng, An Nhiên, cái phòng này là phòng chăm sóc đặc biệt, cần phải quan sát chặt chẽ vì bảo đảm an
toàn ngài đừng đi vào."
"Nhưng hắn muốn nói gì đó." "Dùng cái này, dùng cái này."
Nói xong, người quản lý kia duỗi tay ấn vào một cái bộ đàm ở cạnh cửa để sát miệng vào bộ đàm, hỏi:
"Trần tiên sinh, ngày muốn nói cái gì? An Nhiên tới thăm ngài, người muốn nói gì với nàng?"
Trong bộ đàm phát ra một tiếng thở dốc thô nặng, nghe giống như người bên trong phát ra những tiếng
rống gào của dã thú, thanh âm bên trong bọc mấy chữ, làm An Nhiên nghe không rõ ràng.
Nàng không khỏi đến gần một chút, cẩn thận nghe, nghe nửa ngày chỉ mơ hồ hiểu được mấy chữ.