MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN



“Ung ung ung…”
Tiếng rung của điện thoại vang lên bất chợt khiến Hoắc Thuỷ Nhi giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng tan biến, cô dỏng tai lên nghe thì phát hiện âm thanh phát ra từ trên bàn làm việc của Cố Đoàn Thuần.

Ấy?
Sao anh không mang điện thoại?.


Tiên Hiệp Hay
Hoắc Thuỷ Nhi cầm điện thoại lên định chờ đối phương cúp máy, nhưng nghĩ lại cảm thấy người nào có số điện thoại của Cố Đoàn Thuần thì thường là có chuyện rất quan trọng.

Lỡ như là đối tác kinh doanh thì sao? Có phải cô nên nghe không?
Đúng lúc này người đó lại gọi lại, Hoắc Thuỷ Nhi do dự một lúc rồi vẫn nghe máy.

“Tổng giám đốc, tôi đã tra ra điều anh bảo chúng tôi tra rồi.

Đúng là năm đó Hoắc Thuỷ Nhi và bà cô ấy cùng xuất hiện, chúng ta hỏi thăm những người gần đó, nghe nói bà cô ấy rất kín miệng, không bao giờ nói chuyện quá khứ.

Tôi nghĩ lai lịch của Hoắc Thuỷ Nhi đúng là có vấn đề.”
“…”

“Tổng giám đốc, anh có đang nghe không? Chúng tôi tìm được hàng xóm trước đây của cô ấy, có lẽ có thể tìm được ảnh của bà Hoắc Thuỷ Nhi, sau đó tiến hành điều tra thêm…”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam xa lạ, Hoắc Thuỷ Nhi nghe anh ta nói xong mà da gà nổi hết lên.

Cô đờ đẫn cầm điện thoại, thậm chí quên cả trả lời.

Đối phương “alo” vài tiếng, có lẽ là đang thắc mắc tại sao người ở đầu dây bên kia không trả lời, vì thế một lát sau anh ta cúp máy.

Hoắc Thuỷ Nhi cầm điện thoại, toàn thân khẽ run.

Nhất thời cô không biết nên khóc hay nên cười.

Ha?
Quả nhiên Cố Hàn Tình không lừa cô, không ngờ Cố Đoàn Thuần thật sự đang điều tra cô… Điều tra cô làm gì?

Sợ cô được ai phái đến để cướp đoạt tài sản của anh, hay là sợ cô là người có lai lịch không rõ? Hay là ai tiếp cận anh thì anh đều điều tra… Nhưng lúc đó Cố Đoàn Thuần là người đưa ra yêu cầu kết hôn mà, nếu không tin cô thì tại sao lại làm như vậy?
“Hoắc Thuỷ Nhi, ai cho em động vào điện thoại của tôi?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng nói trầm ấm, êm tai tựa như tiếng đàn cello hay nhất, Hoắc Thuỷ Nhi ngẩn người nhìn điện thoại trong tay, sau đó mới nhận ra mình vẫn đang cầm điện thoại của anh.

Cô nở nụ cười châm chọc, không biết đã dùng tâm trạng gì để nói: “Xin lỗi, tôi không nên đụng vào đồ của anh.”
“Hửm?” Cố Đoàn Thuần nhướn mày.

Là ảo giác sao?
Anh luôn cảm thấy Hoắc Thuỷ Nhi trước mặt có vẻ hơi khác… Hoắc Thuỷ Nhi đặt điện thoại vào tay anh, đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay anh, hốc mắt dần ướt đi, cô vội vàng ngẩng đầu lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống, sau đó cố gắng kéo khoé miệng nở nụ cười mà cô tự cho rằng là rất bình tĩnh: “Cố Đoàn Thuần, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc