Hoắc Thủy Nhi đi trên con đường đông đúc, không ai để ý đến cô, nước mắt cô không ngừng rơi xuống.
Cô không biết mình đã đưa tay lên lau đi bao nhiêu lần.
Cuối cùng cô vô lực ngồi trên ghế mây bên ngoài một quán cà phê.
Hoắc Thủy Nhi, mày ngốc sao?
Mày và Cố Đoàn Thuần chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, người mẫu của anh không tới thì liên quan gì đến mày?
“Xin hỏi ở đây có người không?”
Bỗng nhiên có người kéo ghế đối diện ra, Hoắc Thủy Nhi lắc đầu, cũng chẳng nhìn người đối diện là ai, cô lau nước mắt cảnh cáo mình không được nghĩ ngợi lung tung.
Cô hít một hơi dài, vừa định đi thì người đối diện đột nhiên lên tiếng: “Thủy Nhi, có phải anh ta bắt nạt em không?’ … Là Hà Thuyết!
Hà Thuyết vẫn chưa cạo râu, trông vẻ mặt anh ta rất mệt mỏi.
Hoắc Thủy Nhi nhíu mày, cô biết mình và Hà Thuyết đã trở thành dĩ vãng, cô không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa, vì thế cô đứng dậy nói: “Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
“Thủy Nhi!”
Giọng Hà Thuyết lo lắng, nơi nào đó trong lòng Hoắc Thủy Nhi dịu đi.
Vai cô run lên, cuối cùng cô vẫn quay lại nhìn anh ta: “Anh còn chuyện gì sao?”
“Thủy Nhi, anh sai rồi, anh biết sai rồi… là Tào Nguyệt Hằng dụ dỗ anh, anh không nên không chịu được sự dụ dỗ ấy, em cho anh một cơ hội được không?”
Hà Thuyết thấy Hoắc Thủy Nhi dừng lại thì vui mừng khôn xiết, anh ta vội vàng bước tới nắm lấy tay cô nhưng bị cô lặng lẽ tránh đi: “Hà Thuyết, chúng ta chia tay rồi, hy vọng anh đừng làm phiền tôi nữa, tạm biệt.”
Không ngờ lại gặp Hà Thuyết ở đây, tâm trạng Hoắc Thủy Nhi không tốt lắm, cô xoay người bước đi.
“Hoắc Thủy Nhi, lẽ nào em thật sự không chịu cho anh cơ hội sao?”
“…”
Hoắc Thủy Nhi mặc kệ cô ta, người đàn ông từng phản bội mình như vậy, cô sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội nữa.
Cô lên xe bus gần nhất rồi đi, cũng không biết đi đâu, cứ đi như vậy thôi.
Hà Thuyết nhìn dáng vẻ này của Hoắc Thủy Nhi, hung hăng ném chai rượu xuống đất!
Một ngày rồi, Hoắc Thủy Nhi vẫn chưa về.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, bầu không khí cực kỳ đè nén, trợ lý Chu nhìn vẻ mặt khó coi của tổng giám đốc, ngập ngừng hỏi thử: “Tổng giám đốc, quần áo đã giao cho người chuyên bảo quản rồi, tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Bộ lễ phục này được mẹ Cố Đoàn Thuần đấu giá mua lại với giá rất cao, bà vốn định mặc đi dự tiệc sinh nhật anh, nhưng ai ngờ… bà không chờ được tới lúc đó đã qua đời..