MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN



Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Cố Hàn Tình, Hoắc Thủy Nhi bỗng hơi rụt rè.

Không phải cô sợ Cố Hàn Tình và Lâm Nghi Đan, nhưng ở nơi đông người thế này, hơn nữa ba mẹ Lâm Nghi Đan còn ở đây, cô… phải làm sao đây?
Vì Cố Đoàn Thuần đang ở ngoài thay giày, nên tạm thời chưa đi vào.


Lâm Nghi Đan khinh thường liếc nhìn Hoắc Thủy Nhi, rồi cố ý ngồi cạnh ông cụ, thân mật nói: “Ông nội, cháu ra nước ngoài mười mấy năm rồi, khó khăn lắm mới về một lần, chẳng lẽ ông không thấy nhớ cháu sao?”
“Ông nhớ chứ, ha ha ha, sao ông có thể không nhớ cháu được? Cháu ở nước ngoài vẫn không quên gửi đồ ngon về cho ông ăn, chỉ có cháu là biết ông thích món gì.”
“Tất nhiên rồi ạ, cháu xem ông như ông nội ruột của cháu.”
Lâm Nghi Đan cười hì hì ôm lấy cánh tay ông cụ, Hoắc Thủy Nhi định lên tiếng chào ông nội, nhưng giờ đã bị Lâm Nghi Đan cắt ngang, nên nhất thời đứng ngơ ngác trước bàn trà, tay chân hơi luống cuống.

Cảm giác này cực kỳ khó chịu…
Vợ chồng Lâm thị hoàn toàn phớt lờ cô, ông nội cũng bị Lâm Nghi Đan quấn đến mức không thể phân thân, như thể bọn họ là người một nhà, còn cô mới là người ngoài…
Tim cô như bị một tảng đá lớn chặn lại, tay chân không biết phải để đâu.

Đúng lúc này, một cánh tay bỗng khoác lên bả vai cô, rồi cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà ấm áp của Cố Đoàn Thuần: “Sao em lại đứng thẫn thờ ở đây?”
Mặc dù giọng nói của anh rất ấm áp, nhưng Hoắc Thủy Nhi chẳng hề vui vẻ.


Bởi vì cô biết, anh chỉ đang diễn kịch trước mặt ông nội, nên ra vẻ ân ái thôi…
Hồi sáng Lâm Nghi Đan bắt nạt cô, buổi chiều lại chiếm đoạt địa vị trong nhà của cô, vậy cô là gì? Cô vốn là người đột ngột chen vào…
Tâm trạng Hoắc Thủy Nhi vô cùng buồn bực…
Cảm nhận được tâm trạng của cô, Cố Đoàn Thuần từ từ nhíu mày.

“Ồ, là Đoàn Thuần à? Không ngờ mới mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi, còn vị bên cạnh là…”
Người phụ nữ quý phái bỗng lên tiếng, cười híp mắt hỏi, gương mặt được chăm sóc rất tốt nên không hề nhìn ra tuổi tác.

Bà ta làm như mới chợt nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi, hoàn toàn không còn dáng vẻ thờ ơ khi nãy.

“Mẹ, đây là vợ anh Đoàn Thuần, tên là Hoắc Thủy Nhi.” Lâm Nghi Đan chủ động đứng dậy cười nói, nhưng nụ cười pha lẫn sự lạnh lùng và chế giễu, rồi cô ta đứng dậy, chỉ vào đống quà dưới sàn: “Đây đều là đồ bổ do Lâm Nghi Đan cố ý mang về từ nước ngoài để tặng cho ông cụ, chú và dì.”
Cô ta luôn thích Cố Đoàn Thuần, hận không thể chuyển hết đồ trong nhà mình cho anh, ngay cả việc lấy lòng ông nội, chú và dì, cô ta cũng coi như là việc phải làm hàng ngày.


“Ồ, hóa ra cô là Thủy Nhi à…” Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu với Hoắc Thủy Nhi, nhưng nụ cười lại pha lẫn hàm ý sâu xa.

Cố Hàn Tình ở bên cạnh thì vui như hoa nở, thầm nghĩ để xem Hoắc Thủy Nhi có thể chịu đựng nổi gia đình này không.

“Vâng ạ, trước đây chúng con đã gặp nhau rồi.

Đúng rồi… lần trước khi con mới về nước, chẳng phải suýt bị người khác giở trò đồi bại ư? Lúc đó chính Hoắc Thủy Nhi đã cứu con, nhưng nói tới cũng hơi buồn cười.” Lâm Nghi Đan cười nói..


Bình luận

Truyện đang đọc