Lúc nãy bác sĩ riêng đã rời đi rồi, sau khi tiêm thuốc hạ sốt cho cô, thì căn dặn, cũng may phát hiện sớm, nên không có gì đáng ngại, chỉ cần chú ý giữ ấm và nghỉ ngơi là được.
Cố Đoàn Thuần thấy cô liên tục gặp ác mộng thì không khỏi nắm chặt tay cô: “Em đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Không ngờ Hoắc Thủy Nhi thật sự trở nên yên tĩnh.
Cô vẫn đang nhớ lại, tiếp tục mơ mộng…
Hôm đó không biết cô đã gào khóc trong trời đông tuyết phủ bao lâu, đến khi một chiếc ô tô màu đen dừng lại, rồi một anh trai bước xuống xe.
Anh trai đó nhìn cô, rồi lại nhìn bà nội cô, sau đó mới nói với tài xế ở phía sau: “Chú chở bọn họ đến bệnh viện đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Rồi Thủy Nhi và bà nội cùng lên xe, qua màn nước mắt mơ hồ, cô nhìn thấy anh trai đó đang ngồi ở ghế trước, anh luôn im lặng, mím môi, lạnh lùng như thời tiết bên ngoài.
Nhưng lúc anh trai đó kéo cô đứng dậy, lòng bàn tay anh rất ấm áp, chắc chắn trái tim anh cũng thế.
Hình như cảm giác ấm áp ban nãy…
Hoắc Thủy Nhi không khỏi cọ mặt vào lòng bàn tay của Cố Đoàn Thuần, như chú mèo ngoan ngoãn.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, làm tim Cố Đoàn Thuần càng mềm nhũn: “Hoắc Thủy Nhi, Thủy Nhi.”
Cuối cùng cô cũng mở đôi mắt đang ngập nước, nhìn Cố Đoàn Thuần ở trước mặt.
Anh trai trong ký ức dần trùng khớp với người ở trước mặt.
Cô bỗng ngồi dậy, nhào vào lòng Cố Đoàn Thuần, rồi ôm chặt cổ anh.
“Cảm ơn anh.”
Hôm đó cô và bà nội đã được cứu, nhưng cô không còn gặp lại anh trai đó nữa, vì hồi đó cô còn quá nhỏ, lại quá hoảng loạn, thậm chí còn không có cơ hội nói tiếng cảm ơn.
Nhưng Cố Đoàn Thuần không hề hay biết Hoắc Thủy Nhi đã mơ thấy những gì, cũng không biết tại sao cô bỗng cảm ơn anh, còn tưởng là vì khi nãy anh đã với giải cứu cô.
Anh khẽ vuốt lưng cô gái trong lòng: “Em cần gì phải nói cảm ơn chồng mình?”
Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, giờ mới hoàn toàn bước ra từ trong giấc mộng hỗn loạn.
Cô vội lau nước mắt, buông Cố Đoàn Thuần ra.
“Tôi… tôi chỉ nằm mơ thôi.”
“Em mơ thấy điều gì?” Cố Đoàn Thuần nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Thật ra ban nãy khi nghe thấy tiếng “anh trai ơi”, anh đã thầm không vui rồi, nhưng nể tình cô đã chịu oan ức, lại bị bệnh, nên anh mới không có hứng thú hỏi tội cô.
Hoắc Thủy Nhi định kể lại giấc mơ của mình, nhưng lúc nhìn gương mặt Cố Đoàn Thuần, cô bỗng sửng sốt.
Thật ra cô đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai đó nữa, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng hình như giấc mơ khi nãy đã đánh thức ký ức phủ đầy bụi của cô.
Hình như anh trai trong ký ức khá giống Cố Đoàn Thuần….