Cô cũng thầm mừng vì mình không mặc đại một cái quần jean rồi ra ngoài, nếu không, nói không chừng mấy người đó sẽ gièm pha và khinh thường cô.
Lúc đó người mất mặt không phải cô, mà là Cố Đoàn Thuần.
Mặc dù cô với anh là hôn nhân hợp đồng, nhưng cả hai cũng xem như là cùng chung số phận, cô không muốn Cố Đoàn Thuần bị người khác coi thường vì mình.
Dù sao thì xuất thân của cô đã chẳng nổi trội gì, tất nhiên phải chú ý đến ngoại hình hơn đôi chút.
Cố Đoàn Thuần khẽ gật đầu, sắc mặt dịu đi nhiều.
Anh đứng thẳng người, đi tới chỗ sofa bên cạnh: “Qua đây, ăn ở bên này.”
Hoắc Thủy Nhi vội ôm hộp đồ ăn, đi đến bên bàn trà gỗ.
Sau khi để hộp đồ ăn xuống, Hoắc Thủy Nhi nói: “Vậy tôi về trước đây, anh cứ thong thả mà ăn nhé.”
Cô nói xong thì định đi, vừa xoay người, cổ tay đã bị Cố Đoàn Thuần nắm lấy.
“Cùng ăn.”
“Hả? Tôi cũng ở đây ăn à?”
Hoắc Thủy Nhi tưởng mình đến lượn một vòng thôi, không ngờ Cố Đoàn Thuần thật sự sẽ mời cô cùng ăn trưa.
Dù sao thì hình như trước đây anh từng phàn nàn, chê cô ăn cơm không chú ý hình tượng, nói lại nhiều gì đó, cô nghĩ chắc là Cố Đoàn Thuần không thích ăn cùng với cô mới đúng chứ.
“Vợ ăn cơm với chồng, chẳng phải là điều bình thường à?”
Giọng điệu Cố Đoàn Thuần mờ ám, ánh mắt cũng có ý trêu chọc.
Vành tai Hoắc Thủy Nhi chợt nóng lên, mặc dù sự thật là cô đã kết hôn đặt ngay trước mắt, nhưng vô vẫn hơi xấu hổ với cách xưng hô ‘vợ’ ‘chồng’ thế này.
“Ờ.” Cô đỏ mặt, cúi đầu, kéo lại tà váy, gập chân ngồi xuống tấm thảm nhung mềm mại.
“Tôi ngồi trên sofa ăn không thoải mái, anh không ngại tôi ngồi dưới thảm chứ?”
Cố Đoàn Thuần nhàn nhạt cười: “Mỗi tuần thảm đều được giặt, rất sạch, em muốn làm gì thì làm.”
Hoắc Thủy Nhi hài lòng cười: “Cố Đoàn Thuần, tôi phát hiện con người anh rất được đấy.”
“Ồ?” Tâm trạng Cố Đoàn Thuần không tệ, anh thích thú nhìn cô.
“Ừm! Giống bà nội tôi!”
“…”
Đây là ví von kiểu gì thế.
Cố Đoàn Thuần anh từng nhận được vô số lời khen, đây là lần đầu được khen thế này, sắc mặt anh bỗng chốc hơi mất tự nhiên.
Hoắc Thủy Nhi vừa lấy đồ ăn ra vừa giải thích: “Hồi nhỏ tôi với bà nội ăn cơm trên một cái bàn vuông nhỏ, nhưng nhà bà nội không có cái ghế nào hợp mà cái nào cũng rất cao, tôi ngồi lên mà bụng rất khó chịu, bà nội để tôi ngồi lên cái đệm cói để ăn cơm, cũng chưa từng gò bó hình tượng của tôi, giống như anh bây giờ dung túng cho tôi vậy.”
Hoắc Thủy Nhi nói luôn miệng, trước mắt Cố Đoàn Thuần cũng xuất hiện cảnh tượng cô sống với bà nội.
Cố Đoàn Thuần nhìn cô vợ thẳng thắn tự nhiên ở bên cạnh, trong lòng anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Ở bên ngoài nên chú ý thì chú ý, còn ở trước mặt tôi, em không cần phải giữ kẽ.”
“Ừm ừm.” Hoắc Thủy Nhi gắp một miếng rau, mắt cô lập tức sáng lên: “Woa, dì Liễu nấu cơm ngon quá đi mất!”
“Vậy thì ăn nhiều lên, béo chút sờ mới thích.”
Hoắc Thủy Nhi vừa định gật đầu thì chợt khựng lại, ý anh là giờ sờ cô không thích?.