MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ cần biết địa chỉ của ông Trình, cô đích thân đến hỏi biết đâu sẽ biết…
Lúc này, trong đầu Hoắc Thuỷ Nhi đã bắt đầu tưởng tượng ra rất nhiều thứ, bao gồm cả bà nội cô và ông Trình thực ra từng quen biết nhau, nhưng vì một lý do nào đó mà chỉ có thể lẩn tránh, có lẽ ba mẹ cô vẫn còn sống, chính là người nhà họ Trình…
Tâm trạng Hoắc Thủy Nhi hơi kích động, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Nếu thật sự tìm được ba mẹ…

Cô nhất định phải hỏi bọn họ tại sao lại bỏ rơi cô?
Nhưng dì Liễu lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông cụ Trình vẫn luôn ẩn cư, e rằng chỉ có cậu chủ mới biết được điều này.


“Thế ạ…”

“Cô Cố, chúng ta là hợp tác, cô đừng đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác khi xảy ra chuyện như thế, được không?”
Đinh Tuyết Lan ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nói, nếu không phải cô đã đi đến bước đường cùng, thì cô sẽ không đi tìm Cố Hàn Tình vô dụng này.

Mà lúc này hàng rào sắt bên ngoài cục cảnh sát đã mở ra, rồi một người phụ nữ đầu tóc rối bù bị đẩy ra ngoài, Cố Hàn Tình ghét bỏ đẩy Đinh Tuyết Lan: “Cô đi đón cô ta về đi.



Hai người này đúng là đồng đội heo.

Cố Hàn Tình nhíu mày, nhưng… bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng, nên cô đành phải tạm thời nhẫn nhịn.

Lâm Nhạn Mỹ vừa ngồi lên xe, Cố Hàn Tình đã lái xe rời khỏi đây ngay…
Ba người phụ nữ xúm lại, giờ Hoắc Thủy Nhi vẫn đang mơ mộng, hoàn toàn không hay biết bọn họ lại chuẩn bị giở trò.

“Ba, mẹ, đừng bỏ rơi con mà!”
Cô bỗng mộng du, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay nhăn nhúm, lông mày nhíu chặt, như đang trải qua chuyện gì đó rất khổ sở, Hoắc Thủy Nhi không ngừng lắc đầu nói: “Bà nội…” Đừng, đừng bỏ rơi cô mà.


Cô chỉ có một mình bà nội là người thân thôi.

Mồ hôi chảy xuống chiếc cằm nhọn, Hoắc Thủy Nhi bỗng bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Đoàn Thần đang bình tĩnh nhìn chằm chằm mình: “Em mơ thấy ác mộng à?”
“Ừm…” Cô nuốt nước miếng xuống cổ họng khô khốc, Cố Đoàn Thuần đưa ly nước cho cô, mắt Hoắc Thủy Nhi ảm đạm, rồi nhận lấy uống cạn một hơi, giờ cổ họng mới dễ chịu hơn: “Cảm ơn anh.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc