Nhưng cô chưa kịp làm gì, túi xách đã bị người khác giật lấy.
“Cô đừng nhúc nhích, chỉ cần cô ngoan ngoãn không báo cảnh sát, chúng tôi sẽ không làm khó cô.”
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói, hình như là dùng máy biến đổi giọng nói, nên nghe có vẻ hơi là lạ, không đúng, Hoắc Thủy Nhi nhất thời căng thẳng, chắc chắn đây là người quen.
Nếu người này không quen cô, tại sao phải dùng đến máy biến đổi giọng nói?
“Anh chạy nhanh lên, bằng không lát nữa bọn họ sẽ đuổi theo.” Hình như người đàn ông đang nói chuyện với tài xế, Hoắc Thủy Nhi đã bình tĩnh lại, mặc dù lúc này cô đang bị trùm bao tải lên đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng tia sáng ở dưới chân.
Là một đôi giày thể thao màu trắng….
Ra chương nhanh nhất tại == TгùмTruyện.
ME ==
Chân người đàn ông này đang mang đôi giày thể thao màu trắng được lau chùi sạch sẽ, sao Hoắc Thủy Nhi lại không nhớ đôi giày này chứ?
Vì đây là quà sinh nhật mà cô đã tặng cho Hà Thuyết, tốn cả nửa tháng chi phí sinh hoạt của cô.
“… Hà Thuyết, là anh à? Anh muốn làm gì?”
Hoắc Thủy Nhi đã bình tĩnh lại, giờ cô mới nhận ra trên người mình đã nổi da gà, lưng tựa vào thùng xe van, toát mồ hôi lạnh khắp người.
“Sao, sao em lại biết?”
“Đồ ngu, anh thừa nhận làm gì?”
Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, sau đó là tiếng hét giận dữ của một người đàn ông, lần này Hoắc Thủy Nhi không cần suy đoán nữa, rõ ràng người đàn ông trước mặt là Hà Thuyết mới bị Cố Đoàn Thuần dạy dỗ vì tội bất lịch sự với mình mấy ngày trước.
Còn lại là ai thì cô vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn là cá mè một lứa với Hà Thuyết.
Hai người này ăn gan hùm hay sao mà dám bắt cóc cô?
“Quả nhiên là anh…” Hoắc Thủy Nhi biết được rồi thì bỗng thả lỏng, có lẽ là vì cô đã quá quen với Hà Thuyết, nên biết anh ta hoàn toàn không dám làm gì.
Từ nhỏ Hà Thuyết đã học ngoài thành phố, mặc dù bình thường trông rất cợt nhả, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ tự ti, nên anh ta sẽ không dám làm gì cô.
Hoắc Thủy Nhi đã bình tĩnh lại, điềm tĩnh nói: “Rốt cuộc các anh muốn làm gì?”
“Hoắc Thủy Nhi, cô hỏi làm gì? Chuyện đã đến nước này, cô còn tưởng mình vẫn là bà Cố cao cao tại thượng hất hàm sai khiến à? Lúc trước ở tập đoàn Đế Quốc, cô đối xử với tôi thế nào, thì giờ tôi sẽ trả lại hết cho cô.”
Xe van bỗng lắc lư, rồi két, chiếc xe đã ngừng lại.
Hoắc Thủy Nhi chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, rồi bao tải trên đầu đã bị người lấy xuống.
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, mắt vẫn chưa thích ứng được.
Hoắc Thuỷ Nhi bình tĩnh lại một lúc mới có thể nhìn rõ người trước mặt, Hà Thuyết mặc chiếc áo phông trắng tinh với quần đùi, trông anh ta có vẻ đã không còn là nhân viên ưu tú chuyên nghiệp như trước nữa, mà là người đàn ông lăn lộn trong xã hội.
Mà người đàn ông phía sau anh ta lại hơi gầy, vừa nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, mái tóc nhuộm vàng, là dân côn đồ cắc ké chính hiệu, loại người này trước đây Hoắc Thuỷ Nhi đã thấy rất nhiều ở khu ổ chuột, sao Hà Thuyết lại đi cùng loại người này?.