MỘT MẢNH PHÙ HOA

Nếu tình yêu của chúng ta là một bông hoa, ta nguyện đem bông hoa đó đến điểm cực Bắc của trái đất, đem chúng vùi vào ngàn dặm băng giá, để bông hoa yên vị ở đó, u lãnh, tĩnh mỹ. Mà bông hoa này, Bạch Dĩnh không biết Bối Vịnh Thi có cần không. Những ngày rảnh rỗi Bạch Dĩnh thấy rất nhớ Bối Vịnh Thi, tối đến tập yoga thấy nàng một chút, dù có đeo theo nàng, nàng cũng không dắt Bạch Dĩnh về nhà nữa. Cùng lắm thì hai người đi ăn một bữa ở ngoài rồi ai về nhà nấy.

Càng ngày càng đến gần kì thì đầu tiên của học kỳ một, Bạch Dĩnh vẫn nhàn nhã không đến thư viện xem sách, chỉ ở nhà chơi điện thoại, lăn qua lộn lại. Bối Kỳ thì học hành nghiêm túc hơn nàng, sáng sớm đi học, trưa đi làm thêm, tối thì ngủ tại thư viện. Đôi khi Bạch Dĩnh không hiểu sao Bối Kỳ tự hành hạ mình như thế, có thể thấy Bối Vịnh Thi cũng không phải quá thiếu tiền.

Học hành đến đỉnh điểm, Bối Kỳ đổ bệnh. Hôm đó Ngải Trân với Thẩm Nguyệt đi học cả, ở nhà chỉ có mình Bạch Dĩnh. Theo thói quen thường ngày, Bạch Dĩnh trượt từ trên giường xuống đi mua đồ ăn trưa thì thấy Bối Kỳ ngủ lơ mơ ở giường dưới, ai cũng biết với cá tính của Bối Kỳ thì không có chuyện ngủ trưa, nàng chỉ có quyết tâm, quyết tâm và quyết tâm.

- Này Bối Kỳ, cậu không sao chứ?- Bạch Dĩnh lạ lẫm đi lại chỗ Bối Kỳ, vươn tay ra sờ trán nàng, là sốt đến sắp rán trứng được.

Phòng y tế thì không chữa bệnh được như bệnh viện, Bạch Dĩnh liền đưa Bối Kỳ lên vai mình, cõng ra taxi đi bệnh viện. Chẳng hiểu sao lại phải dính cục nợ này, Bạch Dĩnh bực bội càu nhàu, nhưng nghĩ lại, cũng là con nàng nên thôi. Mẹ người ta, nàng muốn, thì người ta nàng cũng phải chăm cho tốt. Dù sao đây cũng là tâm can bảo bối của nàng ấy. Nghĩ vậy tâm tình tốt hơn hẳn.

– Bác sĩ, bệnh nhân bị gì vậy?

Bạch Dĩnh vì ban nãy hơi gấp nên mặc đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, dù sao phong tư của nàng cũng không đến nổi tệ. Vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt nàng đang đỏ mặt, ấp úng nói:

– Không sao, chỉ sốt nhẹ, nằm nghỉ ngơi một xíu là được.

– À, cám ơn bác sĩ.

Bạch Dĩnh không cho Bối Kỳ nằm ở phòng cấp cứu với mọi người mà chuyển lên phòng riêng, dù sao vậy cũng riêng tư hơn. Nàng sau khi sắp xếp cho Bối Kỳ ngủ xong, liền dặn y tá chăm sóc nàng ấy, còn mình thì đi bộ mua một ít cháo thịt. Trên đường đi hơi lạnh một chút, Bạch Dĩnh co ro trong chiếc áo khoác dáng dài, áo khoác tuy dáng dài nhưng lại mỏng manh, trời vào đông liền không chịu nổi.

Tiệm bán cháo gần bệnh viện A khá đông, Bạch Dĩnh xếp hàng, có mấy nam nhân thấy nàng lạnh nên nhường nàng mua trước, kéo theo không ít ánh mắt ai oán của nữ nhân. Bạch Dĩnh thuận lợi mua một hộp cháo, đang đi lững thững về bệnh viện thì một chiếc xe tấp đến chỗ nàng, cửa kính thả xuống, giọng hơi có ý cười nói:

– Cứ tưởng không phải em, đi đâu đây?

– Bạn em nhập viện, đi mua cháo cho bạn ấy ăn.

Nhìn thấy Bối Vịnh Thi, tâm của Bạch Dĩnh đột nhiên cao hứng vô cùng, đến nỗi nàng cũng quên mất người bạn nhập viện kia là con của Vịnh Thi. Bối Vịnh Thi nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên hướng Bạch Dĩnh nói:

– Lên xe đi, chị chở lại bệnh viện.

Nhìn Bạch Dĩnh ăn mặc chẳng có chút hơi ấm nào, đi bộ một lát nữa không chừng cũng sẽ nhập viện chung với bạn. Không biết tại sao Bối Vịnh Thi lại rảnh rỗi quan tâm người khác như thế, còn sợ người ta lạnh, đổ bệnh? Hoang đường, Bối Vịnh Thi nàng tâm địa không tốt, đó giờ nàng luôn tự nhủ lòng như thế.

Bạch Dĩnh đi vòng qua cửa ghế phụ, ngồi vào bên trong xe, hơi ấm trong xe khiến nàng cảm khái một hơi, ngoài trời thật lạnh!

– Bối Kỳ học hành nhiều quá nên đổ bệnh. Chị biết không trời bây giờ đang rất lạnh, mà bạn ấy..

– Cái gì? Ai bệnh?

– Mà bạn ấy cứ ra thư viện đọc sách tới sáng mới về. Nếu là em em cũng đổ bệnh luôn, làm gì có sinh vật nào chịu nổi. Bạn ấy hả, nóng như lửa đốt.

– Chị hỏi em, nói lại là ai nhập viện?

– Bối.. Bối Kỳ a!

Bạch Dĩnh bỗng nhiên ấp úng, nhìn ánh mắt của Bối Vịnh Thi bấy giờ đi, chẳng khác gì hai quả cầu lửa sắp bùng nổ. Xe đang đi tốc độ bình thường bỗng nhiên tăng tốc, Bạch Dĩnh dính chặt vào ghế sau, sợ hãi quơ quào tay nắm lấy cánh tay của Bối Vịnh Thi, đi nhanh vậy để tìm chết à? Thật muốn khóc, hồ ly thì hồ ly, đụng nát bem vẫn chết như người thường thôi. Bạch Dĩnh thật muốn rống lên.

Xe đậu vào bãi đỗ xe bệnh viện, Bạch Dĩnh dẫn người đang gấp rút kia lên phòng bệnh của con mình. Mở cửa phòng ra, Bối Vịnh Thi thấy Bối Kỳ đang co ro ngủ trên giường, đây là phòng VIP, Bạch Dĩnh này đối xử với Bối Kỳ có vẻ không tệ. Bối Kỳ say ngủ, gương mặt đỏ au ban nãy thay bằng gương mặt an nhiên, chìm sâu vào giấc ngủ sau chuỗi ngày mệt nhọc.

– Thật ra thì không sao rồi, chị đừng lo, về nghỉ đi tối em ở đây với Bối Kỳ-Bạch Dĩnh cười cười đem cháo để lên bàn, một lát Bối Kỳ dậy thì hâm cho nàng ăn.

– Chị đi ra ngoài một lát, em ở đây đi.

Nói rồi Bối Vịnh Thi bỏ đi ra ngoài, Bối Kỳ vẫn ngủ ngon lành bị Bạch Dĩnh gọi dậy ăn cháo, ban nãy có Bối Vịnh Thi nàng mới không dám gọi Bối Kỳ dậy, nàng ấy đi rồi, gọi một cái cũng không chết người. Bối Kỳ đang ngủ lơ mơ tỉnh dậy, thấy mình đang ở không gian xa lạ, liền hỏi:

– Mình đang ở đâu vậy Dĩnh?

– Ăn cháo đi, bệnh viện chứ đâu.

Mở hộp cháo ra, từng muỗng từng muỗng tống vào miệng Bối Kỳ, mau mau ăn xong rồi ngủ tiếp, Dĩnh nàng còn phải đi kiếm xem Bối Vịnh Thi đang ở đâu.

– Cậu để đó đi, mình tự ăn được.

Mặt Bối Kỳ phiếm hồng, không biết do bệnh hay do ngại.

Bạch Dĩnh vẫn kiên trì đút cháo cho nàng, đút thì ăn nhanh hơn tự múc lấy, chưa tới hai mươi phút Bối Kỳ cũng xử lí xong. Bạch Dĩnh nhẹ nhõm đem hộp không vứt vào thùng rác, rửa tay rồi đi ra chỗ Bối Kỳ. Bối Kỳ ăn xong cũng an tĩnh ngủ một giấc, Bạch Dĩnh kéo chăn lên che ngang ngực Bối Kỳ, cẩn thận vặn lò sửa không để cho nàng lạnh.

Mặc vào áo khoác mỏng, Bạch Dĩnh mở cửa đi kiếm nữ nhân trong lòng mình.

Bối Kỳ thật ra không ngủ, nàng chỉ nhắm mắt lại dỗ mình vào giấc. Những hành động của Bạch Dĩnh nàng đều biết, nàng ấy tỉ mỉ đút nàng ăn, nàng ấy đắp chăn cho nàng, nàng ấy vặn lò sưởi giúp nàng, nàng mỉm cười, thì ra nàng ấy cũng có chút để ý đến nàng. Không phải vô tâm không để ý đến tình cảm nàng, thì ra là vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc