MỘT MẢNH PHÙ HOA

Chưa được ba ngày sau, nhà của Kỷ tiên sinh bỗng chốc trở nên ồn ào náo nhiệt, Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh háo hức đứng ở cổng nhìn tầng tầng lớp lớp người mang sính lễ đến dạm hỏi Thư Vũ cô nương. Đám hỏi tuy không phải ngày rước dâu nhưng lại tưng bừng hơn cả, tân lang đi cùng bà mai đến, mang theo không ít đồ vật biếu tặng.

– Vui quá!- Vịnh Thi nôn nao trong lòng, nhìn đến liền hưng phấn không thôi. Nhưng thứ nàng cần biết đó chính là thái độ của Quế Anh cô nương. Hôm đó đám hỏi rền vang, trên cửa đốt pháo, trẻ con náo nức đứng xếp hàng xem chuyện vui.

Thư Vũ đã không còn cha mẹ, còn là quá phụ, thế nên Vịnh Thi thế chỗ người nhà của nàng nhận lời dạm hỏi. Bà mai vui đến độ cười không thấy mặt trời nhận lấy hai thỏi bạc cứng của nàng, sau khi diễn trò xong liền lui về hết.

Sau khi mọi người rời đi, sảnh nhà Kỷ gia bỗng chốc trở nên yên lặng lạ thường. Vịnh Thi đứng ở cửa nhìn Thư Vũ đăm chiêu bên cạnh vô số kiện sính lễ, hơi e dè, hỏi: – Cô cảm thấy sao?

– Không sao, chỉ thấy thật kì quái- Thư Vũ nhanh chóng dọn dẹp những kiện sính lễ, không để chúng làm chướng mắt mình. Thế nhưng Vịnh Thi lại không muốn thế, nàng nói: – Cô cứ để trước cửa, bây giờ mọi sự trông vào chúng tôi, được chứ?

Thế là Vịnh Thi giao cho Bạch Dĩnh nhiệm vụ chất đồ trước cửa, nhà cửa cứ rộn ràng như trẩy hội. Vịnh Thi muốn cho Quế Anh thấy điều này, thế nên rất khoa trương mà làm. Nhưng hai người đợi cũng không thấy động tĩnh gì cả, Quế Anh thật sự có lòng với Thư Vũ không? Điều này Vịnh Thi cũng không chắc.

Kế hoạch thứ nhất của Bạch Dĩnh và nàng chính là chọc cho Quế Anh cảm thấy sợ hãi mất đi Thư Vũ, thế nhưng lại không hề nhận được bất cứ động tĩnh nào từ Quế Anh. Có phải Vịnh Thi đã bói sai một quẻ rồi không? Hai người không phải duyên mỏng mà là không có duyên? Thế nhưng suy đi nghĩ lại một phen, Vịnh Thi nghĩ chắc điều đó vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của Quế Anh. Nếu trong một tháng này mà không thấy sự động tĩnh của Quế Anh, Vịnh Thi phải tranh thủ ngăn cản Quế Anh và Vương Khôi, vì hai người đó đã quá sâu nặng rồi.

Ngày thứ nhất không có động tĩnh, ngày thứ hai vẫn yên ắng, sang đến ngày thứ ba, trong lúc Thư Vũ mang cuốc đi đào đất tìm giun thì gặp Quế Anh đi ngược hướng với nàng. Thấy nàng đang vác trên vai một cây cuốc, bèn cười duyên: – Thư tỷ chuẩn bị kết hôn, thật là chuyện mừng!

– Vậy sao?- Thư Vũ thấy cái cuốc trên vai mình trở nên nặng vô cùng, nàng dối lòng tạo ra một nụ cười miễn cưỡng. Nếu Quế Anh không hỏi đến có thể nàng sẽ không đau buồn, nhưng Quế Anh đã hỏi đến, thái độ lại dửng dưng như không. Bây giờ.. dù nàng có trăm phương nghìn kế đi nữa, Quế Anh cũng không để tâm đến nàng dù chỉ một chút.

– Haha, tỷ tỷ định ngày nào rồi? Đã xem qua ngày tốt chưa?- Một câu nói của Quế Anh như một nỗi đau xộc thẳng vào tâm trí Thư Vũ, nàng ước gì Quế Anh không nói nữa, nàng ước gì mối quan hệ của mình và nàng ấy chỉ như trước đây, không hề có chiếm hữu, cũng không hề có sự buồn đau. Thế nhưng bây giờ liệu có quá muộn? Nàng dùng một chân bước xuống thuyền, nếu không muốn ngã chỉ có thể bước tiếp một chân còn lại, bằng không chỉ có thể rụt chân, nhìn chiếc thuyền đi xa rời bến. Nàng bây giờ không còn sự lựa chọn.

Thư Vũ lại mỉm cười giả tạo: – Tỷ vẫn đang chọn ngày.

– Tỷ quen tân lang bao giờ? Sao muội không biết?- Quế Anh vô thưởng vô phạt hỏi.

Thư Vũ lại trả lời theo như Vịnh Thi dạy: – Tỷ gặp huynh ấy tình cờ thôi, vừa gặp đã yêu.

Vừa gặp đã yêu, đó chính là nền móng tình yêu của Vương Khôi và Quế Anh nàng. Không nghĩ Thư Vũ và tân lang cũng vừa gặp liền yêu mến, trong lòng Quế Anh bỗng có một chút khó chịu len lỏi, nàng đang ghen tị, nàng tự nhủ như thế. Mối quan hệ giữa nàng và Vương Khôi đang bất hảo, thế nên nàng ganh tị khi người ta có mối nhân duyên tốt cũng là chuyện đương nhiên.

– Nếu không có gì, ta đi đào giun đây.

Nói rồi Thư Vũ liền ôm cuốc trên vai, đi như chạy khỏi chỗ Quế Anh. Mất nửa ngày sau Vịnh Thi mới tìm thấy được Thư Vũ đang ngồi vừa đào giun vừa khóc, từ xa nàng ấy chẳng khác gì bù nhìn rơm, nhìn gần thì thấy người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Bạch Dĩnh thúc vào tay Vịnh Thi một cái, hỏi: – Chị nghĩ người này có tiền đồ cưa cẩm nữ nhân không?

– Cọc đi tìm trâu thật gian nan- Vịnh Thi giả vờ thở dài một hơi, nàng đi lại chỗ Thư Vũ, nhìn cô nương đang chăm chỉ cuốc đất bới giun kia. Nàng ấy mặc áo đơn bạc màu xám, vải thô, nhưng gương mặt vẫn toát lên sự đoan trang, đẹp đẽ. Cô nương này động tâm quá nhiều, trong tình yêu, kẻ nào yêu nhiều nhất chính là kẻ thua cuộc, cả tình cảm, cuộc sống đều trông chờ vào đối phương. Vịnh Thi vừa thương vừa giận Thư Vũ nhu nhược, thế nhưng vẫn không thể không an ủi Thư Vũ đôi ba câu.

Ngày hôm sau, Vịnh Thi đổi cách thức tấn công, nàng cho vời nam nhân tên Túc Khang kia đến tận chỗ ở của Thư Vũ. Lần này tăng liều lượng giấm lên một tí, hi vọng Quế Anh sẽ có một số biểu hiện để Vịnh Thi tin bản thân mình đang đi đúng hướng. Thế nhưng Vịnh Thi vẫn không thu được chút gì phản hồi từ Quế Anh, nàng thật thất vọng.

Ngày tiếp theo, Vịnh Thi cấm không cho Thư Vũ mang cơm đến cho Quế Anh nữa, đích thân Vịnh Thi mang cơm đến cho Quế Anh. Ngày đầu tiên thấy Vịnh Thi và Bạch Dĩnh mang cơm đến, Quế Anh có chút ngạc nhiên hỏi: – Tại sao lại là hai người?

Vịnh Thi nhanh nhẩu đặt cơm xuống bàn, nói: – Thư Vũ cô nương bận một chút, từ hôm nay sẽ không mang cơm đến cho cô nữa. Từ nay tôi và Bạch Dĩnh sẽ mang nhé.

– Phải, hai người chúng tôi bưng còn nhanh hơn- Bạch Dĩnh đáp lời.

Vương Khôi đi từ bên trong nhà ra, thấy Vịnh Thi bèn nở nụ cười chào hỏi. Quế Anh thật sự tức giận, nàng quát: – Từ nay hai người đừng bén mảng đến đây nữa! Kêu Thư Vũ bưng tới đi.

Ngay lúc đó, Quế Anh cũng không biết nàng tức giận là vì Vương Khôi để ý đến Vịnh Thi, hay là vì nam nhân mới đến kia mà Thư Vũ bỏ lơ nàng. Nàng chỉ biết trong lòng nàng đang tức tối, hệt như có một ngọn lửa đang bùng lên, bốc cháy hết tất cả những gì nàng kiềm nén. Quế Anh cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho Vương Khôi không thật, mà tình cảm của hắn dành cho nàng cũng chỉ toàn những dối trá, thế nên nàng vẫn đang giải quyết chuyện chia tay cùng hắn. Nhưng, hôm nay nàng thật tức giận!

Buổi trưa hôm sau lại là Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh mang cơm đến, lần này Quế Anh tức giận thật sự. Nàng hất mâm cơm xuống đất không thèm ăn nữa, Vịnh Thi thấy thế bèn quát: – Cô còn không trân trọng cơm, cô biết bao nhiêu người chết đói vì không có cơm ăn không?

– Liên quan gì đến ngươi?- Quế Anh ngước mặt lên, lườm Vịnh Thi một cái thật dài.

Bạch Dĩnh nhanh nhẩu đứng chắn trước mặt vợ mình, nói: – Cô ném cơm xuống đất là không đúng!

Có thể đối với Vịnh Thi, Quế Anh có thể nổi nóng, tức giận, còn đối với Bạch Dĩnh nàng lại không. Vì nàng biết Bạch Dĩnh là đối thủ trên cơ của mình, còn Vịnh Thi dưới cơ, nếu đánh nhau, trước tiên hết phải xem đối thủ mình thế nào. Người trong thanh lâu từ lâu đã thuộc lòng công thức tiếp đãi "bằng hữu" như thế. Quế Anh cũng không ngoại lệ.

– Cô tức giận thứ gì? Cô muốn Thư Vũ bưng cơm cho cô đúng không? Vậy cô đi mà nói với Thư Vũ. Tôi dù sao cũng lớn hơn cô, nói chuyện với người lớn đừng có xấc láo như thế.

– Lớn hơn? Ngươi đừng có đùa!- Quế Anh cười cười, làm sao người này có thể lớn hơn nàng.

– Tôi lớn hơn Thư Vũ!- Vịnh Thi không thèm đôi co với Quế Anh nữa. Thế nhưng sau ngày hôm nay Vịnh Thi biết kế kích tướng có phản ứng tích cực. Có thể nàng phải mạnh tay hơn một chút nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc