MỘT MẢNH PHÙ HOA

Câu chuyện dưỡng thai của Vịnh Thi cũng không có gì nổi trội, mỗi ngày nàng thường chỉ nằm lười trên giường, Bạch Dĩnh chọn một bãi biển thơ mộng làm nơi dưỡng thai cho nàng, cũng thật hợp ý nàng. Buổi sáng, Vịnh Thi thường vươn vai rồi nằm ì đợi Dĩnh mang đến cho mình đồ ăn sáng, sau đó lại kiếm trò tiêu khiển chơi, buổi chiều hai người sẽ đi dạo trên bãi biển.

Lần này có thai khiến Vịnh Thi hạnh phúc vô bờ, thế nhưng nghĩ lại lần có thai Bối Kỳ nàng chỉ thấy xót cho Kỳ Nhi. Lần đó nàng vẫn còn nhỏ, mang theo cái thai lớn chẳng biết làm thế nào cho đúng, ăn uống cũng thật qua loa tùy tiện. Bây giờ nhìn Bạch Dĩnh đem đồ ăn đến cho nàng, nàng còn không muốn ăn, nghĩ lại thấy thương Kỳ Nhi rất nhiều, con bé phải chịu khổ cực cùng nàng rồi!

Tuy nàng là người có thai, thế nhưng người khổ cực nhất không ai khác ngoại trừ Bạch Dĩnh. Nửa đêm thường nàng sẽ tỉnh giấc và thèm ăn những món linh tinh, Bạch Dĩnh lại phải lái xe chạy khắp thành phố kiếm bằng được cho nàng. Vịnh Thi biết nàng như vậy sẽ rất cực khổ cho Bạch Dĩnh, thế nhưng nàng không thể nào làm dịu đi được cơn thèm ăn trong người nàng.

Sáu tháng đầu của thai kì trôi qua nhanh như chớp mắt, trong thời gian đó, Cổ Tịch thường gọi sang hỏi thăm nàng khi nào chuẩn bị về. Vịnh Thi nghe nói nhà của Cổ Tịch đã sớm loạn lên một hồi. Huyền Cơ thường sang đây thăm hỏi mỗi tháng một lần, còn đặc biệt giao cho bạn của nàng ấy lo chuyện sinh nở cho Vịnh Thi.

Buổi tối của thành phố J không quá náo nhiệt, Vịnh Thi nắm tay Bạch Dĩnh, hai người cùng đi dạo dưới bầu trời đêm vằng vặc. Thành phố J vào mùa này vắng du khách, thế nên bãi biển này chính thức thuộc về hai nàng, phong cảnh vắng vẻ, cô tịch, đìu hiu.

– Bà xã, nãy giờ con có đạp không?

– Không có, chị vẫn đang suy nghĩ xem đặt tên con là gì.

Bạch Dĩnh siết bàn tay của Vịnh Thi, hào hứng nói: – Tiểu Ngư đi.

Đem chuyện muốn đặt con là Tiểu Ngư về nhà kể cho ông nội nghe, ông nội nàng vỗ đùi đen đét, cầu mong cho cháu mình sớm ra đời. Tiểu Ngư! Cái tên đẹp như thế..

– Thần kinh quá!

– …

Bạch Dĩnh mỉm cười buồn buồn, Vịnh Thi biết được hồ ly đang không vui rồi. Mặc dù Bạch Dĩnh không vui nhưng trước giờ chưa bao giờ dám tỏ bất kì ý kiến gì với Vịnh Thi, chỉ lẳng lặng chấp nhận. Như vậy, Vịnh Thi càng nghĩ càng thương hơn, vậy nên dù sao con cũng là con của nàng và Dĩnh, một nửa tên để cho Bạch Dĩnh đặt vậy.

Thế là Tiểu Ngư Ca đã chết tên như thế.

Mỗi buổi chiều Bạch Dĩnh thường giúp Vịnh Thi xoa dầu chống rạn da, ngay cả tắm, Bạch Dĩnh cũng muốn giúp. Thế là Bạch Dĩnh đã danh chính ngôn thuận dính vào Vịnh Thi cả ngày lẫn đêm, không cách nào rời xa. Đứa nhỏ trong bụng đạp nhè nhẹ, Bạch Dĩnh áp tai mình lắng nghe, càng nghe càng trông đợi Tiểu Ngư ra đời.

– Em áp tai như vậy mãi bụng sẽ bị móp đó.

Vịnh Thi giả vờ hù dọa, Bạch Dĩnh nghe như vậy bèn sợ mất mật, ngày hôm sau không biết ở đâu Bạch Dĩnh mua được một ống nghe của bác sĩ mang về. Báo hại Vịnh Thi cười đến độ muốn sinh sớm.

Bước sang tháng chín của thai kì, Bạch Dĩnh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng tột bậc. Nàng chuẩn bị sẵn các thủ tục khi sinh con, còn cẩn thận chuẩn bị cả áo quần của trẻ con trong giỏ xách nhỏ, chỉ cần có động một chút, nàng sẽ nhanh nhẩu mang túi xách theo cùng.

– Em đừng căng thẳng quá!- Vịnh Thi ngồi xuống ghế sô pha, duỗi thẳng chân ra để đỡ chuột rút. Những ngày gần đây nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nếu có thể, nàng muốn tống đứa nhỏ ra càng sớm càng tốt.

Bạch Dĩnh đi lại bên cạnh Vịnh Thi, nàng ngồi xuống dưới đất nắm lấy bắp chân của Vịnh Thi, nhẹ nhàng xoa bóp giúp nàng ấy. Bạch Dĩnh nàng chưa từng có con, nàng cũng không biết phụ nữ khi có thai sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng nàng thương Vịnh Thi hơn bao giờ hết. Những đêm Vịnh Thi nằm không thể trở mình, chân thì chuột rút đau đớn, nàng đều biết cả, chỉ là nàng không thể thay nàng ấy gánh chịu, chỉ có thể dùng sự ôn nhu của mình dỗ dành nàng ấy, bù đắp cho nàng ấy.

– Em lo lắm.

Vịnh Thi nhìn xuống chỉ thấy mái tóc đen của Bạch Dĩnh, bàn tay mềm mại của nàng ấy nhẹ nhàng nắn bóp bắp chân nàng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu không ít. Nàng cũng cảm thấy thương Bạch Dĩnh rất nhiều.

Bữa sáng Bạch Dĩnh thường nấu xong lúc bảy giờ, từ sáu giờ nàng đã bắt đầu xắn tay áo lên nấu. Lúc còn ở nhà, Bạch Dĩnh chẳng bao giờ đụng tay đến việc bếp núc, từ ngày có vợ, nàng đã phải nấu nướng liên tục, nấu đến thành quen. Bạch Dĩnh sống cả ngàn năm nay, mặc dù nàng không thích nấu ăn, nhưng thời gian nàng ở trong bếp cộng lại còn hơn cả tuổi của Vịnh Thi. Vì vợ con, nàng buộc lòng từ bỏ thói quen ngủ nướng của mình để dậy sớm nấu nướng, may mà mẹ nàng không biết điều này, nếu mẹ nàng biết, không chừng sẽ cười nàng thối mặt.

Vịnh Thi vác chiếc bụng to vượt mặt của mình, nặng nề đi ra bếp nhìn Bạch Dĩnh đang loay hoay nấu đồ ăn. Buổi sáng ở thành phố J không quá lạnh cũng không quá nóng, khí hậu ôn hòa dễ chịu, thế nên buổi sáng nàng càng muốn ngủ nướng.

– Dĩnh, ban nãy chị mơ thấy hôm nay chị sẽ sinh.

Bạch Dĩnh đang cắt rau củ, nghe vậy bèn quay đầu lại trợn mắt nhìn Vịnh Thi: – Thật sao? Chị cảm thấy hôm nay sẽ sinh?

– Phải, được thì đưa chị đến bệnh viện sớm đi.

Thế là hai người cùng nhau lên bệnh viện làm thủ tục chờ sinh, Vịnh Thi được bác sĩ bảo chiều tối sẽ sinh, mặc dù là sẽ sinh con nhưng Vịnh Thi không có dấu hiệu mệt mỏi gì, tinh thần vẫn khỏe khoắn ăn nốt miếng táo mà Bạch Dĩnh cắt cho nàng. Miếng táo vừa ăn xong thì bụng đau thắt lên, bác sĩ bảo đã đến lúc đón Tiểu Ngư Ca rồi.

Bạch Dĩnh cũng ở trong phòng sinh với Vịnh Thi, nàng nắm lấy bàn tay Vịnh Thi thật chặt, nghe tiếng hét đau đớn của nàng ấy mà lòng thắt lại. Mặc dù Vịnh Thi không đau đớn trước khi sinh, thế nhưng trong khi sinh, không ai có thể không đau đớn. Bạch Dĩnh cắn chặt môi mình, bàn tay nắm tay Vịnh Thi cũng không ngơi nghỉ.

– Cố lên..

Tiếng bác sĩ đốc thúc Vịnh Thi sinh con ra, tiếng Vịnh Thi khóc, gắng sức đẩy đứa nhỏ ra ngoài. Bạch Dĩnh thật sợ, nếu cho nàng chọn lựa, nàng không muốn Vịnh Thi lại tiếp tục sinh nữa, rất đau, lòng nàng rất đau.

– Hít sâu vào.. đúng rồi.. thở ra…

Mồ hôi trên trán Vịnh Thi rịn ra càng ngày càng dày, nàng cố gắng hít một ngụm thật lớn không khí, sau đó thở ra, gắng sức đẩy đứa nhỏ ra ngoài. Bạch Dĩnh nhìn theo động tác của bác sĩ, phát hiện đứa nhỏ đã được bác sĩ mang ra rồi. Vịnh Thi ráng sức làm gì nữa?

– Bà xã.. con mình bác sĩ ẵm sang bên kia rồi.

Bạch Dĩnh hơi tò mò nhìn xem có phải con nàng không, nàng phát hiện dây rốn vẫn nối giữa đứa nhỏ và mẹ. Đúng là con nàng!

– Hả?

Vịnh Thi nhìn Bạch Dĩnh, sau đó nhìn sang bác sĩ thì thấy họ đang cắt dây rốn. Đúng thật là đã sinh ra nãy giờ rồi!

Tiểu Ngư Ca đã ra đời như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc