MỘT MẢNH PHÙ HOA

Vào năm một chín tám mươi, Bạch gia không ở trên nhân giới mà chuyển về dị giới sống một thời gian, phần là cuộc sống ở nhân giới lúc này vẫn chưa tốt, trang thiết bị đều là mới mẻ, cho nên Bạch gia quyết định về dị giới ngủ một giấc rồi mới quay trở lại. Năm đó Bạch Lộ Tư không muốn bỏ lỡ giai đoạn chuyển đổi từ năm một ngàn qua hai ngàn, thế nên nàng nán lại, rong chơi thêm vài năm, không ngờ trong vài năm đó là gặp được Âu Bích Hàn.

Năm đó Bạch Lộ Tư làm thêm ở tiệm rượu Tình Tuyết, trong cái xóm làng hiu quạnh này, quán rượu này đã là nơi ồn ào, náo nhiệt nhất. Bạch Lộ Tư làm người phục vụ ở đây, lương tuy không cao nhưng công việc cũng tương đối nhàn hạ. Lộ Tư mặc một chiếc áo sơ mi ca rô kiểu mẫu với chiếc quần vải thô màu be, nhưng cho dù mặc vải bố trên người, nàng vẫn thiên sinh lệ chất, dáng vẻ xinh đẹp không lẫn vào đâu được.

Nàng làm ba tháng vẫn không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi một ngày cuối mùa hạ, nàng gặp được Âu Bích Hàn. Năm đó Bích Hàn cũng giống nàng, mặc chiếc áo sơ mi ca rô thô kệch, dáng vẻ nàng hơi gầy yếu, có vẻ như ăn uống không đủ tốt. Nàng là dạng người Lộ Tư nghĩ sẽ không bao giờ bước chân vào tiệm rượu này.

Nhưng hôm đó nàng gặp Bích Hàn, đó là điều Lộ Tư không thể nào thay đổi. Còn nhớ ngày hôm đó trong lúc đang bưng món nước trà đường cho khách, nàng nghe tiếng cãi cọ ở sảnh chính. Một cô gái ăn mặc tân thời theo kiểu các cô đào phương tây đang chống tay ở hông, chỉ tay vào mặt tên nam nhân mắng mỏ:

– Thằng chó chết! Bà đây không đánh mày không được.

– Bà điên này!

Bích Hàn lần đầu gặp Lộ Tư trong tình trạng không mấy tốt đẹp, nàng ấy đang nắm tay cô bạn của mình lại, ra sức năn nỉ: – Vy Vy, cậu đừng vậy nữa, bỏ hắn đi cho rồi.

– #$*@! Tức chết, nó lấy hết tiền của tớ rồi.

– Tớ cho cậu mượn, tớ cho cậu mượn, đừng vậy nữa.

Bích Hàn lúc đó rất ốm, nàng cao một mét năm tám nhưng chỉ nặng bốn mươi cân, thân hình chẳng khác gì học sinh là bao. Nàng ra sức giữ lấy bạn mình, thuyết phục đủ trò, còn phải ái ngại xin lỗi những người bị tiếng ồn của hai nàng phiền đến.

– Âu lão sư cũng đến đây sao? Có chuyện gì ồn ào vậy?- Một nam nhân nào đó vừa bước vào quán thì thấy Bích Hàn, thế nên hắn lên tiếng hỏi.

Hôm đó Bạch Lộ Tư đích thân tiễn vong vị khách nam kia ra ngoài, trước khi đuổi đi còn đánh cho một trận nhừ tử, lục lọi trong người hắn lấy được không ít tiền trả cho Vy Vy. Thật ra tính tình của Bạch Lộ Tư không phải dạng hiền thục đoan trang như dì nàng, cũng không phải trẻ con ngây ngô như Bạch Dĩnh, nàng là dạng người tuy nàng vui vẻ hòa đồng nhưng nếu động chạm vào lợi ích của nàng, nàng không ngại đánh cho người đó một trận no đòn.

Lần đó Lộ Tư gây ấn tượng sâu đậm với Âu Bích Hàn, thế nhưng sau một thời gian Bích Hàn cũng dần quên đi chuyện này. Hai người vẫn sẽ là hai đường thẳng song song cho đến khi Lộ Tư bị chính quyền bắt đi bổ túc văn hóa. Lần đó đi làm về nhận được lời mời đi học của hai đảng viên, Lộ Tư không khỏi sửng sốt.

– Tôi biết chữ rồi hai đồng chí, đi học làm gì?

– Cô có biết chữ hả?

Lộ Tư ngay lập tức sinh khí: – Hai người nói vậy là ý gì? Nhìn tôi chỗ nào giống người không biết chữ?

– Nhìn cô chỗ nào cũng giống.

– Đưa giấy đây tôi viết cho, một ngàn bài thơ luôn cũng được, nghĩ sao Lộ Tư tôi không biết chữ vậy?

Đảng viên A nhìn đảng viên B, môi hơi trề xuống, trao đổi qua ánh mắt với nhau, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Bạch Lộ Tư.

– Nhưng cô có vẻ vô văn hóa, đi học để bồi dưỡng thêm nha.

Nói rồi đảng viên A đem tờ thư mời nhập học nhét vào tay Lộ Tư, còn căn dặn ngày giờ đi học. Chính quyền ở trên đưa xuống chỉ tiêu bao nhiêu người dân phải biết chữ, mà khu xóm này vận động rất khó, thế nên đảng viên A, B đành bắt Lộ Tư đi học. Mà Lộ Tư sống chết không chịu đi, cho đến hôm đó xe lam của phường đội xuống chở nàng cùng mọi người đi học, nàng mới ấm ức leo lên xe đi học.

Phòng bổ túc văn hóa cũng tương đối tồi tàn, chỉ có vài cái bàn cũ kĩ để tạm, một tấm bảng xanh, một số viên phấn ngổn ngang trên chiếc bàn gọi là bàn "giáo viên". Lộ Tư ngồi xuống ghế ở góc phòng, chẳng muốn học mà lại phải đi học, thế nên nàng chọn một góc khuất nhất, tránh đi ánh mắt của mọi người, cũng như tránh giáo viên hỏi đến mình.

Những người học chung với nàng hầu hết là đã có tuổi, có người năm mươi sáu mươi tuổi, có người ba mấy, có người trạc tuổi nàng. Hầu hết tuổi tác đều đã cao, trong lớp này, Bạch Lộ Tư nghĩ cô giáo phải tầm bốn mươi mới có thể trị nổi.

Thế nhưng cô giáo lại là một người nàng đã từng gặp, Âu Bích Hàn. Lục lọi trong trí nhớ của mình, Lộ Tư biết được mình đã gặp Bích Hàn một lần ở tiệm rượu, nàng ấy lại dạy cho nàng, còn không phải số phận cố tình sắp đặt sự trớ trêu? Lộ Tư ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bích Hàn, cũng vì vậy mà mặt Bích Hàn bỗng chốc phiếm đỏ lên, ngại ngùng. Gặp lại người quen rồi.

– Tôi.. khụ khụ.. Em là giáo viên của mọi người. Em tên là Âu Bích Hàn.

Giọng của Bích Hàn thanh thanh như chính cái tên của nàng, nàng không dám xưng tôi bởi vì ở đây ai cũng có thể lớn hơn nàng. Năm nay Bích Hàn chỉ mới hai bảy, nàng vẫn còn khá trẻ so với các "học sinh" của mình, điều này cũng là một trở ngại trong quá trình bổ túc văn hóa của các giáo viên chung một đội với nàng.

– Mời mọi người giới thiệu tên mình nha.

Bắt đầu từ bạn đầu bàn, giới thiệu dần cũng đến Lộ Tư, khi Lộ Tư cất giọng lên hàng loạt bạn học khác quay đầu lại chỗ nàng. Giọng không những hay, mặt lại còn rất đẹp, đó chính là phản ứng đầu tiên của các bạn học khi nhận ra có bạn nữ xinh đẹp đến vậy. Mặc dù có người đã có vợ con rồi, mặc dù có người thậm chí còn có cháu, thế nhưng trêu đùa nữ nhân vẫn là điều làm các bạn học hứng thú. Họ cứ hỏi trêu nàng, xem nàng sống ở đâu, làm nghề gì, buổi giới thiệu biến thành buổi giới thiệu của riêng Lộ Tư.

Lúc đó, Lộ Tư có cảm giác Bích Hàn không vui.

Vì là buổi đầu tiên, thế nên cũng không học gì nhiều, mọi người chào hỏi nhau xong Bích Hàn liền đi vào buổi học chính thức. Mà một nửa trong lớp đã biết chữ rồi, chỉ cần hỏi sơ qua Bích Hàn đã biết. Cô bé tên gọi Lộ Tư kia cũng không phải không biết chữ, thế còn đi học làm gì?

Sau giờ học, Bích Hàn thả chậm cước chân đợi Lộ Tư đuổi theo kịp mình. Thế nhưng nàng vẫn giả vờ thong dong như không hề đợi, chỉ vu vơ hỏi khi thấy Lộ Tư đi song song mình.

– Em về sao?

– Phải, em về nha.

Nói rồi Lộ Tư định bước lên trước Bích Hàn một bước để đi ngay khỏi phải chào hỏi, không ngờ chưa thực hiện được ý định, Bích Hàn đã gọi giật ngược lại.

– Em biết chữ rồi còn đi học làm gì?

Bích Hàn nghĩ Lộ Tư sẽ dừng lại, thế nhưng không, nàng ấy chỉ bước đi không hề có giấu hiệu muốn dừng lại trò chuyện cùng nàng.

– Vì chị là lão sư, thế nên em học.

Nói rồi, Lộ Tư bỏ đi, chỉ lưu lại cho Bích Hàn một bóng lưng yêu kiều với thân hình thuôn gầy. Bích Hàn hơi mỉm cười, cô bé học sinh này có lẽ sẽ là một người bổ túc văn hóa lạ lùng nhất nàng đã từng dạy.

Bình luận

Truyện đang đọc