MỘT MẢNH PHÙ HOA

Buổi sáng ở công ty nơi Bạch Dĩnh làm việc cũng không quá ồn ào náo nhiệt, vào tám giờ sáng ai cũng như một hồn ma thiếu sức sống bước vào bên trong công ty, duy có Bạch Dĩnh lúc nào cũng thật tươi sáng. Làm sao có thể không tươi sáng khi vợ nàng tối qua vừa hết sức thuận theo nàng, ái tình ấm nồng, lòng cũng theo đó mà ấm áp, vui tươi.

Bạch Dĩnh ngồi vào bàn làm việc của mình, với tay lấy đồ cột tóc cột mái tóc mây lên, sau đó mở máy tính chuẩn bị làm việc. Cô bạn ngồi kế bên có hỏi nàng vu vơ vài câu về ngày hôm qua, ở trong công ty này ai cũng biết Bạch Dĩnh nàng là gái có vợ con, Bạch Dĩnh cũng chẳng giấu giếm chuyện này. Nếu họ không chấp nhận nàng và vợ nàng, nàng có thể đổi việc, hoàn toàn đơn giản.

Thật ra công việc ở công ty Tiết thị này đã là tốt nhất nàng có thể vào rồi, Tiết thị này là công ty tổng của Tiết Ngữ Ngưng, vợ lớn của Cổ Tịch. Quản lý team truyền thông của Bạch Dĩnh là Diêu Tư Thần, Bạch Dĩnh thấy ánh mắt nàng ấy nhìn nàng có chút lạ.

Diêu Tư Thần không cao lắm, chỉ tầm một mét sáu, thấp hơn vợ nàng một chút. Tư Thần nàng ấy rất yêu thích chiếc váy đen bó sát của mình, vì chiếc váy đen bó sát khiến vòng ba của nàng ấy phô diễn được sự tràn đầy. Bạch Dĩnh không thích chiếc váy đen đó, nàng lúc nào cũng thích chiếc váy đến đầu gối dịu dàng của vợ nàng, hoặc là bất kì loại váy nào vợ nàng mặc, nàng đều thích.

Bạch Dĩnh ẩn ẩn cảm nhận thấy Tư Thần để ý nàng, từ ít cho đến càng ngày càng lộ liễu. Nàng liên tục cho Tư Thần biết nàng có vợ rồi, còn có con, vậy mà nàng ấy vẫn không ngưng tấn công nàng. Lúc này đây, Bạch Dĩnh ngước đầu lên thì thấy Tư Thần đi ngang qua nàng, nàng liền cụp mắt xuống.

– Kêu Bạch Dĩnh đến phòng làm việc của tôi một chút.

Tư Thần nói với trợ lý của mình, sau đó nàng đi vào phòng.

– Này Dĩnh! Sếp kêu cậu.

Bạch Dĩnh đang đánh văn bản liền giật mình, nàng "a" một tiếng trong miệng, sau đó đẩy ghế đứng lên. Tư Thần ngày nào cũng kêu nàng vào văn phòng của nàng ấy mà chẳng có việc gì đáng ngại, toàn những việc vặt vãnh, Bạch Dĩnh cũng đang tính đến việc cuối tháng này xin nghỉ, nhảy việc còn tốt hơn.

– Chị kiếm em?

Bạch Dĩnh đẩy cửa phòng bước vào bên trong, Tư Thần thấy nàng, điều đầu tiên là mỉm cười, sau đó chỉ vào vài tờ tài liệu trên bàn, nói: – Chị muốn giao việc cho em, đóng cửa lại đi.

Nhận lấy tài liệu trên bàn, Bạch Dĩnh liền muốn đi ra khỏi phòng, nàng giả vờ cười một tiếng: – Dạ rồi, chiều em giao lại cho chị.

Chưa kịp đi ra tới cửa Tư Thần đã chặn lại trước cửa, không như mọi ngày chỉ ra tín hiệu nữa, Tư Thần còn muốn tấn công nàng. Bạch Dĩnh chán ghét nhất là những bông hoa đào, nếu nàng có thể rung động, nàng đã sớm yêu từ cả ngàn năm trước. Định mệnh đã sắp đặt là ngày ấy năm ấy gặp Vịnh Thi, Bạch Dĩnh biết mình sớm rơi vào lưới tình, không thể nào trốn thoát.

– Chị ơi, chị chặn cửa làm gì? Em có vợ có con rồi, chị làm vậy không thấy thất đức hả?- Bạch Dĩnh cũng thấy thất đức giúp Tư Thần, nếu nàng chỉ có người yêu, Tư Thần chen vào cũng có thể nói là vì tình yêu mà bỏ qua sĩ diện, tranh giành với người yêu nàng. Nhưng nàng có con rồi, được tính là người phụ nữ có gia đình, biết người ta có gia đình mà vẫn muốn chen chân giành giật, đó là không có liêm sỉ.

Tư Thần nhìn nàng bằng ánh mắt si mê, lưu luyến, Bạch Dĩnh mệt mỏi thở dài một hơi: – Em nói thẳng luôn, chị có đuổi thì em nghỉ. Em không bao giờ rung động với ai ngoài vợ mình đâu.

Nếu Bạch Dĩnh đem chuyện Tư Thần câu dẫn nàng kể lại cho Tiết đại tiểu thư nghe, không chừng người bị đuổi lại là Tư Thần. Vì Tiết Ngữ Ngưng không chỉ là sếp tổng mà còn là bạn của Vịnh Thi, vì quyền lợi của bạn mình, Ngữ Ngưng không ngại tuyển dụng người mới. Thế nhưng Tư Thần không biết Bạch Dĩnh vào được Tiết thị là do có người quen, chỉ nghĩ là tự thân vào công ty.

– Em có thể suy nghĩ lại không.

Tư Thần nhìn chằm chằm Bạch Dĩnh, dáng vẻ không có chút xấu hổ nói ra câu phá hoại gia can nhà người khác.

– Không, không, không và không.

– Chị không đẹp sao?

Đương nhiên Tư Thần cũng có chút tư sắc, nàng có gương mặt thanh thoát, dáng vẻ yêu kiều. Nhưng so với Vịnh Thi thì còn kém xa, Bạch Dĩnh lấy trong điện thoại mình ra, bật lên màn hình chính tấm hình chụp vợ nàng và Ngư Ca.

– Vợ em.

Nhìn nụ cười hạnh phúc của Vịnh Thi và Ngư Ca, phút chốc trong lòng Tư Thần lại thắt lại, nếu nàng ỷ vào sắc đẹp của mình thì nàng không thể nào thắng nổi, nếu nàng ỷ vào lòng ham của lạ của con người, nàng cũng thua. Vào một ngày mưa nàng lại thấy rung động trước cô bé này, giá mà cô bé này không nhường cho nàng chiếc ô, chắc là nàng sẽ không chú ý đến cô bé đến vậy.

– Bây giờ.. chị không cần em bỏ cô ấy, chúng ta lén lút cũng được, Dĩnh, nghe chị nói, Dĩnh.

Bạch Dĩnh không muốn nghe những lời khiến nàng cảm thấy phản bội Vịnh Thi, thế nên nàng tìm cách đẩy Tư Thần đi, mở cửa thoát ra ngoài. Thế nhưng Tư Thần gắt gao giữ nàng lại, chỉ thiếu nước cầu xin nàng. Bạch Dĩnh không biết vì sao Tư Thần lại như vậy, rất kì quái!

– Chị có bệnh rồi! Em xin chị, em không thích mấy trò như vậy đâu.

Bạch Dĩnh cố gắng đẩy Tư Thần sang một bên, đi thẳng ra khỏi văn phòng của Tư Thần. Cả ngàn năm nay nàng mới gặp được một người như vậy, thật là mở mang tầm mắt. Có lẽ đơn xin nghỉ của nàng nên nộp qua phòng nhân sự càng sớm càng tốt.

Tư Thần buồn bã ngồi xuống ghế của mình, ngay cả khi nàng bỏ đi tự tôn của mình, chấp nhận là nhân tình trong bóng tối của Bạch Dĩnh, thế mà Bạch Dĩnh vẫn không đồng ý. Tư Thần nàng lần đầu yêu thương một người lại vấp phải đau đớn đến vậy.

Lá đơn xin nghỉ của Bạch Dĩnh trong ngày đã chuyển đến phòng nhân sự, nàng nghĩ trong vòng ba ngày thế nào Tiết tiểu thư cũng sẽ kêu nàng lên hỏi chuyện. Nàng không mệt mỏi công việc, nhưng nàng mệt mỏi sếp!

Tối đó, trong giấc mơ mà Bạch Dĩnh vẫn mơ thấy sếp, ám ảnh nàng đến tận cùng. Vịnh Thi nằm bên cạnh nghe Bạch Dĩnh gọi tên ai đó, nàng lơ mơ tỉnh dậy nhưng không đánh thức Bạch Dĩnh, chỉ yên lặng nằm bên cạnh nghe.

"Xin chị đấy Tư Thần!"

Giọng Bạch Dĩnh nỉ non, lòng Vịnh Thi chợt hụt lại một nhịp. Nàng biết Tư Thần trong miệng Bạch Dĩnh là ai, vì biết, thế nên trong lòng nàng chợt nổi lên ghen tuông. Vịnh Thi với tay lấy chiếc điện thoại của Bạch Dĩnh trên bàn, nàng mở lên xem tin nhắn thì thấy rất nhiều tin nhắn yêu thương Tư Thần gửi cho Bạch Dĩnh, thế nhưng nàng không thấy Bạch Dĩnh trả lời bất cứ tin nào. Mặc dù Bạch Dĩnh không trả lời bất kì tin nào, nhưng lòng nàng cũng không kiềm được ghen tuông, có một nữ nhân khác nói với lão công nhà nàng hãy bỏ vợ đi, làm sao giữ cho bản thân không tức giận, không ghen tuông?

Tối hôm đó, cả đêm Vịnh Thi không thể nào dỗ dành mình vào giấc được. Nàng nghe ban nãy lão công nhà nàng cũng gọi tên người ta rồi, chuyện này.. nàng nghĩ nàng nên đề phòng một chút. Nếu hai người hoàn toàn không có gì, tại sao Bạch Dĩnh lại phải gọi tên người ấy trong giấc mơ?

Bình luận

Truyện đang đọc