MỘT MẢNH PHÙ HOA

Khách sạn này không cho Bạch Dĩnh lên phòng nếu không có Bối Vịnh Thi dắt, thế nên Bạch Dĩnh cũng không biết làm sao trang trí phòng sinh nhật. Bối Vịnh Thi bật đèn lên, sau đó cởi giày để lên kệ, nói với Bạch Dĩnh: – Em tới thành phố H khi nào? Đợi chị lâu không?

– Cũng không lâu lắm, Vịnh Thi chị uống rượu?- Bạch Dĩnh đi lại gần Vịnh Thi, ngửi được nhàn nhạt mùi rượu chứ không phải hương hoa quen thuộc như mọi ngày.

Vịnh Thi cởϊ áσ khoác ngoài ra móc lên giá, cười cười nói: – Sinh nhật chị nên uống một ít.

– Không được uống mà không có em, lỡ đâu chị say thì sao? Ai đưa chị về?- Bạch Dĩnh hừ một tiếng, giúp Vịnh Thi chỉnh máy sưởi lên. Vịnh Thi của nàng mỹ mạo thế kia, ai cũng có thể nổi lòng tham mà chiếm hữu, nàng nhất định không để chuyện này xảy ra.

– Chị biết giới hạn ở đâu- Vịnh Thi bỏ mặc Bạch Dĩnh đang lầu bầu mắng mình, đi vào nhà tắm. Ban nãy nàng nghĩ không ai nhớ đến sinh nhật nàng, thế nên mới uống một ít rượu để có thể ngủ nhanh hơn, mau hết ngày. Không nghĩ có người bận tâm đến sinh nhật nàng, con gái cũng nhớ sinh nhật nàng. Bị bỏ mặc đã quen, được nhớ đến không chịu nổi.

Bạch Dĩnh mở cửa phòng nhận bánh kem từ phục vụ, nàng đã chuẩn bị sẵn bánh từ ban nãy, chỉ là không biết lúc nào phù hợp. Vừa vặn Vịnh Thi đi tắm, thế nên nàng mới kêu phục vụ mang lên phòng giúp nàng.

Lúc Vịnh Thi tắm xong, mở cửa ra thì thấy phòng tối đen, chỉ có ánh nến chỗ Bạch Dĩnh le lói. Bạch Dĩnh hát bài chúc mừng sinh nhật nàng, Vịnh Thi mắng: – Làm gì không biết.

Nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà cong cong, mỉm cười. Bạch Dĩnh cũng không để tâm nhiều, kéo Vịnh Thi lại, hấp tấp nói: – Chị cầu nguyện đi.

Vịnh Thi nhắm mắt cầu nguyện một chút rồi thổi nến, trong phòng tối đen. Nàng ngước mặt lên thì thấy đôi mắt long lanh của Bạch Dĩnh đang nhìn mình, nàng mỉm cười thật tươi, thì thầm: – Cám ơn em.

– Ngốc.

Bạch Dĩnh dịu dàng chạm vào gương mặt xinh đẹp của Bối Vịnh Thi, trong bóng tối nàng ấy càng xinh đẹp hơn, hệt như tiểu tinh linh ẩn dật tại nhân gian, cũng như đọa tiên mỹ miều lạc bước chịu đọa đày ở nhân gian khắc nghiệt. Bạch Dĩnh yêu gương mặt, Bạch Dĩnh càng yêu tính cách của Vịnh Thi gấp bội. Nàng hiểu ra những gì trái tim nàng mong muốn nàng làm đại biểu cho điều gì rồi, người ta gọi đó là yêu thương, nàng yêu thương Bối Vịnh Thi. Nàng muốn yêu thương Bối Vịnh Thi đời đời kiếp kiếp.

– Em sẽ ở bên chị bao lâu?- Vịnh Thi không còn vẻ tỉnh táo u mỹ như mọi ngày nữa, đôi mắt cũng vì rượu mà trở nên mê say. Nàng cũng không ngăn được bản thân hỏi ra một câu trẻ con, em sẽ bên chị bao lâu?

– Em sẽ bên chị thiên trường địa cửu.

– Thật chứ?

– Thật.

Vịnh Thi mệt mỏi tiến lại gần ôm eo Bạch Dĩnh, nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, nàng có thể dựa vào con bé không? Nàng cần một chỗ dựa tinh thần, mười tám năm nay nàng đã sống một mình, chuyện gì cũng tới tay, bây giờ đem bản thân mình nhờ cậy vào Bạch Dĩnh được không?

Yêu người trẻ tuổi hơn tuyệt không dễ dàng, vì nàng chẳng biết được người ta hứng thú với nàng, sự hứng thú đó kéo dài bao nhiêu năm. Cảm giác ngày càng lớn hơn trong lòng nàng, nàng kiếm cách dìm chúng xuống, nhưng chúng lại mạnh mẽ đâm chồi. Nàng biết mình cũng chú ý đến Bạch Dĩnh rất nhiều, cuộc sống của nàng đã bị Bạch Dĩnh tìm cách tiếp cận, biến thành đâu đâu cũng có gương mặt của Bạch Dĩnh.

Bạch Dĩnh mạnh mẽ bế Vịnh Thi lên giường, thả nàng ấy xuống nhẹ nhàng. Bạch Dĩnh không biết như vậy có phải Vịnh Thi chấp nhận nàng không? Như vậy là Vịnh Thi nhận nàng là người yêu của Vịnh Thi, phải không?

– Vịnh Thi..

Đôi mắt lờ đờ của Vịnh Thi sắp không mở lên nổi, nàng gắng gượng mở mắt, lè nhè nói: – Hm?

– Em yêu chị.

– Vậy sao?- Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh nằm trên nàng, nàng bèn ôm ngang cổ Bạch Dĩnh, ghì Bạch Dĩnh nằm thẳng lên người mình. Hai người cứ thế ôm nhau, cảm nhận nhịp tim của đối phương đang mạnh mẽ lay động.

Bạch Dĩnh hơi nghiêng đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của Vịnh Thi, đúng rồi, cảm giác hưng phấn này…

Nàng hôn lướt qua bên má Vịnh Thi, sau đó lần tìm đôi môi xinh đẹp của Vịnh Thi. Vị ngọt này có phải là hương vị của đào tiên mà người trong dị giới nói với nàng, có phải đây là lý do khiến họ hàng của nàng rơi vào vạn trượng trầm luân, yêu thương người phàm?

Bạch Dĩnh nghe qua không ít chuyện hồ ly phải lòng người phàm, họ Bạch của nàng ít người hơn họ Hồng, Bạch Dĩnh lúc còn nhỏ có nghe Hồng tỷ tỷ nhà bên yêu người phàm. Nửa đêm trèo vào nhà người ta tìm hoan, kết cuộc bị dân lành phát hiện ra đánh chết.

Đến lúc này Bạch Dĩnh đã biết lý do vì sao yêu hồ lại động tâm với người phàm, bởi vì trái tim là thứ không gì có thể ngăn cản được. Cả tộc của nàng là loại động vật chỉ động tâm với một người, nếu xác định đó chính là người mình yêu thì trọn đời không thay đổi. Nàng đã xác định là Bối Vịnh Thi, thế nên đời này không thể không có nàng ấy bên cạnh.

Đôi môi của Bối Vịnh Thi ấm nóng được Bạch Dĩnh nhẹ nhàng chiếm cứ, nàng hôn miết lên cánh môi của Vịnh Thi, mùi vị này thật tốt, như thể rượu được ủ đến thơm ngát khiến hồ ly nàng chỉ biết nhắm mắt uống cạn rồi say khướt, gục xuống người mỹ nhân mà say ngủ. Ngực nàng áp sáng khuôn ngực của Vịnh Thi, nghe được từng nhịp tim đập bên dưới, Bạch Dĩnh hưng phấn vô vàn.

Máy sưởi khiến không khí trong phòng trở nên ấm áp vô cùng, Bối Vịnh Thi uống chỉ vài ly, nàng đang ở bờ vực nửa tỉnh nửa say, nếu nói không biết những điều Bạch Dĩnh đang làm thì là nói dối. Nhưng biết những điều Bạch Dĩnh đang làm mà nàng vẫn phóng túng, nàng có thể đổ cho việc uống rượu.

Lưỡi của Bạch Dĩnh mon men tìm cách tiến vào bên trong, trong khi tay vẫn ghì chặt đôi má mịn màng của Vịnh Thi, chiếm đoạt những hơi thở gấp gáp của nàng ấy. Bạch Dĩnh cảm thấy Vịnh Thi cũng đang dần nhỏ nhẹ đáp trả lại nàng. Khi Vịnh Thi sắp hết hơi, Bạch Dĩnh nâng đầu ra khỏi mặt nàng ấy, nhìn thấy gương mặt phiếm hồng nhuộm đầy tham muốn ái ân của Vịnh Thi càng khiến Bạch Dĩnh muốn nàng hơn nữa.

Bạch Dĩnh hôn xuống cổ Vịnh Thi, trong khi tay nàng đang mon men tiến vào trong chiếc áo choàng tắm, Vịnh Thi của nàng hệt như một tảng đậu hũ trắng, nàng thật muốn cắn ở đây một chút, cắn ở kia một chút.

Trong khi mắt của Bạch Dĩnh ngày càng dại đi vì du͙ƈ vọиɠ thì Vịnh Thi đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Bạch Dĩnh ngước mặt lên nhìn thì thấy chị ấy đang say ngủ, đôi mắt khép hờ có vẻ mệt mỏi.

– Nữ nhân độc ác.

Bạch Dĩnh bĩu môi nói, vô tình nhìn thấy người Vịnh Thi có vài mảng tím bầm, nàng xót xa chạm vào, chẳng biết mấy ngày nay Vịnh Thi của nàng đã phải trải qua những gì. Bạch Dĩnh hôn lên vết bầm trên người Vịnh Thi, sau đó ôm chầm lấy nàng ấy, cùng đi ngủ.

Thành phố H, có một con hồ ly hứng tình nhưng không được đáp trả.

Bình luận

Truyện đang đọc