MỘT MẢNH PHÙ HOA

Bốn chữ người yêu của mình nói ra tuy nhẹ, nhưng Bối Vịnh Thi không biết được rằng bốn chữ này khiến tâm Bạch Dĩnh vui đến độ nào. Hồ ly thiếu nước muốn quẩy đến rụng đuôi, gương mặt hớn hở nhìn Vịnh Thi, hệt như một bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.

– Người.. người yêu?

Vịnh Thi mỉm cười gật đầu: – Phải, người yêu của mình, Bạch Dĩnh, Dĩnh, đây là bạn chị, Hạ Tình. Chị hay kể em chị có cô bạn thời trung học đó, nhớ không?

– Chào chị Hạ- Bạch Dĩnh giơ tay ra nhưng Hạ Tình lại không bắt tay nàng, chỉ đến bàn tay nàng ngượng ngùng ở không trung.

– Cậu yêu một cô bé đáng tuổi con mình hả Vịnh Thi, cậu bị điên rồi!- Hạ Tình nhịn không nổi nữa, nàng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ rằng người Vịnh Thi yêu là nữ, mà còn là một cô bé nhỏ tuổi.

Vịnh Thi nghe giọng của Hạ Tình hét lên, nàng cũng hơi giật mình: – Thật ra Bạch Dĩnh lớn tuổi hơn mình.

– Lớn? Cô bé, em nói thử xem em đang học lớp mấy?- Hạ Tình hung tợn tiến lại gần Bạch Dĩnh, lớn giọng chất vấn.

Bạch Dĩnh cười: – Tuổi tác có quan trọng không? Cho dù tôi bao nhiêu tuổi, Vịnh Thi cũng yêu tôi, cũng là của tôi.

Nghe giọng và thái độ của Hạ Tình, Bạch Dĩnh cũng đoán được phần nào tâm lý của chị ấy, chị ấy yêu Vịnh Thi của nàng. Không thể lầm được. Thế nên nàng mới trả lời như thế, dù nàng đã hơn một ngàn tuổi, hay nàng mới chỉ mười tám thì Vịnh Thi cũng yêu nàng và muốn ở bên nàng. Như thế là đủ.

– Cậu không sợ Kỳ Nhi biết chuyện này sao? Cậu yêu cô bé này bao lâu rồi?- Hạ Tình thấy không tranh cãi được với Bạch Dĩnh nữa nên đem sự quan tâm dồn qua Vịnh Thi, ép hỏi Vịnh Thi.

Nhưng cho dù Hạ Tình có hỏi bao nhiêu câu nữa, Vịnh Thi cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: – Người mình yêu là Bạch Dĩnh, cậu có hỏi thêm nữa cũng vô ích.

– Mình sẽ gọi cho Kỳ Nhi- Hạ Tình lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nút định gọi cho Bối Kỳ. Bạch Dĩnh định cản lại nhưng Vịnh Thi lại rất bình tĩnh, nàng nói: – Nếu Bối Kỳ tự phát hiện ra, mình cũng sẽ giống như hôm nay, khẳng định với con mình rằng mình yêu Bạch Dĩnh. Nhưng nếu cậu gọi cho con mình để nói chuyện này, tình bạn của chúng mình không thể cứu vãn được nữa.

– Tại sao? Vì cô bé mới quen này?

Vịnh Thi lắc đầu: – Vì cậu đang để tâm sai người, mình không phải đối tượng cậu có thể yêu.

Hạ Tình không thể tin được nhìn Vịnh Thi, điện thoại trong tay cũng trượt xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

– Cậu biết tất cả? Cậu biết mình yêu cậu bao nhiêu năm nay, vậy mà cậu không thèm để mắt đến mình. Cô bé này chỉ vừa mới xuất hiện cậu đã như vậy?

Bạch Dĩnh theo thói quen chặn trước mặt Vịnh Thi, không cho ai đụng đến nàng, tổn thương đến nàng.

– Đừng Dĩnh, Tiểu Tình không hại đến chị đâu.

Nói rồi Bối Vịnh Thi gạt Bạch Dĩnh ra, dù sao lần này Vịnh Thi cũng muốn hai mặt một lời nói cho rõ ràng với Hạ Tình. Vịnh Thi không phải không biết Hạ Tình có lòng với mình, nhưng nàng không rung động, đó là điểm mấu chốt.

– Em tránh đi một lúc để chị nói chuyện với bạn chị được không?- Nhìn sơ qua gương mặt lo lắng của Bạch Dĩnh, Vịnh Thi lại thấy an lòng đến lạ, nàng biết Bạch Dĩnh lúc nào cũng tin tưởng nàng.

Bạch Dĩnh gật đầu, sau đó đi ra khỏi nhà. Vịnh Thi bảo nàng thế nào thì nàng làm thế ấy, trước giờ vẫn luôn thế.

– Tiểu Tình, ngồi xuống đi.

Ra hiệu cho Hạ Tình ngồi xuống ghế, Vịnh Thi ngồi ở ghế đối diện, hai người nhìn nhau một lúc chẳng ai biết nên mở lời thế nào. Vốn dĩ hai người đã là bạn hai mươi năm nay, không nghĩ lại cãi nhau vì vấn đề yêu đương như lúc này. Vịnh Thi ước gì người ngồi trước mặt vẫn là cô bé Hạ Tình len lén giấu đồ ăn mang cho nàng, cô bé Hạ Tình thường đạp xe rước nàng đi học, cô bé Hạ Tình vui vẻ không ưu tư. Nàng nguyện ý thấy lại Hạ Tình lúc đó, chứ không phải Hạ Tình như bây giờ, một Hạ Tình lúc buồn sẽ kề một điếu thuốc bên môi, khi không vui sẽ vùi mình vào rượu bia.

– Hạ Tình, người mà cậu sẽ sống chung cả đời không phải mình. Mình xem cho cậu một quẻ rồi.

– Cậu định thế nào nữa?- Hạ Tình cười chua chát- Cậu định dùng bói toán đuổi mình đi?

– Không phải, Tiểu Tình..

– Cậu không phải nói cậu không có nhân duyên? Cậu cũng tự xem quẻ, cậu xem đúng không? Đúng không? Vịnh Thi.

– Đúng.

Hạ Tình cười thêm một tiếng, nước mắt rơi xuống má mà nàng cũng chẳng hay.

– Đúng.. vậy cô bé kìa không phải người yêu cậu?

Tâm Vịnh Thi cũng thật rối rắm, nàng không biết nên giải thích với Hạ Tình thế nào. Nàng không có nhân duyên nhưng hồ duyên lại có, nàng có thể bói với người, nhưng quỷ thần thì không, dị giới thì không, làm sao nàng rõ ràng được?

– Tiểu Tình, một thời gian rồi cậu sẽ chấp nhận được thôi.

– Cô bé đó có gì tốt? Có tốt bằng mình không?- Hạ Tình nhìn Vịnh Thi, người mà nàng đã yêu từ năm nàng hiểu được tình yêu là gì. Đứng trên bến tàu tiễn người mình yêu rời xa, lúc đó nàng mới nhận ra nàng đã yêu rồi, đã thương thầm người bạn thân của mình.

– Bạch Dĩnh cũng có chỗ không tốt, nhưng lỡ yêu rồi, mình lỡ động tâm rồi.

Vịnh Thi thành thực nói, nàng không tô vẽ cho Bạch Dĩnh trở thành người tốt nhất được, mặc dù Bạch Dĩnh đối với nàng không có điểm gì sai sót, chăm lo cho nàng, yêu thương, bảo vệ nàng, nhưng Bạch Dĩnh vẫn còn trẻ con, chưa thực sự lớn. Thế nhưng nàng nghĩ mình có thể dùng tình yêu của mình dạy bảo Bạch Dĩnh trưởng thành hơn từng ngày, hồ ly này, nàng vẫn huấn luyện được.

– Yêu nữ nhân đã không dễ dàng, cậu lại yêu một đứa trẻ! Cả xã hội này sẽ phản đối cậu.

Vịnh Thi lấy ly trà mà Bạch Dĩnh chuẩn bị ban nãy, uống một ngụm. Trà vẫn còn nóng, Bạch Dĩnh pha cũng thật hợp ý nàng.

– Xã hội này không phải cha mẹ mình, cha mẹ mình có còn sống cũng không cản được quyết định của mình. Cậu biết tính khí mình mà Tiểu Tình.

– Còn con cậu thì sao?- Hạ Tình biết mình không giữ được Vịnh Thi, thế nên nàng đem đủ thứ ràng buộc của Vịnh Thi ra hỏi.

– Từ từ mình sẽ nói cho Kỳ Nhi biết.

Sau khi Hạ Tình rời khỏi, Bạch Dĩnh mới được Vịnh Thi gọi về. Bạch Dĩnh tìm trong phòng khách không thấy Vịnh Thi đâu, đi ra sau nhà mới thấy nàng ấy đang tưới cây, thong dong như trước giờ vẫn thế.

– Làm khó chị rồi- Bạch Dĩnh thấp thấp giọng nói, vòng tay ôm Vịnh Thi từ phía sau.

Vịnh Thi ngưng tưới cây lại, mỉm cười: – Chị xem cho Hạ Tình một quẻ rồi, năm sau hoa đào nở. Em không cần nghĩ nhiều.

– Bà xã..

– Hm?

– Em yêu chị.

– Chị cũng vậy.

Với Bạch Dĩnh, nàng chỉ cần được như vậy, được ở bên người mình yêu như lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc