MỘT MẢNH PHÙ HOA

Chiêu khích tướng của Vịnh Thi càng ngày càng tỏ ra hiệu nghiệm, Quế Anh và Vương Khôi ít gây gổ hơn, nhưng không còn mặn nồng như xưa nữa. Nàng đếm ngày, có lẽ cũng sắp đến lúc thành công rồi. Vịnh Thi cố tình cho Túc Khang thêm một số bạc kha khá, đủ cho hắn sống cả đời, bảo hắn diễn mạnh hơn nữa. Túc Khang nhận được bạc nên rất vui vẻ tiếp nhận chuyện này, vở kịch càng diễn lại càng sâu.

Hôm đó, trời đêm cổ đại mây đen giăng kín báo hiệu cho một cơn mưa sắp kéo đến, Vịnh Thi nằm trên giường lăn qua, lộn lại nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Bạch Dĩnh ôm ngang eo Vịnh Thi, sớm ngủ đến thiên hôn địa ám. Nghĩ một lúc, cuối cùng Vịnh Thi đành vỗ vào mặt Bạch Dĩnh hai cái, gọi: – Này Dĩnh, dậy đi, đi với chị một lát.

– Đi đâu..?- Bạch Dĩnh giương đôi mắt mơ ngủ của mình lên nhìn Vịnh Thi, không thể nào trong một giây mà thanh tỉnh được.

– Đi làm chuyện mờ ám.

Nói rồi Vịnh Thi vui vẻ xỏ chân vào giày, nàng choàng thêm một lớp áo choàng rồi đi ra cửa sổ nhìn xem sắc trời thế nào. Mưa bên ngoài phòng đang rơi nhẹ, nhưng nàng biết một lát nữa mưa sẽ rơi nặng hạt. Đóng cánh cửa gỗ lại, Vịnh Thi dắt theo Bạch Dĩnh đang mơ ngủ kia đi gõ cửa phòng của Thư Vũ, mặc dù đang say ngủ nhưng Thư Vũ vẫn mở cửa cho hai người, dùng giọng nói lơ mơ của mình, hỏi:

– Hai người đến đây làm gì?

– Nửa đêm tìm hoan!- Vịnh Thi chỉ tay vào Túc Khang sau lưng mình, trên mặt đầy ý tứ riêng. Nói rồi nàng phân phó cho hắn đi vào bên trong ngủ, căn dặn hắn cứ ngủ yên trên giường, Thư Vũ sẽ trải chiếu mỏng nằm dưới đất.

Bạch Dĩnh cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tựa đầu vào cửa mà nhắm mắt dưỡng thần. Thư Vũ cũng ngu ngơ hệt Bạch Dĩnh, nàng cũng không biết điều gì đang xảy ra.

– Tự nhiên hắn qua bên này làm gì?- Thư Vũ dần dần khôi phục sự tỉnh táo, hỏi Vịnh Thi.

Vịnh Thi đi lại gần Thư Vũ, nàng kéo kéo vài sợi tóc của nàng ấy cho rối lên, sau đó ở ngay cổ Thư Vũ tạo ra một loạt dấu đỏ. Thấy đã đủ, nàng liền căn dặn:

– Một lát sau Quế Anh có đến thì cô tự tát mình hai cái trước khi mở cửa nhé.

– Tại sao nữa?- Thư Vũ lại lơ mơ, nàng thật không hiểu điều gì đang diễn ra lúc này, Vịnh Thi đang muốn làm gì, và Quế Anh ra sao? Mọi thứ đều mơ hồ với nàng, nếu nói nàng tỏ tường, nàng cũng không biết tỏ tường thế nào.

Vịnh Thi kéo vai áo của Thư Vũ lệch qua một bên, dặn dò một lúc thì bung ô lên đội mưa đi về phía sương phòng của Quế Anh cô nương. Bạch Dĩnh nghiêng ô che cho Vịnh Thi khỏi cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, dưới cơn mưa đêm của thời cổ đại được thấy Vịnh Thi, đối với Bạch Dĩnh thật may mắn. Nàng không nghĩ trong cuộc đời hồ ly dài đằng đẵng của nàng sẽ kiếm được bạn đồng hành, không ngờ nàng lại gặp được Vịnh Thi, được ở bên và yêu thương nàng ấy.

– Em nhìn chị mãi vậy?- Vịnh Thi nhìn ra bên ngoài ô, vu vơ hỏi.

Bạch Dĩnh nhìn Vịnh Thi, trong ánh mắt có sự nhu tình, sưởi ấm Vịnh Thi dưới cơn mưa giá lạnh: – Em yêu chị.

– Chị cũng vậy.

Giọng của Vịnh Thi trong cơn mưa tương đối nhẹ, nếu không nghe kĩ sẽ không nghe rõ được, thế nhưng Bạch Dĩnh tai lại cực kì thính, thế nên nàng thu hết vào trong lòng mình. Hồ ly ngốc nghếch si mê Vịnh Thi, si mê hơn tất cả mọi thứ trên trần thế này.

Hai người lại gõ cửa phòng của Quế Anh cô nương, mưa bên ngoài càng lúc càng tầm tã. Đợi một lúc Quế Anh cũng mở cửa cho hai người, thấy Vịnh Thi và Bạch Dĩnh đứng trước cửa phòng mình bèn không vui, hỏi: – Hai người nửa đêm có việc gì?

– Phòng của bọn tôi bị dột, nước chảy xuống quá, cô cho bọn tôi ngủ nhờ nhé?- Vịnh Thi cười lấy lòng, nụ cười ngọt đến sáng lạng.

Quế Anh hừ một tiếng trong miệng: – Sao không gõ cửa phòng Thư tỷ! Qua đây làm gì.

– Thư Vũ.. hôm nay không tiện, cô cho tôi vào ngủ nhờ đi. Tôi không có ý gì với Vương sinh đâu, Dĩnh đây là ái nhân của tôi- Vịnh Thi thúc tay mình vào tay Bạch Dĩnh, giới thiệu.

– Ngươi yêu nữ nhân?- Quế Anh hỏi, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng chỉ nhàn nhạt buông ra một câu. Vốn trong chốn lầu xanh không gì là không có, chuyện nữ nữ giao hoan Quế Anh cũng biết không ít.

Bạch Dĩnh gật đầu: – Nàng ấy là thê tử của ta.

Quế Anh hơi nhắm đôi mắt đẹp của mình lại, không biết nàng lúc đó nghĩ gì, chỉ biết nàng buông ra một câu nhẹ nhàng: – Vào ngủ đi, hôm nay Vương Khôi không có ở đây.

Nàng hơi mở rộng của cho Vịnh Thi và Bạch Dĩnh vào bên trong phòng, căn phòng có vương mùi trầm hương nhẹ, không hề có mùi vị ái ân như ngày xưa nữa. Vịnh Thi cũng cảm thấy dễ ngửi hơn nhiều, nàng hỏi: – Cô có chiếu không?

– Bên kia có giường của Vương sinh, hai người không ngại thì qua bên ấy ngủ đi.

Mặc dù mùi nam nhân trên gối chăn có khiến cho Bạch Dĩnh khó chịu, thế nhưng nàng cũng không ra mặt nói câu nào, vì nàng biết nếu nàng tỏ ý khó chịu Vịnh Thi sẽ cùng nàng trải chiếu ngủ dưới đất. Mà trời bên ngoài thì mưa giông tầm tã, Bạch Dĩnh thà là ngủ không ngon một giấc cũng không để cho Vịnh Thi ngủ dưới đất được.

– Thư tỷ làm sao mà không tiện?- Quế Anh mang trong tủ ra thêm một cái chăn to, nàng đem lại giường nhỏ của hai người kia, ném lên giường.

Vịnh Thi nhận lấy chăn, giả vờ ngại ngùng, nói: – Tôi có ghé qua phòng của Thư Vũ cô nương trước rồi, mà tôi thấy không nên.. thế nên qua hỏi cô thử xem sao.

– Không nên? Thư tỷ giỏi nhất là chấp nhận yêu cầu vô lý của người khác, có gì mà không nên?

– À.. Tôi thấy có Túc Khang ở trong phòng, có vẻ như hai người ấy động phòng trước tân hôn- Vịnh Thi làm bộ lơ đễnh nói ra, thật ra khi nàng và Bạch Dĩnh cố tình đến đây cũng chỉ vì mục đích này. Nếu không đêm mưa tầm tã thế này, nàng thà ở trong chăn ôm Bạch Dĩnh ngủ còn hơn.

Tim Quế Anh lúc đó thót lại một cái, nàng hơi bặm môi lại, nhanh chóng quay lại giường lớn của mình. Nàng thấy tim mình quặn thắt đến khó thở, nếu nàng đứng trước mặt Vịnh Thi nữa, nàng nghĩ nàng sẽ thất thố không ít. Động phòng? Hai người ấy động phòng trước tân hôn? Câu nói tuy có nhẹ nhưng ý tứ lại vô cùng sâu nặng, Thư Vũ đã từng có phu quân, Quế Anh biết tỷ ấy cũng đã sớm biết qua chuyện nam nữ. Nhưng nàng không nghĩ ngày này lại đến như thế, nàng còn nghĩ sẽ giữ được Thư Vũ cô độc cả đời.

Thổi đi ánh nến lập lòe trong phòng, Quế Anh leo lên chiếc giường rộng lớn của mình, kéo chăn lên ngang ngực cố dỗ mình vào giấc ngủ. Thế nhưng làm thế nào nàng cũng không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến giờ phút này Thư tỷ đang nằm bên dưới nam nhân kia giao hoan, nàng liền cảm thấy tức giận dâng trào.

Thời gian lướt qua chậm như cả một thế kỉ, chỉ cần nhắm mắt Quế Anh lại suy nghĩ Thư tỷ đang làm gì, nàng biết rõ chuyện nam nữ hơn ai hết, nàng biết nếu ban nãy giao hoan, bây giờ sẽ làm gì. Vì nàng biết rõ ràng như thế, thế nên nàng tự bị bản thân mình biến thành ghen đến mù quáng. Tiếng thở nặng nhọc của Bạch Dĩnh lại vang lên đều đều, Quế Anh nghe được Vịnh Thi và Bạch Dĩnh đều ngủ, nàng liền bước xuống giường mở cửa ra khỏi phòng. Trước khi đi nàng còn nhẹ nhàng khép cửa lại, tránh cho Vịnh Thi và Bạch Dĩnh biết nàng đi ra ngoài.

– Đi rồi.

Vịnh Thi nhắm một mắt mở một mắt, vui vẻ nhìn ra cửa. Rốt cuộc nàng ấy cũng ghen đến độ chịu không nổi rồi, đêm nay, hãy để cơn mưa đem hai người đến gần nhau hơn. Trong lòng Vịnh Thi âm thầm cười gian.

Bình luận

Truyện đang đọc