MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Tống Thiêm Tài vừa dứt lời, Vạn lão đầu và những người khác trong Vạn gia lập tức thay đổi sắc mặt. Vì đề phòng người Vạn gia bám riết cầu xin Tống Thiêm Kim, Tống Thiêm Tài đã bảo Triệu Ngôn Tu đưa Tống Thiêm Kim về Tống gia thôn, còn hắn thì dẫn theo tám nha dịch đi đòi tiền, bây giờ xem ra chiêu này quả nhiên là có dự kiến.

Hai con trai và con dâu của Vạn Đại Khuê ở trong đám người dáo dác tìm Tống Thiêm Kim, đáng tiếc không thấy. Mà Tống Thiêm Tài và Vạn gia bọn họ lại chẳng có chút quan hệ, hai lão Vạn gia muốn dựa vào bối phận đạo nghĩa chèn ép hắn căn bản là vô cớ xuất binh.

Vạn lão đầu và Vạn lão thái thấy chơi xấu không được, bèn một phen khóc lóc quỳ xuống mặt đất: "Đại chất tử Tống gia, Vạn gia thật sự không lấy ra được nhiều bạc như vậy. Cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ thả cho chúng ta một con đường sống đi. Bọn họ tốt xấu gì cũng là cậu mợ của đường đệ ngươi. Chuyện này nói ra ngoài, dù cho Vạn gia chúng ta mất hết mặt mũi, nhưng một nhà đường đệ ngươi cũng phải bị người ta chỉ trích. Không bằng chúng ta lén giải quyết với nhau, ta chắc chắn sẽ bắt vợ chồng lão đại trả lại cho các ngươi một lời công đạo."

Nói xong, Vạn lão đầu còn lôi kéo Vạn lão thái "bịch" một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc cầu xin. Trường hợp này nhìn thế nào cũng đáng thương, người không hiểu rõ còn cho rằng Tống Thiêm Tài là ác bá tội ác tày trời ác mang theo chó săn tới Vạn gia tác oai tác quái. Nếu như đặt ở người bình thường, mềm lòng và sĩ diện một chút thì khẳng định sẽ nâng hai lão dậy, không thể nhìn lão nhân gia đáng thương như thế được.

Nhưng Tống Thiêm Tài lại chẳng dao động lấy nửa phần, chỉ lùi ra xa một chút, không để bọn họ quỳ hướng về mình. Chính bởi vì loại thái độ đó của hai lão Vạn gia nên huynh đệ Vạn gia mới dám ức hiếp người nhà như vậy. Nhưng loại biện pháp này cũng chỉ bắt nạt được người thành thật, hắn đương nhiên sẽ không mắc lừa. Lại không phải nghiệt do hắn tạo ra, chẳng lẽ hai lão Vạn gia quỳ một cái là thanh danh Tống gia có thể phục hồi như cũ, uỷ khuất một nhà Tống Thiêm Kim phải chịu mấy năm nay có thể tan thành mây khói?

Hiện tại cầu xin chỉ là kế sách tạm thời của hai lão Vạn gia, trong lòng bọn họ căn bản là không có tâm hối cải. Chỉ nói Tống gia hùng hổ doạ người, lại hoàn toàn quên mất lúc trước đã đối xử như thế nào đối với một nhà Tống Thiêm Kim. Có nhân tất có quả, dùng ơn báo oán, lấy cái gì ra để trả ơn.

Là tiền mà Tống gia nên lấy thì ngu gì không lấy? Vốn là Vạn gia lừa gạt tiền của Tống gia, chỉ bởi vì bọn họ cầu xin nên hắn phải tha thứ? Đúng là nực cười, hắn lại không có tốt tính như vậy. Bọn họ thích cầu thế nào thì cầu, tiền vẫn phải trả, người vẫn phải bắt. Có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh gánh vác trách nhiệm với Tống gia bọn họ.

Tống Thiêm Tài không tiếp tục vô nghĩa, cười đầy thiếu đánh nói với sai nha: "Sai gia, ngươi cũng thấy đó, Vạn gia này không trả nổi tiền. Làm phiền các ngươi trở về bẩm báo với chủ bạc đại nhân, phạt vợ chồng Vạn gia ngồi tù thêm hai năm đi."

Bọn nha dịch không ngu, đã quen nhìn những trường hợp như vậy rồi nên không hề có chút thương hại dư thừa nào. Bọn họ cầm tiền của Tống Thiêm Tài nên cũng vui vẻ giúp hắn chút chuyện nhỏ không tốn sức, bèn lớn tiếng đáp: "Tống tú tài yên tâm, Vạn gia này một chút lòng hối cải cũng không có, tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo sự thật với chủ bạc đại nhân. Nhất định phải trừng phạt Vạn gia phu thê thật mạnh tay. Nếu như Vạn gia không trả tiền, tiểu nhân sẽ bẩm lên đại lão gia, trực tiếp tới Vạn gia lấy đồng ruộng bù vào là xong."

Vừa dứt câu, hai đôi con trai con dâu của Vạn Nhị Khuê và Vạn Đại Khuê đứng ở bên cạnh cảm thấy choáng váng. Bọn họ còn chưa phân gia đâu, nếu thu ruộng thì cả nhà bọn họ ăn bằng cái gì. Vốn dĩ hai người con dâu của Tôn Thất Xảo lúc biết Tôn Thất Xảo phải ngồi tù đầu tiên là bị dọa, sau lại sợ bọn họ liên lụy đến trượng phu của mình. Nhưng khi biết chỉ có mẹ chồng và cha chồng phải ngồi tù bèn lập tức vụng trộm vui vẻ.

Tôn Thất Xảo không phải là loại mẹ chồng hiền lành gì, hai người con dâu ở trong tay ả đều từng phải chịu không ít khổ. Hai người kia lại không phải thích bị ngược, trong lòng ước gì Tôn Thất Xảo ngồi tù không về nữa thì càng tốt. Cho nên, hai lão Vạn gia tới nhà Tống Đại Hải ăn vạ, Vạn Nhị Khuê đi theo tới nha môn, các nàng lại gảy bàn tính nhỏ trong lòng, xuất lực không tận tâm, ngoài miệng nói lo lắng nhưng lại chẳng có nửa phần ý định vươn tay giúp đỡ.

Vạn lão đầu lại chơi xấu không trả tiền Tống gia, các nàng làm rùa đen rút đầu, trong lòng cũng vui vẻ. Dù sao tiền ở Vạn gia còn chưa phải của các nàng, mẹ chồng ngồi tù thêm bao nhiêu năm các nàng lại càng có thêm bấy nhiêu năm tự do. Chờ qua 4-5 năm nữa, Vạn gia còn không phải đã bị các nàng nắm chắc trong lòng bàn tay? Tôn Thất Xảo cho dù trở lại, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục bắt chẹt các nàng?

Cho nên khi biết nếu không trả bạc thì mẹ chồng sẽ phải ngồi tù lâu hơn, trong lòng các nàng đã sớm vụng trộm vui vẻ. Nhưng không ngờ không trả bạc nha môn vậy mà lại muốn thu ruộng thu đất. Giá ruộng cũng chênh lệch nhau rất nhiều. Đến lúc đó nha môn coi ruộng tốt nhất của Vạn gia như ruộng thường thì một nửa số ruộng của Vạn gia mới bù nổi hai mươi lượng. Sao có thể thế được, ruộng đất trong nhà còn có một phần của Vạn Nhị Khuê cơ mà.

Vạn Nhị Khuê cũng hiểu rõ, nếu như không trả tiền thì bọn họ cũng gặp vạ lây. Dù sao tiền này nên là đại phòng bỏ ra, không trả thì sẽ mất ruộng mất đất, như vậy chẳng phải là liên luỵ đến nhị phòng bọn họ sao? Nghĩ thế, hắn bèn lập tức đưa mắt ra hiệu với Vạn lão đầu và Vạn lão thái.

Vạn lão đầu và Vạn lão thái không ngờ Tống Thiêm Tài lại dầu muối không ăn như vậy. Vạn thị và Tống Đại Hải đã nói rõ là không chịu dừng tay. Bọn họ cũng đã ra hết bản lĩnh, không còn cách nào nữa. Cuối cùng, khẽ cắn môi, nói với hai con trai con dâu của Vạn Đại Khuê: "Đi lấy tiền tích góp của cha mẹ ngươi đếm đủ hai mươi lượng ra đây, trả lại Tống gia đi."

Hai người con trai của Vạn Đại Khuê không dám không nghe theo, dưới ánh mắt trừng lớn của vợ mình đem ra hai mươi lượng bạc đưa cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài cầm ở trong tay ước lượng, cười nói: "Như vậy coi như thanh toán xong. Đúng rồi, vợ chồng Vạn Đại Khuê bị phán hai năm tù, ta cho các ngươi một gợi ý. Nếu muốn bọn họ được giảm hình phạt thì tới nha môn lo lót chút tiền. Chỉ cần các ngươi thành tâm, ta tin tưởng ít nhất bọn họ có thể ở trong tù thoải mái hơn chút."

Ở nha môn loanh quanh lòng vòng, Tống Thiêm Tài trong lòng hiểu rõ, trong lòng Vạn gia cũng có chút áng chừng. Nhưng Vạn gia thật sự có thể bỏ được sao? Đặc biệt là hai người con dâu của Vạn Đại Khuê, nhìn coi bộ là cực kì không muốn giúp cha mẹ chồng các nàng về nhà. Như vậy Vạn gia còn có thể đi lo lót sao? E là không có khả năng. Mà Vạn Đại Khuê và Tôn Thất Xảo rõ ràng cũng không phải là đèn cạn dầu, về sau ra ngoài, biết mình có cơ hội có thể sống thoải mái hơn một chút ở trong tù, thậm chí ra ngoài sớm hơn nhưng lại bị chính con dâu của mình chặn đứng thì sẽ thế nào? Hắn thật sự rất chờ mong cuộc đại chiến giữa mẹ chồng nàng dâu ở Vạn gia sau này.

Tống Thiêm Tài cùng nha dịch trở về nha môn, cảm tạ Thái chủ bạc, mời hắn đi ăn cơm. Thái chủ bạc từ chối, Tống Thiêm Tài bèn dẫn theo mười nha dịch tới tửu lâu của Đỗ chưởng quầy, mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn. Vài chén rượu vào bụng, nhóm nha dịch này bắt đầu tâng bốc Tống Thiêm Tài trượng nghĩa hào sảng, về sau có chuyện gì cứ việc tìm bọn họ, có thể giúp thì nhất định sẽ giúp hắn.

Lời nói trên bàn tiệc đương nhiên không thể coi là thật, nhưng Tống Thiêm Tài cho bọn họ đủ chỗ tốt, tạo mối quan hệ thân thiết, về sau thực sự có chuyện thì lại cho chút chỗ tốt, bọn họ đương nhiên sẽ ra chút sực lực, như vậy là đủ rồi. Đôi khi ở nông hộ nhân gia, nha dịch cũng chính là đối tượng không thể trêu chọc.

Đỗ chưởng quầy nhìn Tống Thiêm Tài cùng một đám nha dịch uống rượu bèn tặng thêm vài món, một bàn tiệc khách chủ tẫn hoan mới tan. Mà Triệu Ngôn Tu không yên tâm Tống Thiêm Tài, đưa Tống Thiêm Kim trở về xong lại đến nha môn tìm Tống Thiêm Tài. Chờ khi tìm được đến chỗ Đỗ chưởng quầy, Tống Thiêm Tài đã uống ngà ngà say.

Trước kia tửu lượng của Tống Thiêm Tài là ngàn ly không say, nhưng từ khi tới nơi này đã nhiều ngày chưa nếm một giọt rượu trắng nên tửu lượng đã kém đi rất nhiều. Cũng may Triệu Ngôn Tu sức lớn, đỡ Tống Thiêm Tài ngồi trên xe bò, đắp kín chăn cho hắn. Sau khi uống rượu say Tống Thiêm Tài hơi rửng mỡ, nhìn thấy Triệu Ngôn Tu còn giơ tay sờ soạng mặt Triệu Ngôn Tu một phen, cười ha ha nửa ngày. Triệu Ngôn Tu thấy hắn ngồi không yên thân, vội tới đỡ lấy hắn.

Tống Thiêm Tài bắt lấy tay Triệu Ngôn Tu nói: "Ngươi là Ngôn Tu? Triệu Ngôn Tu, chúng ta đều là người giống nhau, ngươi đừng thương tâm. Cha mẹ ngươi không còn, nhưng còn có đại ca là ta. Đừng nhìn ngươi ngày thường vui tươi hớn hở, ta đều biết ngươi đau khổ bên trong lòng. Ngươi thương tâm, trong lòng đại ca cũng khó chịu. Về sau Tống gia chính là nhà ngươi, ta chính là người nhà của ngươi. Ngươi không vui thì không vui, trong lòng khó chịu thì phát giận, đừng nên vạn sự đều nghẹn ở trong lòng. Nếu như ngươi nghẹn ra chuyện thì ai đền cho ta một người huynh đệ tốt như vậy đây?"

Triệu Ngôn Tu không nghĩ tới Tống Thiêm Tài sẽ nói ra những lời này, trong lòng quay cuồng một trận. Thường nói uống say thì nói thật. Hoá ra không phải ngày thường y diễn quá tốt, làm người không nhìn ra, mà là đại ca thương y, giữ lại thể diện cho y nên mới không nói toạc ra.

Không ngờ Tống Thiêm Tài còn chưa xong, tiếp tục bắt lấy Triệu Ngôn Tu nhéo một cái nói: "Ngươi nói xem ngươi lớn lên đẹp như vậy làm gì? Đại ca ngươi tốt xấu cũng được coi là một thiếu niên anh tuấn, nhưng vừa so với ngươi một cái là lập tức trở thành phế thải. Ngươi không biết đâu, ta nói cho ngươi biết, đoạt uy phong của đại ca là tội đáng muôn chết, về sau không được phép đoạt uy phong của ta nữa biết chưa? Các tiểu nương tử trong thôn đều cười với ngươi, đuôi mắt cũng không thèm quét qua ta lấy một lần, đúng là không có ánh mắt. Cơ mà, há há, các nàng còn chẳng đẹp bằng ngươi. Nếu ngươi là nữ, ta nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ. Ừm, làm vợ."

Triệu Ngôn Tu còn chưa kịp cảm động xong đã bị lời nói của Tống Thiêm Tài làm cho tức đến bật cười. Người khác đều không thích lớn lên xấu, đại ca y ngược lại ghét bỏ y lớn lên quá đẹp, còn muốn lấy y làm vợ. Nếu là người khác, Triệu Ngôn Tu tuyệt đối sẽ tẩn cho một trận không thương lượng, nhưng đối với Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu cuối cùng vẫn không nỡ hạ thủ, đặt người nằm ngay ngắn, đánh xe bò một đường về nhà.

Mà bên kia, Tưởng thị sau khi biết Vạn Tiểu Hà cáo nhi tử của mụ bức bách phụ nhân đàng hoàng bèn lập tức kéo theo dâu cả và đại nhi tử tới nhà lao thăm Thẩm Bách Cường. Thẩm Bách Tùng đã bỏ tiền tìm hiểu qua, Vạn Tiểu Hà cáo như vậy phần thắng khả năng cực kì lớn.

Hắn làm công việc sổ sách, cũng có vài phần nhân mạch của chính mình. Nếu như Thẩm Bách Cường chỉ là tư thông cùng Vạn Tiểu Hà, đánh mấy gậy, hắn lại đút tiền nói không chừng chỉ cần ngồi lao mấy ngày là có thể ra ngoài. Nhưng Vạn Tiểu Hà vừa cáo như vậy, nói không chừng Thẩm Bách Cường sẽ không ra được nữa.

Lão cha của Thẩm gia đi sớm, Thẩm Bách Tùng sớm đã coi Thẩm Bách Cường như nhi tử mà đối đãi, sao có thể nhìn đệ đệ mình cả quãng đời còn lại vây hãm trong ngục tù. Cùng lão nương thương lượng một chút, hai người bèn phân công nhau hành động. Tưởng thị mang theo con dâu cả đi cầu xin Vạn Tiểu Hà, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng được, khóc rống cầu xin cũng thế, chỉ cần có thể khiến Vạn Tiểu Hà sửa miệng, việc này liền coi như xong xuôi một nửa.

Vạn Tiểu Hà sau khi nói ra những lời đó trên công đường, trong lòng thế nhưng thần kỳ yên ổn hẳn xuống. Nàng dù sao ở Thẩm gia sống cũng chẳng giống người, không bằng lôi kéo Thẩm Bách Cường cùng liều mạng một phen. Chỉ là đáng thương cho nhi tử vừa mới hơn một tuổi của nàng. Bởi vì lúc sinh nàng không được ở cữ cẩn thận, đời này e rằng sẽ chỉ có duy nhất một đứa con này. Tình cảm của Vạn Tiểu Hà dành cho nhi tử nhiều hơn rất nhiều so với toàn bộ người Thẩm gia, nhưng bây giờ lại không có biện pháp. Nếu như không làm vậy, dựa vào cái nết của Thẩm gia thì hẳn là sẽ giận chó đánh mèo sang con trai của nàng.

Bằng không, chờ ra khỏi nhà giam, Thẩm Bách Cường không phải tra tấn chết nàng thì cũng là sẽ bỏ nàng. Con trai nàng phải kiếm ăn dưới tay mẹ kế, cuộc sống còn không biết sẽ trở thành cái dạng gì. Chẳng bằng cứ như thế này, ít nhất nếu như Thẩm Bách Cường ở trong tù mười năm hai mươi năm, là con trai duy nhất của Thẩm Bách Cường, cho dù có người làm nương như nàng, Thẩm gia vẫn sẽ phải nuôi lớn nó, cho nó một miếng ăn. Chờ Thẩm Bách Cường ra ngoài, nhi tử cũng lớn, không sợ phải chịu khi dễ.

Đang nghĩ đến nhập thần, người canh lao mở cửa cho Tưởng thị và tiểu Tưởng thị vào trong. Vạn Tiểu Hà theo thói quen hơi rụt vai lại. Nghĩ đến ở nhà giam Tưởng thị sẽ không đánh được nàng, nàng mới bắt đầu yên lòng. Nghĩ thầm Tưởng thị thích mắng thì cứ mắng, dù sao nàng cũng đã quen.

Nhưng không nghĩ tới Tưởng thị lại bày ra vẻ mặt ôn hoà nói: "Tiểu Hà à, ngươi chịu khổ rồi. Nào, đây là mấy món ta bảo đại tẩu ngươi nấu cho ngươi, mau nếm thử. Đại Thuận ở nhà nhớ ngươi, cả ngày khóc lóc gọi nương đấy."

Vạn Tiểu Hà cứ như nằm mơ nhìn hộp thức ăn mẹ chồng mang tới có một đĩa gà, một đĩa thịt và một bát cơm tẻ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng. Đây là người mẹ chồng trước kia chưa từng cho nàng một ánh mắt tốt đẹp, cả ngày không đánh thì mắng của nàng sao? Mẹ chồng nàng thật sự có một ngày sẽ đối đãi khách khí lấy lòng nàng như vậy sao? Vạn Tiểu Hà chấn kinh.

Vạn Tiểu Hà không ngu, ngay lập tức phản ứng lại, đây là Tưởng thị có cầu với nàng. Ngoại trừ chuyện nàng tố cáo Thẩm Bách Cường ra thật đúng là không còn chuyện gì có thể liên lụy đến Tưởng thị. Như thế chẳng phải đồng nghĩa với việc nàng trạng cáo Thẩm Bách Cường có thể thành, Tưởng thị sợ hãi, tới tìm nàng nịnh nọt?

Nghĩ vậy, đầu óc Vạn Tiểu Hà trở nên thanh minh. Tưởng thị là cái dạng người gì nàng làm dâu hai năm xem như nhìn thấu. Cho dù bà ta hiện tại vì con trai mà đối tốt với nàng, nhưng chờ khi Thẩm Bách Cường ra ngoài, bà ta có thể ngay lập tức trở mặt không nhận người.

Tưởng thị thấy Vạn Tiểu Hà không nói tiếp, trong lòng mắng chửi Vạn Tiểu Hà ngàn vạn lần, nhưng trên mặt vẫn phải gượng cười nói thẳng: "Tiểu Hà, ngươi xem Bách Cường tốt xấu gì cũng là cha Đại Thuận, một này làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ngươi cũng không thể nói hắn như vậy. Đây chẳng phải là muốn hại chết hắn sao? Ta biết ta ngày thường đối đãi khắc nghiệt với ngươi một chút, nhưng mà ta đảm bảo, chờ sau khi các ngươi ra ngoài sẽ để cho ngươi và Bách Cường phân gia sống riêng. Đại ca ngươi cũng nói sẽ bỏ tiền giúp các ngươi, chẳng mấy hôm nữa là các ngươi đều có thể ra ngoài. Ngươi xem, ngươi không thể vì tức giận nhất thời mà hại cha của con ngươi được. Bằng không, chờ khi đứa nhỏ trưởng thành không phải sẽ hận chết ngươi sao? Cho dù ngươi đi ra ngoài cũng không có nơi nào để đi."

Lời bảo đảm của Tưởng thị làm Vạn Tiểu Hà cảm thấy buồn cười. Phân gia sống riêng? Trước kia Thẩm Bách Cường mỗi khi nhìn nàng đều bày ra một vẻ là nàng trèo cao, bây giờ nàng còn ở công đường nói như vậy, về sau nếu như lại tiếp tục sống cùng Thẩm Bách Cường, bị hắn giết sống cũng không phải không có khả năng.

Nàng chỉ cần không chết, sau khi ra ngoài sẽ trốn Thẩm gia rất xa. Nhưng lời của Tưởng thị đã nhắc nhở nàng, nàng một mình đi ra ngoài, không nơi nương tựa, lại không tiền bạc bàng thân thì biết sống như thế nào?

Nhìn bộ dạng của Tưởng thị, Vạn Tiểu Hà mở miệng nói: "Mẹ chồng, ta không cáo Thẩm Bách Cường cũng có thể. Nhưng các ngươi phải viết cho ta một phần đơn hòa li, giao Đại Thuận cho ta, còn phải trả cho ta tám mươi lượng tiền bù đắp tinh thần. Bằng không ta sẽ kéo Thẩm Bách Cường cùng chết. Dù sao đi ra ngoài cũng không sống nổi, không bằng tiếp tục ở trong tù, ít nhất có ăn có uống."

Tưởng thị tức muốn nổ phổi, không nghĩ tới đứa con dâu vẫn luôn chất phác giống chim cút nay lại dám đưa ra yêu cầu như vậy. Hòa li, mang theo đứa nhỏ thì được, mụ ước gì tiễn hết đám tang môn tinh này đi, nhưng vừa mở miệng đã tám mươi lượng bạc, Tưởng thị hận không thể nói bắn ra nước miếng dìm chết Vạn Tiểu Hà, bảo nàng đừng có nằm mơ. Nhưng nghĩ đến con trai ở trong tù mấy ngày đã tiều tụy hẳn đi, những lời này đành phải dằn xuống bụng.

Vạn Tiểu Hà lạnh lùng nói: "Các ngươi khi nào viết xong đơn hòa li, giao bạc thì khi đấy ta sẽ lập tức sửa miệng. Bằng không, Thẩm Bách Cường cứ chờ ngồi tù đến rục xương đi."

Bình luận

Truyện đang đọc