MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Đại Thạch không phải người sẽ hớt lẻo sau lưng người khác, Lâm Tiểu Mãn có vài lời cũng không tiện mở miệng. Hai huynh đệ của Trần Quế Chi đối với mẹ già vẫn luôn có lòng, rốt cuộc dù gì thì Cao lão thái cũng là mẹ ruột của bọn họ, nhưng lại không chịu nổi hai bà vợ suốt ngày đòi chết đòi sống, vừa sợ mất tiền chữa bệnh cho Cao lão thái, lại muốn mượn chuyện này bắt chẹt Trần Quế Chi.

Lão thái thái vừa sinh bệnh liền muốn gặp cháu trai, Trần Quế Chi đã vài lần nhắn hai huynh đệ đưa mấy đứa cháu lại đây thăm nom Cao lão thái. Nhưng hai cô em dâu của Trần Quế Chi lại muốn bắt bà tới Trần gia nhận lỗi, lời trong lời ngoài đều nói Trần Quế Chi không màng nhà mẹ đẻ, không lưu tình, nghĩ mình lợi hại thì đừng đến Trần gia cầu xin làm gì. Đây là trả đũa chuyện lần trước Trần Quế Chi cự tuyệt cho bốn đứa cháu trai đến Tống gia ở.

Hai chị em dâu Trần gia tính kế rất hay, nếu người ngoài hỏi sao Trần gia không đi thăm Cao lão thái, các nàng chỉ cần nói Trần Quế Chi hành xử quá không ra gì. Trước kia không có việc, con trai các nàng tới cửa lại bị cô cô đuổi về. Bây giờ có việc mới tìm đến con trai các nàng, chẳng lẽ Trần Quế Chi muốn thế nào là như thế đó chắc? Đúng là quá coi thường Trần gia rồi. Bọn họ định đổ hết thảy tội lỗi lên đầu Trần Quế Chi, khiến người khác chú ý đến cách hành xử của Tống gia. Cũng chỉ có Trần Quế Chi thương xót mẹ già của mình, không đành lòng nhìn lão thái thái nhớ con nhớ cháu lại không được gặp, tất sẽ phải cúi đầu trước bọn họ, bọn họ cũng nhờ đó mà xả được mối hận bị Tống gia chèn ép không cho mặt mũi khi trước.

Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng Trần Quế Chi sẽ trực tiếp tìm tới chỗ lí chính Trần gia thôn, nói bà là phụ nữ đã xuất giá, chăm sóc mẹ già của mình cũng chẳng vấn đề gì, ở luôn tại Tống gia cũng được. Dù sao Trần gia không cần mặt mũi, chậm trễ cũng là hôn sự của con trai họ, chẳng liên quan nhiều lắm đến Tống gia. Hơn nữa huynh đệ Trần gia quá bất hiếu, mẹ già của chính mình sinh bệnh không bỏ tiền chạy chữa thì thôi, ngay cả đi nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Thứ lòng lang dạ sói như vậy, bà nhất định phải tới nha môn nói lý lẽ cho bọn hắn đẹp mặt.

Lí chính Trần gia thôn tới Trần gia hung hăng phê bình một trận, nói nếu như Trần Quế Chi thật sự tới nha môn thì sẽ lập tức hưu hai chị em dâu Trần gia, đỡ cho đến lúc con sâu bỏ rầu nồi canh, liên lụy đến thanh danh của cả Trần gia thôn. Hai ả đến bây giờ mới bắt đầu thấy sợ, vội vàng bắt chồng bắt con tới cửa đón Cao lão thái trở về, không dám tiếp tục găng thêm một giây phút nào nữa.

Đều là huyết mạch chí thân, Cao lão thái làm sao có thể tàn nhẫn bỏ mặc, thu dọn một chút rồi cũng bèn cùng bọn họ trở về. Nhưng Trần Quế Chi làm vậy ngược lại đã đắc tội với toàn bộ Trần gia thôn. Đặc biệt là bà còn buông lời hung ác nếu như hai em trai và hai em dâu không đối xử tử tế với Cao lão thái, bà sẽ lập tức tới nha môn cáo trạng. Con gái đã xuất giá lại dám uy hiếp em trai em dâu như vậy, cho dù là vì chính mẹ ruột của mình đi chăng nữa thì cũng vẫn khiến trong lòng các bậc trưởng bối có chút không thoải mái.

Tống Thiêm Tài nghe xong trong lòng cũng không thoải mái, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra cái gì. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn hảo ý nói cho hắn, nếu hắn hằm hằm cái mặt thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt hai người cả. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn mở miệng nói: "Đại Thạch ca, Tiểu Mãn ca, ta vốn tưởng rằng sẽ là đôi vợ chồng Tống Tiến Bảo kia không kìm nén được tới Tống gia tìm chuyện, không ngờ lại là các cậu nhà ta không biết cố gắng, làm hại nương ta bị người đời trách cứ. May là có các ngươi ở đây, bọn họ cũng chỉ dám động chút miệng lưỡi, không dám tới gây sự. Bằng không, nương ta sẽ không chỉ phải chịu chút nhàn thoại này đâu."

Trần Đại Thạch vội vàng đáp: "Thím đây cũng là bị chúng ta liên luỵ, bằng không Trần gia sẽ không tìm được cớ vịn vào. Thiêm Tài, ngươi đừng nói như vậy, ta và Tiểu Mãn sẽ rất ngượng ngùng. Tống Tiến Bảo mấy lần dắt theo con của gã đứng đợi ở chỗ Tống thúc hay thả trâu, đứa nhỏ kia còn đuổi theo gọi Tống thúc là ông nội. Tống thẩm sau khi biết đã phát giận một trận lớn, từ đó Tống thúc không ra sau núi thả trâu nữa. Sau đấy Tống thẩm tới Trần gia thôn náo loạn một hồi, vợ chồng Tống Tiến Bảo ngược lại chưa từng xuất hiện lấy một lần."

Tống Thiêm Tài gật gật đầu. Triệu Ngôn Tu bế Tống Tiểu Bảo đang lim rim đi ngủ, hai lão Tống gia đi mua đồ ăn còn chưa về, lúc này chỉ còn ba người bọn họ ở trong phòng. Tống Thiêm Tài đem chuyện tới Tuyền Châu ngẫu nhiên gặp được Trần Quang Tổ ra kể lại. Hắn không nhắc đến chuyện đã doạ Trần Quang Tổ chạy mất thế nào, rốt cuộc Trần Quang Tổ dù không tốt đến đâu thì cũng là cha ruột của Trần Đại Thạch. Có một số việc người ngoài như Tống Thiêm Tài có thể làm, nhưng lại sẽ khiến Trần Đại Thạch rơi vào thế khó xử.

Tống Thiêm Tài chỉ nói ở Tuyền Châu ngẫu nhiên gặp được Trần Quang Tổ đang làm việc ở nhà tắm công cộng, thấy Trần Quang Tổ diện mạo giống Trần Đại Thạch bèn tìm người hỏi thăm chút tin tức, từ đó biết được đại khái thân phận của Trần Quang Tổ. Hắn vốn dĩ định viết thư cho Trần Đại Thạch, nhưng sau khi hỏi thăm một lần nữa, Tống Thiêm Tài lại phát hiện Trần Quang Tổ đã cùng người nhà của lão về nông thôn dưỡng già, chẳng biết là đi đâu.

Trần Đại Thạch nghe xong nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần. Cha hắn vào lúc hắn bảy tám tuổi đã bỏ đi. Nhiều năm như vậy không trở về, hắn cũng đã sắp không còn nhớ rõ được diện mạo của ông ấy. Mẹ ruột chửi rủa, ông bà nội xem thường, chú thím trào phúng, đó là tất cả những gì Trần Đại Thạch còn nhớ từ sau khi cha bỏ đi.

Nguyên tưởng rằng cuộc sống như vậy đã đủ thảm, nhưng không nghĩ tới chờ sau khi nương tái giá, họ hàng thân thích trong Trần gia bắt đầu đá hắn qua lại như quả bóng, Trần Đại Thạch mới chân chính biết được đứa trẻ không cha không mẹ đến tột cùng có thể khổ đến cỡ nào. Ăn cơm trăm nhà, nhưng trong mỗi nhà không phải ai cũng đều là người hiền lành. Châm chọc, mỉa mai, tức giận, mắng mỏ, Trần Đại Thạch đều đã từng nếm trải đủ. Cho nên hắn mới hết mực tôn trọng và biết ơn những người lòng mang thiện ý với hắn như thế. Bởi vì từng bị khinh nhục, cho nên mới phá lệ quý trọng những ai đã vươn tay cứu trợ hắn.

Từ sau khi gặp được ông của Tiểu Mãn, hắn mới có một nơi an cư lạc nghiệp. Từ sau khi gặp Lâm Tiểu Mãn, hắn mới có một gia đình. Trần Đại Thạch chưa từng nhớ tới cha, chỉ coi như ông ấy đã chết. Bây giờ từ trong miệng Tống Thiêm Tài biết được tin tức của Trần Quang Tổ, cả người hắn thế nhưng không có bất kì chút kích động nào, chỉ cảm thấy bọn họ có khi còn chẳng bằng hai người xa lạ. Hắn đã qua thời điểm cần đến cha nhất, cũng qua đoạn thời gian hận cha nhất. Bây giờ có Lâm Tiểu Mãn ở bên cạnh, Trần Đại Thạch đã vô cùng thỏa mãn. Cha với hắn mà nói chỉ là một con chữ, đại biểu cho rất nhiều cực khổ và bi thương.

Trần Đại Thạch không biết nên nói thế nào với Tống Thiêm Tài. Hắn đã không còn vui vẻ cũng chẳng còn bao nhiêu phẫn hận. Nghe được tin cha còn sống, rốt cuộc cũng chỉ có như vậy. Cuối cùng, hắn đành phải khô cằn hàn huyên vài câu rồi cùng Lâm Tiểu Mãn trở về phòng.

Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn mua không ít đồ ăn trở về. Đang vào mùa hè nên đồ ăn tốt nhất không để qua đêm, vì thế bọn họ mua phân lượng đều không quá nhiều. Có lươn, tôm hùm đất, thịt lợn và cá diếc. Trước khi đi mua đồ ăn, Trần Quế Chi còn mổ một con gà mái già trong nhà để hầm.

Một lúc sau, Lâm Tiểu Mãn tới đây hỗ trợ. Trần Quế Chi băm thịt làm đầu sư tử, Lâm Tiểu Mãn làm tôm hùm đất hương lạt, lươn xào và cá diếc kho tàu. Tống Đại Sơn đi ra vườn rau sau nhà hái rau gai thối, lại tỉa một ít ngọn khoai lang. Loại ngọn khoai lang này tước lớp vỏ xơ bên ngoài, cắt thành khúc rồi xào với ớt là ngon nhất, trước kia một mình Tống Thiêm Tài có thể ăn hết một đĩa. Cuối cùng, Tống Đại Sơn lại hái hết lứa dưa chuột vừa mới trưởng thành, sợ trên bàn toàn món mặn, ăn nhiều sẽ dễ ngấy.

*Tôm hùm đất hương lạt



*Lươn xào



*Cá diếc kho tàu



*Rau gai thối



Xách theo rổ, Tống Đại Sơn càng nghĩ càng vui vẻ. Cuộc sống nhà ông đang ngày càng tốt lên. Trước kia thức ăn mặn còn không đủ ăn, nào còn ngại ăn đến chán ngấy. Bây giờ mỗi ngày đều ăn, ngược lại bắt đầu trở nên bắt bẻ. Vẫn là con của ông có bản lĩnh. Với ông mà nói, trong thôn này không một ai có bản lĩnh hơn con trai ông.

Trần Đại Thạch giúp nhóm lửa, một mình Lâm Tiểu Mãn có thể thầu toàn bộ khâu nấu nướng, Trần Quế Chi vừa băm thịt xong đã bị Lâm Tiểu Mãn đưa ra ngoài nghỉ ngơi. Tống Thiêm Tài thấy Tống Tiểu Bảo thích ăn long nhãn, nhưng long nhãn tính quá nóng, cứ thế ăn sống sẽ dễ bị thượng hoả, bèn bóc nửa chén nhỏ đặt trong nồi cơm chưng, buổi tối cho Tống Tiểu Bảo và hai lão Tống gia ăn.

*Thật ra long nhãn tính bình, không hề nóng. Người ta thấy nóng là bởi vì long nhãn chứa nhiều đường nên làm tăng chuyển hoá-> cảm giác nóng

Thấy Trần Quế Chi từ phòng bếp đi ra, Tống Thiêm Tài bèn lôi kéo Trần Quế Chi vào trong phòng mình nói chuyện. Trần Quế Chi cũng không tính ngốc, biết con trai khẳng định là biết được chuyện nhà mẹ đẻ của bà nên định an ủi. Không chờ con trai mở miệng, bà đã nói: "Thiêm Tài, nương của ngươi lớn tuổi như vậy rồi, lòng dạ rộng rãi lắm. Các cậu của ngươi kỳ thật tâm không xấu, chỉ là bị vợ nắn bóp quen rồi. Hai mợ của ngươi giận ta không trợ cấp nhà mẹ đẻ, không cho các nàng mặt mũi nên mới tưởng lấy bà ngoại ngươi để ra oai phủ đầu với ta thôi. Hơn nữa bệnh tật quá tốn kém, các nàng thấy ta có tiền nên đương nhiên muốn ta trả. Ta trả thì trả, nương sinh ta một hồi, dù thế nào ta cũng không thể để bà chịu khổ chịu nhọc được. Nhưng hai đứa em dâu này chiếm tiện nghi của ta còn dám đắn đo ta, giữ chặt lấy hai cậu của ngươi và mấy đứa cháu không cho bọn họ đến thăm bà ngoại ngươi, mục đích chính là buộc ta cúi đầu, đi nhận lỗi nhận sai với các nàng."

Nói đến đây, Trần Quế Chi lại bùng lên cơn giận. Nương của bà đã rất lớn tuổi lại còn bệnh tật như vậy, chỉ muốn gặp con trai cháu trai của mình mà thôi, nhưng cố tình không một đứa nào tới cửa. Bà cũng đã đến mấy lần, lần nào cũng bị hai đứa em dâu đáp trả gay gắt. Nhớ đến lời của con trai, Trần Quế Chi lúc ấy đã cảm thấy người hiền bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Em trai em dâu không cảm kích bà thông cảm Trần gia gia cảnh không tốt, không đòi bọn họ bỏ tiền mua chén thuốc thì thôi, còn muốn dùng chuyện Cao lão thái sinh bệnh để bắt chẹt bà, quả thật quá không lương tâm.

Em dâu không phải Cao lão thái sinh, Trần Quế Chi dù tức thì cũng không cảm thấy quá thương tâm. Nhưng hai đệ đệ lại nghe lời vợ mà chẳng đoái hoài gì đến Cao lão thái, điều này đã chọc giận Trần Quế Chi. Liên tưởng đến chuyện Vạn gia lúc trước, bà bèn bắt chước làm theo đi tìm lí chính Trần gia thôn nói lí lẽ, còn thả lời tàn nhẫn nói muốn tới nha môn cáo trạng.

Quả nhiên, Trần Quế Chi chỉ cần cứng hơn một chút là Trần gia lập tức mềm oặt. Hai đệ đệ của bà dẫn theo bốn đứa con tới trước cửa Tống gia cầu xin, hết quỳ lại van nài Cao lão thái, muốn đón Cao lão thái trở về nhà. Bởi vậy, Trần Quế Chi lại càng thêm cảm thấy vẫn là cách của con trai dùng tốt, chẳng qua trong lòng bà lại không có chút đắc ý mà ngược lại chỉ toàn khổ sở.

Tống Thiêm Tài hỏi: "Nương, ta còn nghe nói hai mợ tới đây sinh sự, chuyện này là thế nào?"

Trần Quế Chi mở miệng đáp: "Cũng không có gì, chỉ là các nàng cảm thấy chúng ta thà cho Đại Thạch và Tiểu Mãn vào ở cũng không muốn để mấy đứa em họ của ngươi tới, trong lòng ủy khuất, cảm thấy ta không biết phân biệt người trong người ngoài mà thôi. Kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì. Vốn dĩ theo lí thì cháu trai tới nhà cô cô chơi mấy ngày cũng là bình thường. Nhưng ngươi vừa đi, nhà lại có quán trà, ta chăm sóc Tiểu Bảo và bà ngoại ngươi đã đủ bận không thoát được thân, làm sao có thời giờ săn sóc cho mấy đứa em họ kia của ngươi. Hơn nữa lại còn không phải một mà cùng lúc đưa cả bốn đứa, ta đành từ chối, vì thế mới khiến các nàng tìm tới tận cửa. Vốn dĩ đã nói xuôi rồi, nhưng cố tình các nàng hiếu thắng đã quen, thấy ngươi không ở nhà bèn ở ngay trước mặt ta quở trách ngươi không phải, khiến ta và cha ngươi nổi giận đuổi các nàng ra ngoài. Mợ nhỏ của ngươi lại bắt đầu giả chết, cũng may đúng lúc đại bá mẫu của ngươi tới lật tẩy cô ta."

"Thiêm Tài, ta lúc này vì bà ngoại ngươi mà làm ác nhân. Có mấy lời tàn nhẫn ta để đó, cho dù chỉ là giả vờ thì hai mợ của ngươi cũng vẫn phải kẹp chặt cái đuôi hiếu thuận bà ngoại. Bà ngoại ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng sống được bao lâu nữa. Người già càng lớn tuổi lại càng mong gia đình đoàn viên. Ta có thể đón bà ngoại ngươi tới ở, nhưng trong lòng bà ấy làm sao có thể bỏ mặc hai cậu của ngươi được. Vốn dĩ muốn ta cúi đầu, vì bà ngoại ngươi ta cũng nhận. Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, hai mợ của ngươi là dạng người gì ta cũng coi như rõ ràng. Cho dù có đào tim đào phổi cho các nàng, các nàng vẫn sẽ kén cá chọn canh. Ta có dọn cả Tống gia tới cho các nàng, các nàng cũng không nhất định đối xử với bà ngoại ngươi thêm mấy phần hoà nhã. Một khi đã như vậy, ta chỉ đành phải khiến các nàng sợ. Nương ngươi thả ra một câu tàn nhẫn, mấy em họ của ngươi còn chưa làm mai, Trần gia thôn lại muốn thể diện, đương nhiên sẽ chấn trụ được các nàng. Có ta ở đây nhìn chằm chằm, thường thường tới cho các nàng chút sắc mặt, như vậy bà ngoại ngươi mới có thể an ổn làm lão phong quân ở nhà được con cháu hiếu thuận." Trần Quế Chi giải thích.

Trần Quế Chi biết tính tình của con trai mình, chỉ sợ Tống Thiêm Tài sẽ tới Trần gia gây phiền toái. Có Cao lão thái mẹ bà ở đó, khiến Trần gia thương tổn, đến lúc đó nương của bà xảy ra chuyện gì, Trần Quế Chi vừa không nỡ trách cứ con trai lại thương xót mẹ già, rồi lại rơi vào thế khó xử. Không bằng lúc này nói ra ý kiến của mình với Tống Thiêm Tài, khuyên Tống Thiêm Tài không cần quan tâm đến Trần gia nữa.

Tống Thiêm Tài nhìn thoáng qua Trần Quế Chi, trong lòng hiểu rõ băn khoăn của bà. Hắn mở miệng nói: "Chỉ cần bọn họ không khi dễ nương, ta sẽ không ra tay. Nhưng nếu như bọn họ dám khi dễ nương, vậy đừng trách ta không lưu tình. Về sau nhà cậu ta cũng sẽ tuyệt đối không tiếp tục qua lại. Cách hành xử của hai mợ quả thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét."

Trong lòng Trần Quế Chi nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Các nàng không bắt nạt được ta, ngược lại bị ta làm cho phải ôm một bụng tức. Lúc này các nàng không chỉ không chiếm được lợi mà còn phải ở trước mặt bà ngoại ngươi làm con dâu ngoan, trong lòng e là đang hận ta muốn chết. Ta cũng không tính toán trở về nhà mẹ đẻ, chỉ là có chút thương xót bà ngoại ngươi thôi. Ai, lúc ông ngoại ngươi còn ở, nương và hai cậu của ngươi vẫn còn rất yêu thương lẫn nhau. Trước đây khi ta lên kiệu hoa, cậu cả của ngươi đã dùng tấm thân nhỏ bé của mình cõng ta, còn ở bên tai ta nói "Tỷ, nhà mẹ đẻ là gốc rễ cả đời của ngươi, nếu tỷ phu đối xử với ngươi không tốt, có đệ đệ ở đây, đệ đệ sẽ làm chỗ dựa cho ngươi." Ta lúc ấy đã cảm thấy tỷ đệ chúng ta về sau khẳng định sẽ không lạ lẫm phòng bị giống như nhà người khác. Nhưng từ sau khi mợ cả ngươi vào cửa rồi sinh hạ đứa con thứ hai, tâm tư của cậu ngươi lại càng thêm hướng về gia đình nhỏ của mình, hai tỷ đệ chúng ta cũng càng thêm ít tiếng nói chung."

Tống Thiêm Tài không biết nên khuyên Trần Quế Chi thế nào cho phải. Tỷ tỷ dù thân đến đâu cũng không bằng huyết mạch của chính mình. Cậu cả của hắn cũng chỉ là hơi ích kỷ, hơn nữa nhà lại nghèo, được tỷ tỷ Trần Quế Chi cứu tế quen rồi. Tất cả đều đã quen được Trần Quế Chi cho đi không cần hồi báo, một khi Trần Quế Chi không làm hoặc là không thỏa mãn bọn họ, bọn họ sẽ lập tức giận dỗi bất mãn, bắt Trần Quế Chi thay đổi.

Cũng may Trần Quế Chi chỉ là muốn tâm sự với con trai, cũng không có ý muốn Tống Thiêm Tài khuyên giải.

Qua một lúc, Trần Quế Chi mang chút vui vẻ nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, lần này ta phải cực kì khen ngợi cha ngươi. Vợ chồng Tống Tiến Bảo thừa dịp ngươi không ở, mang theo Đại Bảo chờ ở chỗ cha ngươi thả trâu. Đại Bảo đuổi theo gọi ông nội, cha ngươi vừa nghe thấy đã chạy biến, vội vàng đánh trâu trở về, không đáp lại bọn họ một câu nào, càng không cho bọn họ tiền, về đến nhà còn chủ động nói với ta. Ngày hôm sau, ta theo cha ngươi đi thả trâu, lại nhìn thấy Tống Tiến Bảo, bèn nổi khùng một trận với nó, mắng nó đừng đến làm phiền Tống gia chúng ta nữa. Người trong thôn đi ngang qua, Tống Tiến Bảo lại không nói lại được ta. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ nó khiến nó không dám ngẩng đầu, rốt cuộc không dám cầu cứu cha ngươi. Bây giờ cha ngươi cũng chỉ thả trâu ở ven đường, không ra sau núi nữa."

Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Trần Quế Chi, trong lòng buồn cười. Có thể là Tống Đại Sơn ngày thường quá mềm mại, nên cho dù lúc này Tống Đại Sơn chỉ trốn tránh thôi cũng có thể khiến Trần Quế Chi vừa lòng đến vậy rồi. Có lẽ, Trần Quế Chi cũng không phải để ý Tống Đại Sơn rốt cuộc làm cái gì, chỉ cần có phần tâm này khiến bà ghi nhận là bà đã vô cùng thỏa mãn. Tống Thiêm Tài tỏ vẻ, đôi khi tâm tư phụ nữ thật sự quá khó đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc