MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Tống Thiêm Tài vội vàng ăn cho xong bữa sáng, chỉ chờ để được cùng ngủ nướng với Triệu Ngôn Tu. Đáng tiếc, Tống Thiêm Tài đã quên mất Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh đang mở to đôi mắt nhìn, vừa nghe thấy được đi ngủ, nó lập tức đòi tham gia: "Tiểu Bảo ngủ nữa, Tiểu Bảo cũng muốn ngủ, cùng cha và tiểu thúc ngủ." Nói xong còn chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh hướng về phía Triệu Ngôn Tu tỏ vẻ dễ thương.

Triệu Ngôn Tu cực kỳ yêu thích bộ dạng ngốc nghếch này của Tống Tiểu Bảo, bế lên chọt chọt cái mũi của nó, cười nói: "Được, Tiểu Bảo sẽ cùng chúng ta ngủ, tiểu thúc kể truyện cổ tích cho ngươi nghe được không." Tống Tiểu Bảo vô cùng mừng rỡ, trực tiếp nhào vào lòng Triệu Ngôn Tu không chịu xuống.

Tống Tiểu Bảo dễ thương một chút cũng không để ý tới tâm tình chôn sâu trong lòng của lão cha, cứ thế vội vàng phá hỏng cơ hội cùng chung chăn gối mà lão cha của nó thật vất vả mới chờ được. Tống Thiêm Tài tức giận đến mức cực kì muốn đánh Tống Tiểu Bảo mấy cái vào mông. Trong đầu hắn bây giờ toàn chỉ nghĩ đến Tống Tiểu Bảo ngủ ở giữa, hắn và Triệu Ngôn Tu sợ là ngay cả tay cũng không chạm tới. Sớm biết thế thì thà bọn họ cùng nhau ra bên ngoài dạo phố trò chuyện còn hơn.

Trần Quế Chi cũng thương Tống Tiểu Bảo hôm qua không ngủ được, cười nói: "Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, ta bảo cha ngươi kê hai cái giường mát sát vào nhau cho ba đứa ngủ. Bao giờ đến bữa trưa ta sẽ gọi các ngươi. Hai ngày này các ngươi nên nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không ngày kia lại phải tưới ruộng. Ông trời mấy nay cũng không biết là làm sao, đã hơn một tháng không mưa, hoa màu đều úa vàng hết cả rồi."

Nói đến đây, Tống Đại Sơn im lặng nãy giờ bỗng nhiên cất tiếng: "Thiêm Tài, mấy ngày này nếu ngươi rảnh thì lên trấn trên mua chút lương thực về. Ta thấy năm nay không thích hợp, mùa xuân tới sớm lại cộng thêm một tháng trời không mưa, nói không chừng sẽ gặp phải hạn hán. Đến lúc đó lương thực không đủ, trong thôn tất sẽ rối loạn. Nhà chúng ta tuy rằng có chút lương thực, nhưng dù sao cũng phải mua nhiều một chút cho chắc ăn."

Tống Thiêm Tài nghe Tống Đại Sơn nói vậy bèn sửng sốt, chuyện hạn úng kiếp trước hắn cũng có chút ấn tượng. Tuy rằng khi đó có chính phủ điều hành nhưng cuộc sống người nông dân vẫn không khá hơn là bao. Cũng may vận chuyển tiện lợi thông suốt cho nên không tồn tại chuyện chết đói. Nhưng nếu như đặt ở chỗ này, không ô tô không máy bay, chỉ dựa vào con la con ngựa, lương thực từ nơi khác cho dù có thể vận tới, nhưng đến được trên tay người nông dân có thể còn lại bao nhiêu?

Cho dù có quan phủ cứu tế thì chẳng qua cũng chỉ là cho nạn dân một miếng cơm ăn. Nếu như hạn thật thì không chỉ riêng thôn bọn họ gặp tai ương, ngay cả Đại Đồng châu cũng không khá hơn là bao. Tình huống này mà trở thành thật thì kể cả bọn họ có tiền e là cũng không mua nổi lương thực. Đương nhiên, kể cả là có lương thực bán đi chăng nữa, mua về có thể có giữ được hay không cũng là một vấn đề.

Khi hạn hán ăn không đủ no, chỉ sợ không phải ai cũng có thể giữ vững bản tâm. Tống gia bọn họ ở trong thôn có tiền có lương thực, nhân khẩu lại không vượng, nếu thật sự gặp chuyện thì tất sẽ trở thành con dê béo chói lọi. Tống Thiêm Tài nghĩ lướt qua trong đầu một lượt, rốt cuộc có chút thấu hiểu vì sao Tống Đại Sơn lại nhận nuôi Tống Tiến Bảo. Ở nông thôn độc môn độc hộ, những lúc mùa màng tươi tốt đất nước thái bình thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng một khi gặp phải năm tai, ăn không đủ no lại còn sợ là ngay cả gia nghiệp cũng không giữ nổi.

Nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên có chút tiếc nuối, vốn dĩ nên là chủ của một nhà như hắn bảo vệ người thân trong gia đình. Nhưng nếu luận về giá trị vũ lực, vẫn là Triệu Ngôn Tu lợi hại hơn. Không thể uy vũ được như người trong lòng, không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, nghĩ đến thôi là lại cảm thấy chua xót.

Tống Thiêm Tài hỏi Tống Đại Sơn: "Cha, ngươi và nương thành thạo việc đồng áng, ngươi xem lúa nước nhà chúng ta còn có thể trồng tiếp hay không. Nếu bị hạn hán thật, đến lúc đó người muốn uống nước còn khó, làm gì có dư để mà cho lúa nước. Hay là chúng ta gặt hết lúa đi rồi trồng ít khoai lang đỏ và cao lương, mấy loại lương thực này chịu hạn tốt, đến lúc đó ít nhiều cũng có cái thu hoạch."

Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nhìn nhau, hai mươi mẫu lúa nước lập tức phải đổi thành loại khác, trong lòng hai người quả thực rất luyến tiếc, rốt cuộc thì giá lúa nước so với lương thực phụ đắt hơn nhiều. Nhưng lại nghĩ nếu như năm nay hạn thật, hai mươi mẫu lúa nước có thể thu hoạch được hay không cũng là vấn đề, bèn có chút lưỡng lự chưa thể đưa ra quyết định.

Tống Thiêm Tài nhìn vẻ mặt của hai lão Tống gia, nói: "Cha, nương, chúng ta cứ ủ trước mầm khoai lang đỏ và cao lương. Chờ thêm hơn nửa tháng, nếu ông trời vẫn không mưa thì chúng ta mới đổi cây trồng. Nhà chúng ta không cần nộp thuế, lúa thu hoạch năm trước đều chưa bán, đủ ăn một hai năm, cho dù có dự đoán sai thì tổn thất cũng không lớn. Đến khi được mùa, trong tay ta có tiền cần gì phải sợ không mua được gạo ăn."

Cuối cùng, Tống Đại Sơn suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng nói: "Chúng ta cũng không nên đổi toàn bộ, đổi mười mẫu đất đi, còn lại vẫn trồng lúa nước. Hôm nay ta sẽ đi ươm mầm, sau đó đi hỏi nhà đại bá của ngươi xem họ nghĩ như thế nào. Nhiều ngày như vậy trời không mưa, người trong thôn chỉ e đều đã có ý tưởng trong lòng, chúng ta đừng động trước. Chờ một thời gian nhìn xem nhà khác làm thế nào rồi hẵng tính."

Việc này Tống Đại Sơn am hiểu hơn Tống Thiêm Tài nhiều. Tống Thiêm Tài không phản bác, để cho Tống Đại Sơn tự mình làm chủ, báo cho hắn một tiếng là được. Nhưng Tống Thiêm Tài lại thầm tính toán chờ đến tối sẽ lên tiệm lương thực trấn trên mua một xe lương thực về để trong hầm nhà cũ. Thỏ khôn có ba hang, trời mãi không chịu mưa, Tống Thiêm Tài không thể không có chút chuẩn bị.

Hai mươi mẫu đất kia của Triệu Ngôn Tu đã sớm cho người khác thuê, mỗi năm thu địa tô bốn phần, ngược lại không đến phiên y nhọc lòng. Nghe Tống Thiêm Tài nói chuyện với Tống Đại Sơn, trong lòng y có chút buồn, thiên tai nhân họa đối với người nông dân mà nói cũng đồng nghĩa với việc trôi dạt khắp nơi, dân chúng lầm than.

Bị đề tài này nhuộm đẫm, Tống Thiêm Tài quyết định không tiếp tục quá mức để tâm đến nó nữa, cùng Triệu Ngôn Tu đưa Tống Tiểu Bảo vào trong phòng ngủ nướng. Tống Thiêm Tài sau khi bình tĩnh lại đã quyết định, lớn tướng rồi nếu thích thì đi bày tỏ, cứ khép nép khúm núm mãi cũng không phải cách hay.

Nhưng nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Triệu Ngôn Tu, trái tim Tống Thiêm Tài lại không biết cố gắng đập nhanh hơn vài phần. Triệu Ngôn Tu rất nhanh nhạy trước cảm xúc của Tống Thiêm Tài, không bao lâu đã phát hiện Tống Thiêm Tài không thích hợp. Điều này khiến cho Triệu Ngôn Tu có chút không biết làm sao. Nhìn Tống Thiêm Tài né tránh mình, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, Triệu Ngôn Tu bỗng nhiên cảm thấy có phải y đã làm ra chuyện gì khiến đại ca mất tự nhiên như vậy?

Vì thế buổi tối hôm nay, Triệu Ngôn Tu thấy mọi người trong Tống gia đều đã ngủ bèn lặng lẽ đi vào phòng Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đang lăn qua lộn lại ngủ không được, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, lập tức ngồi bật dậy nói: "Cửa không khóa, vào đi."

Triệu Ngôn Tu bước vào phòng, Tống Thiêm Tài nhìn lên thấy là Triệu Ngôn Tu, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhìn xem mình có mặc quần đùi áo lót chỉnh tề, kiểu tóc có rối loạn hay không. Ở mặt tướng mạo đã thua người trong lòng một mảng lớn, nếu còn không chú ý hình tượng nữa thì hắn đúng là hết cứu nổi.

Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài túm túm áo lót trên người, vuốt vuốt lại tóc, đột nhiên rất muốn cười. Đại ca y đã điệu tới mức này rồi sao? Đêm hôm khuya khoắt rồi mà vẫn chú ý hình tượng đến như vậy.

Tống Thiêm Tài xuống giường rót cho Triệu Ngôn chén nước, nói: "Ngôn Tu, đã trễ thế này sao ngươi còn chưa ngủ a. Có phải trời nóng quá không, hay là ngày mai tới chỗ Lưu Khôn Võ chở ít băng về đây cho đỡ nóng."

Triệu Ngôn Tu lắc đầu, liếc mắt nhìn Tống Thiêm Tài một cái, nửa ngày mới mở miệng nói: "Đại ca, mấy ngày nay hình như ngươi có chút không thích hợp, phải chăng ta có chỗ nào không tốt khiến ngươi khó chịu."

Tống Thiêm Tài lập tức lắc đầu, vội vàng nói: "Sao có thể chứ, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Tống Thiêm Tài kinh hãi. Hắn còn chưa bày tỏ tâm ý đâu, sao lại khiến cho người trong lòng cảm thấy mình khó chịu với y rồi. Hay là hắn đã làm chuyện gì ngu xuẩn khiến Triệu Ngôn Tu hiểu lầm. Như vậy không thể được, nếu Triệu Ngôn Tu hiểu lầm hắn thật thì hắn biết theo đuổi người ta như thế nào.

Triệu Ngôn Tu mặt mang chút ngượng nghịu nói với Tống Thiêm Tài: "Thế sao đại ca mấy ngày nay suốt ngày né tránh ta? Đại ca, ngươi không phải từng nói với ta làm người phải có cái gì nói cái đó, không thể cái gì cũng giấu kín ở trong lòng sao."

Tống Thiêm Tài bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là luôn thích tìm đường chết, không hiểu sao lại dạy dỗ tiểu đệ ngoan ngoãn nội liễm thành hướng ngoại như bây giờ. Làm sao đây làm sao đây, chẳng lẽ phải trực tiếp bày tỏ rằng mình thích Triệu Ngôn Tu, nhưng nếu bị cự tuyệt thì làm sao bây giờ.

Tống Thiêm Tài rối rắm, nói thật hay không nói thật, nếu không nói thật thì phải bịa một cái lí do nào không chút lỗ hổng để lừa gạt Triệu Ngôn Tu. Hắn biết Triệu Ngôn Tu đầu óc linh hoạt, không có thật thà dễ lừa như hai lão Tống gia. Nếu như Triệu Ngôn Tu phát hiện mình lừa hắn, vốn đã nhạy cảm suy nghĩ nhiều, giờ lại phát hiện đại ca mà mình tín nhiệm lừa gạt, y hẳn sẽ rất đau lòng khó chịu.

Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài không nói lời nào, trong lòng có chút rầu rĩ, chẳng lẽ đại ca thực sự có chuyện gạt y. Khi nào, trong lúc y không hề hay biết, y và đại ca đã trở nên xa lạ như vậy. Cho dù trong lòng biết y và đại ca có lẽ sẽ không thể mãi thân mật khăng khít như lúc đầu, nhưng đột nhiên phát hiện Tống Thiêm Tài có chuyện giấu diếm mình, trong lòng Triệu Ngôn Tu vẫn có một cảm giác khó chịu cùng thất vọng nói không nên lời.

Tống Thiêm Tài tuy rằng trong đầu nghĩ nên đáp trả Triệu Ngôn Tu thế nào, nhưng đôi mắt vẫn luông quan sát Triệu Ngôn Tu. Vừa thấy vẻ mặt Triệu Ngôn Tu, hắn biết ngay y lại nghĩ nhiều. Thấy đôi mắt Triệu Ngôn Tu dần dần ảm đạm xuống, Tống Thiêm Tài lập tức đau lòng, không thèm rối rắm nữa.

Hắn nói thẳng: "Ngôn Tu, thì là, ta, ta muốn chung sống cùng ngươi cả đời. Giống như Đại Thạch ca và Tiểu Mãn ca ấy. Ngươi đồng ý không? Ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời, ta thích ngươi." Lòng bàn tay Tống Thiêm Tài ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Ngôn Tu. Tuy rằng hắn nói lắp bắp không mạch lạc, nhưng từng câu từng chữ đều đập thẳng vào trong lòng Triệu Ngôn Tu.

Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói xong, trong đầu quay cuồng lợi hại. Đại ca nói thích y, nói về sau muốn ở bên nhau cả đời, như Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, trọn đời trọn kiếp. Trong lòng y trước kia không phải chưa từng nghĩ tới về sau sẽ cùng Tống Thiêm Tài trải qua một đời bình đạm. Nhìn Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn hoạn nạn nâng đỡ, y cũng từng nảy sinh một tia ý niệm, cảm thấy nếu như y và đại ca Tống Thiêm Tài cũng có thể như vậy thì quá tốt.

Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ. Đại ca lúc trước từng cưới vợ, còn sinh Tiểu Bảo, sao có thể thích nam tử được. Hơn nữa đại ca vẫn luôn coi y như huynh đệ, sẽ không nghĩ sang hướng khác. Lần trước Tống Thế Đồng hiểu lầm, kỳ thật ở trong lòng Triệu Ngôn Tu đã nổi lên gợn sóng, nhưng Tống Thiêm Tài lại không tỏ vẻ gì, đối đãi y vẫn giống hệt như trước kia. Triệu Ngôn Tu thất vọng đồng thời cũng không hề mong đợi. Y không muốn khiến Tống Thiêm Tài khó xử, cứ tiếp tục làm huynh đệ tốt cả đời như thế này cũng không tồi.

Bây giờ Tống Thiêm Tài trực tiếp thổ lộ, Triệu Ngôn Tu một hồi lâu mới phản ứng lại được rằng đây là sự thật. Nhìn Tống Thiêm Tài trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương, Triệu Ngôn Tu bỗng nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tình cảm ái mộ của Tống Thiêm Tài, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng muốn ở bên đại ca cả đời, không rời không bỏ, vĩnh viễn không lìa xa."

Tuy rằng Triệu Ngôn Tu nói bé như tiếng muỗi kêu, nhưng Tống Thiêm Tài vẫn cảm thấy mình như nghe được tiếng nhạc trời. Hắn hưng phấn không chịu nổi, chân tay vụng về không biết nên làm cái gì, chỉ ngây ngô nhìn Triệu Ngôn Tu cười. Muốn bước lên ôm Triệu Ngôn Tu, nhưng lại sợ Triệu Ngôn Tu giật mình, đành phải đứng yên tại chỗ lúng túng sờ đầu bứt tai.

Hai người đứng chung một chỗ ai cũng không nói lời nào, mặt đều đỏ. Cũng may trời tối, không nhìn ra được cái gì. Trong lúc nhất thời căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Tống Đại Sơn dậy tìm đồ ăn cho Tống Tiểu Bảo. Trời nóng, Tống Tiểu Bảo buổi tối ăn ít nên bây giờ lại đói bụng, quấy đòi ăn. Trong nhà có sẵn mì, Trần Quế Chi dỗ dành Tiểu Bảo, sai Tống Đại Sơn đun nước nấu một bát cho Tống Tiểu Bảo ăn.

Tống Đại Sơn thấy trong phòng Tống Thiêm Tài có ánh đèn dầu lập lòe, vì thế bèn tiến đến gõ cửa, hỏi: "Thiêm Tài, vẫn chưa ngủ ư. Ta xuống phòng bếp nấu nước, ngươi có muốn ăn chút gì đó không, ta làm cho ngươi rồi mang qua một thể."

Hai người trong phòng vội cả kinh, đặc biệt là Triệu Ngôn Tu, cứ như làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Y vội vàng nín thở liễm khí, nếu không phải Tống Thiêm Tài ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên của Triệu Ngôn Tu chính là nhảy lên xà nhà trốn. Vừa mới biết Tống Thiêm Tài thích mình, lại nghe thấy tiếng Tống Đại Sơn, Triệu Ngôn Tu liền có loại cảm giác giống như bắt cóc con trai nhà người ta, cực kì chột dạ.

Tống Thiêm Tài cũng nhìn ra Triệu Ngôn Tu quẫn bách, bước lên giữ chặt tay Triệu Ngôn Tu, ở bên tai y an ủi: "Không có việc gì, cha và nương đều đã biết ta thích ngươi, cũng không phản đối chúng ta ở bên nhau. Ngươi đừng lo lắng, cũng đừng hoảng hốt, chúng ta cứ đường đường chính chính, không cần lén lút. Ta và ngươi phải quang minh chính đại ở bên nhau cả đời."

Nói xong mới hô lên với Tống Đại Sơn ngoài cửa: "Cha, không cần, ta và Ngôn Tu nói chuyện một lát rồi ngủ. Các ngươi cứ ăn đi, không cần để ý chúng ta. Chốc nữa nửa đêm về sáng sẽ lạnh, các ngươi lấy cái chăn mỏng mà đắp, đừng để bị cảm lạnh."

Tống Đại Sơn vừa nghe thấy Tống Thiêm Tài đang ở cùng Triệu Ngôn Tu bèn không nói gì nữa, xuống phòng bếp nấu ăn cho Tống Tiểu Bảo. Trong lòng ông lại cảm thấy hai người này cảm tình thật đúng là quá tốt, ban ngày dính chặt ở bên nhau, có lời gì nói không xong còn phải buổi tối nói tiếp. Ông già rồi, thật không hiểu được suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi mà.

Chờ Tống Đại Sơn đi rồi, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài mới quay sang nhìn nhau, đều nở nụ cười. Không khí xấu hổ ban đầu biến mất vô tung vô ảnh, Tống Thiêm Tài dẩu môi nói: "Từ bây giờ ta cũng là người có bạn, về sau phải chăm chỉ kiếm tiền, dưỡng gia sống tạm."

Xác định Triệu Ngôn Tu cũng giống mình, Tống Thiêm Tài vô cùng hưng phấn, miệng lập tức lại bắt đầu ba hoa, thuận đường khoe khoang thành tích, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu biểu hiện một phen. Triệu Ngôn Tu lại ra dáng ra hình gật gật đầu nói: "Được, ta và đại ca cùng nhau kiếm tiền dưỡng gia." Tống Thiêm Tài cảm động, cảm thấy mình thật là tinh mắt chọn được một người bạn đời tri kỷ hiểu ý như vậy, thật là quá hạnh phúc. Nhưng những lúc hạnh phúc như này lại chẳng có ai để cho hắn khoe khoang, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Cơ mà hắn cũng luyến tiếc khoe điểm tốt của người trong lòng cho người khác hay, nếu như nhiều tình địch thì hắn chỉ có nước khóc thét.

Bình luận

Truyện đang đọc