MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Tuy rằng Tống Thiêm Tài đã nhờ La lão đại gửi một đợt thư trở về, nhưng đếm ngày cũng đã sắp được ba tháng. Kể từ khi tới chỗ này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn rời Tống gia lâu như vậy. Hai lão Tống gia có đôi khi hồ đồ mềm yếu, nhưng đối xử với hắn lại tốt không chỗ chê. Tống Tiểu Bảo có đôi khi bán manh bán xuẩn không nỡ nhìn thẳng, nhưng lâu như vậy không gặp, trong lòng Tống Thiêm Tài cũng bắt đầu nhớ thương không biết đứa nhỏ này ở nhà có nghe lời không, có mập lên hay không.

Lo lắng nhất là hắn không ở nhà, có kẻ nào dám tới cửa khi dễ hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo hay không. Tuy rằng Tống Thiêm Tài đã nhờ Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn đến Tống gia trông chừng, nhưng trong lòng hắn vẫn không yên tâm, vì vậy nên có chút bất ổn, nóng lòng muốn về nhà.

Trong tay Tống Thiêm Tài còn dư ba nghìn lượng bạc, Triệu Ngôn Tu vẫn còn hơn bốn nghìn lượng. Hai người cho thuê cửa hàng ở Bình Dao trấn, thu tiền thuê một năm được 120 lượng bạc. Tống Thiêm Tài tính toán, chờ thêm bảy tám năm là đã có thể thu hồi lại đủ tiền mua cửa hàng.

Vì thế, hắn lại có dự định mua thêm cửa hàng ở Tuyền Châu. Gia nghiệp hai người đặt mua ở Bình Dao trấn đều là mỗi người một nửa, tiền bỏ ra cũng tương đương nhau. Lúc này Tống Thiêm Tài muốn mua cửa hàng ở Tuyền Châu, túi tiền của hắn lập tức trở nên eo hẹp. Vì thế, hắn bèn thương lượng với Triệu Ngôn Tu, hai người hợp lại mua một cái cửa hàng, chờ về sau có tiền lại mua thêm cái nữa. Tống Thiêm Tài vừa nói xong, Triệu Ngôn Tu hiếm hoi có lúc không đồng ý.

Y nhanh nhẹn đẩy tiền lên trước mặt Tống Thiêm Tài, tỏ vẻ Tống Thiêm Tài muốn dùng thế nào thì cứ việc. Tống Thiêm Tài thấy tiểu đệ tín nhiệm hắn vô điều kiện thì vô cùng đắc ý, nhưng đồng thời sâu sắc cảm thấy phải cẩn thận chỉ dạy Triệu Ngôn Tu biết cách quản lý tài sản. Về sau, bọn họ tới Tuyền Châu làm ăn, dù sao cũng phải có một người chủ nội một người chủ ngoại.

Trông cậy vào kẻ gặp người lạ là trầm mặc ít lời như Triệu Ngôn Tu đi đàm phán làm ăn, Tống Thiêm Tài hắn dù có thiên vị Triệu Ngôn Tu cỡ nào cũng sẽ không làm như vậy. Cho nên, chỉ có thể là Tống Thiêm Tài hắn đích thân đi đàm phán. Nhưng tiền bạc cũng cần phải có người quản lý, Triệu Ngôn Tu lập tức trúng tuyển.

Kết quả là, bắt đầu từ hôm đó Triệu Ngôn Tu đã bị Tống Thiêm Tài cầm tay chỉ dạy cách ghi sổ, tính sổ, quản lý sổ sách. Sau đó, hắn giao hết toàn bộ khế đất khế nhà khế cửa hàng cho Triệu Ngôn Tu, bảo y đi sửa sang an bài. Triệu Ngôn Tu cảm thấy trách nhiệm của mình quá trọng đại, đại ca đã giao toàn bộ gia sản cho y bảo quản, có thế nào y cũng không thể để đại ca phải thất vọng mới đúng.

Dù không muốn quan tâm chuyện tiền nong thì y cũng phải căng da đầu lên làm. Y phân loại khế đất, khế nhà, khế cửa hàng ra từng bình gốm nhỏ rồi phong kín. Sau đó, y trở về Bình Dao trấn một chuyến, giấu một nửa trong nhà, lại đem một nửa đi gửi ở tiền trang nổi danh tại Tuyền Châu. Tiền trang này có nhận bảo tồn vật phẩm quý trọng, Triệu Ngôn Tu bỏ ra một số tiền để gửi vào.

Tống Thiêm Tài nhìn cách làm của Triệu Ngôn Tu, trong lòng cực kì vừa ý. Hắn biết Triệu Ngôn Tu thông minh, nhưng không nghĩ tới y lại biết suy một ra ba như vậy, không thầy dạy cũng hiểu lí lẽ trứng gà không thể đặt trong cùng một cái trong rổ. Chỉ cần thêm chút thời gian, y nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả kẻ làm đại ca này.

Tống Thiêm Tài bảo Triệu Ngôn Tu khâu khế ước cửa hàng mà bọn họ dùng bốn nghìn lượng bạc để mua vào mặt trong áo, tính toán để Triệu Ngôn Tu tùy thân mang theo. Dư lại ba nghìn lượng bạc, Tống Thiêm Tài lấy ra một nghìn lượng làm tiền vốn, chuẩn bị mang chút trà và hải sản khô về bán. Đây đều là những mặt hàng bán rất chạy ở khu vực Vĩnh Nhạc trấn mà hắn hỏi thăm được từ La lão đại.

Chẳng qua trước khi trở về, Tống Thiêm Tài còn có một việc phải làm.

Cha Trần Đại Thạch còn đang nhớ thương Trần Đại Thạch kia kìa. Dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Trần Đại Thạch, Tống Thiêm Tài có thế nào cũng không thể khoanh tay thờ ơ để mặc lão Trần này trở về khiến Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn ngột ngạt. Đương nhiên hắn phải có biện pháp đuổi lão Trần đi, khiến lão không còn đánh chủ ý lên người Trần Đại Thạch bọn họ nữa.

Hôm nay, lão Trần đang gánh nước đổ vào lu thì nghe thấy phía trước có người gọi lão. Lão và vợ không có con cái, ở Tuyền Châu càng không có bạn bè thân thích, là ai sẽ tìm lão? Trong lòng Lão Trần nghi hoặc, nhưng đôi chân cũng không dừng lại, tính toán đi ra ngoài xem đến tột cùng là ai.

Tống Thiêm Tài nhìn lên thấy lão Trần tới thì lập tức mặt đầy tươi cười bước lên đón đầu, nói với lão Trần: "Bá phụ, ngài là Trần Quang Tổ, người Trần gia thôn ở Vĩnh Nhạc trấn đúng không? Ta là con trai của Trần Quế Chi cùng tộc với ngươi, họ Tống, tên Thiêm Tài, ngươi gọi ta Thiêm Tài là được."

Trần Quang Tổ ngây cả người, đã lâu không có ai gọi lão bằng cái tên này. Từ quê quán đến Tuyền Châu, vì sợ người khác tìm được, lão phải mai danh ẩn tích, dừng chân ở chỗ này an cư lạc nghiệp. Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù mấy năm nay lão đôi khi sẽ hỏi một vài người xa lạ có khẩu âm quê nhà một câu, tìm hiểu một chút tình huống của người thân ở quê quán, mặc dù vậy nhưng trước nay lão chưa hề nghĩ tới sẽ gặp được người quen biết lão.

Tưởng tượng đến nhà ngoại Tống Thiêm Tài ở Trần gia thôn, vậy thì chút chuyện gièm pha của lão hẳn là đứa nhỏ này cũng biết. Trong mắt Trần Quang Tổ hiện lên xấu hổ. Bị một tiểu bối bắt gặp bộ dạng nghèo túng hiện tại của mình, người này còn không biết trong lòng đang chê cười lão như thế nào đâu. Hơn nữa lão biết ở đó mình khẳng định không được cha mẹ huynh đệ chào đón, lại còn có một cọc kiện tụng đang chờ đợi lão trở về. Nếu người này là thân thích của hộ nhà kia, như vậy chẳng phải lão đang tự vác xác tới tận cửa sao? Nghĩ thế, Trần Quang Tổ lập tức tính toán đánh chết cũng không thừa nhận.

"Vị hậu sinh này, ngươi nhận sai người rồi chăng? Ta không phải Trần Quang Tổ gì cả, quê quán của ta cũng không phải Vĩnh Nhạc trấn, ngươi lầm người rồi." Trần Quang Tổ ngữ khí trấn định, thái độ thành khẩn.

Tống Thiêm Tài kinh ngạc nói: "Bá phụ không phải mấy hôm trước mới hỏi ta có phải đồng hương của ngươi hay không sao? Ta thấy ngươi và Trần Đại Thạch tướng mạo có chút tương tự, bèn gửi thư cho Trần Đại Thạch. Hắn nói với ta, nếu như ngươi thật sự là cha ruột của hắn thì nhất định phải long trọng tiếp đón ngươi trở về cùng chung thiên luân. Trần Đại Thạch chính là người hiếu thuận nhất mà ta từng gặp. Ta thấy bá phụ ở Tuyền Châu cũng không thân không thích, không bằng theo ta về quê, hưởng phúc con cháu."

Trần Quang Tổ nghe Tống Thiêm Tài nói vậy trong lòng kích động, không nghĩ tới con trai còn nhớ thương đến mình như vậy, còn nhờ người đón lão trở về. Trong lòng lão ngứa ngáy, ở Tuyền Châu tuy rằng lão có một người vợ, nhưng mụ ta rất lợi hại, quản tiền quá chặt, tuổi tác của lão lại lớn, dưới gối không có con cái. Về sau lão còn có thể làm việc mấy năm. Cuộc sống già cả côi cút lão đã từng chứng kiến, quá khổ. Nhưng nếu như con trai muốn hiếu thuận lão, trở về có ăn có uống đi làm lão thái gia quả thật là không còn gì tốt hơn.

Trong lòng lão đã tính toán không biết bao nhiêu lần. Có con trai ở quê quán khiến lão tốt xấu có chút tự tin, dự định khi nào không làm việc nổi nữa thì sẽ về quê. Đến lúc đó, một kẻ đã chôn nửa người dưới đất như lão trở về, lại là cha ruột Trần Đại Thạch, chẳng lẽ Trần Đại Thạch lại có thể trơ mắt nhìn lão chết đói ư. Thế hệ trước trong tộc hẳn không còn mấy người, cha mẹ khẳng định cũng đã tạ thế, ai có thể động được đến lão.

Ở Tuyền Châu nhiều năm như vậy, Trần Quang Tổ tự nhận gặp qua việc đời, cũng chuẩn bị đầy đủ hết thảy. Nếu như Trần Đại Thạch không muốn nuôi lão, lão lập tức tới nha môn cáo hắn bất hiếu ngỗ nghịch. Người nhà quê chưa hiểu việc đời, lại trọng danh phận, kể cả là vì hôn sự cho con gái của mình, Trần Đại Thạch cũng không dám chậm trễ lão.

Lược qua một vòng trong bụng, đầu óc Trần Quang Tổ bình tĩnh lại, phát hiện không đúng. Chuyện của Trần Quang Tổ lão lão tự biết, vợ cũ của lão cũng không phải là người bớt việc, ngang ngược lên thì còn bưu hãn hơn cả đàn ông. Cha mẹ lão lại càng không bớt việc. Lão bỏ đi với người khác, bọn họ khẳng định hận lão muốn chết. Trần Đại Thạch được bọn họ dạy dỗ từ nhỏ, làm sao còn nghĩ tới chuyện sẽ hiếu thuận lão? Đây cũng không phải là việc đám kia người sẽ làm, cho dù là người bình thường đối với người cha đã vứt bỏ mình thì cũng sẽ không thể có sắc mặt gì tốt. Vậy mà bây giờ nó lại muốn đưa lão trở về, này quả thật không hợp với lẽ thường.

Chẳng lẽ Trần gia bên kia có phải đang có tính toán gì, muốn dụ lão vào tròng? Trần Quang Tổ vốn là người tâm tư loanh quanh lòng vòng, nói một câu cũng phải suy diễn vài ba lần trong bụng. Người khác chủ động tới tìm lão, nói với lão một miếng bánh có nhân thật to đang chờ ở phía trước, Trần Quang Tổ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tống Thiêm Tài thấy Trần Quang Tổ mấp máy mắt, biết được lão đang nổi lên lòng nghi ngờ, bèn giả bộ cái gì cũng không hiểu nói: "Bá phụ, Trần Đại Thạch hiện giờ sống rất tốt, trong nhà có vài mẫu đất, còn có tay nghề săn thú, nhân phẩm cũng được làng trên xóm dưới tán thưởng, bá phụ thật là có phúc khí. Ngươi rời quê hương lâu như vậy, hắn gửi thư nói vô cùng nhớ mong ngươi. Còn cả cha mẹ của bá phụ cũng đang ngày ngày ngóng trông ngươi trở về. Bá phụ, mấy ngày nữa là chúng ta sẽ phải rời khỏi đây, ngươi đi cùng chúng ta nhé, đến lúc đó cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau."

Nếu nói Trần Quang Tổ vừa rồi chỉ là hoài nghi, vậy thì hiện tại lão đã xác định nơi này có miêu nị. Cha mẹ lão là dạng người gì lão biết quá rõ. Từ nhỏ lão đã không được yêu chiều, năm đó lại cùng một người phụ nữ đã có chồng đi xa tha hương, khiến cha mẹ gia tộc xấu hổ mất mặt. Cha lão khẳng định là hận đến mức không thể ngày ngày nguyền rủa lão mới thoả, làm sao có thể mong lão trở về cho Trần gia thêm mất mặt xấu hổ.

Trần Quang Tổ lại nhìn Tống Thiêm Tài, tổng cảm thấy Tống Thiêm Tài không có ý tốt. Nửa ngày, lão mới mở miệng nói: "Hậu sinh, ngươi quả thật nhận sai người rồi. Ta không phải người ngươi muốn tìm, ta còn có việc, đành đi trước."

Lúc này vừa hay tới lúc giao ban, Trần Quang Tổ đổi ca với tiểu nhị khác xong bèn lập tức nhanh chân rời đi.

Tống Thiêm Tài đưa mắt ra hiệu với Triệu Ngôn Tu, hai người đặt một phòng nhỏ đi vào tắm rửa. Mà Trần Quan Tổ vốn đã rời đi lại quay trở về, rón ra rón rén, phá lệ tiêu tiền thuê một gian nhỏ cách vách Tống Thiêm Tài.

Triệu Ngôn Tu tai thính mắt tinh, nhảy lên mái hiên nhìn thấy Trần Quang Tổ đi về phía gian phòng cách vách bọn họ, y bèn vội nhảy xuống dưới nháy mắt với Tống Thiêm Tài. Hai người cởi quần áo ngồi trong bồn tắm, nghe thấy tiếng cửa đóng phát ra từ gian cách vách, nhìn nhau cười.

Triệu Ngôn Tu giúp Tống Thiêm Tài chà lưng, mở miệng nói: "Đại ca, Trần Đại Thạch này đúng là hiếu tử. Cha hắn nhiều năm không quay về, hắn còn hiếu thuận nhớ mong như vậy. Xem ra lời đồn trong thôn cũng không thể tin hoàn toàn, ta thấy Trần Đại Thạch cũng không sát khí quá nặng như người ta vẫn nói."

Nói xong còn cố ý dội nước thành tiếng cho giống như đang nói chuyện phiếm.

Tống Thiêm Tài cố ý cười nhạo một tiếng nói: "Ngôn Tu à, ngươi còn nhỏ không biết đấy thôi. Trần Đại Thạch cũng không phải là dễ chọc, cha hắn lúc trước bỏ đi với hồ ly tinh, nương hắn lại không hề do dự mang theo một phần ruộng đất của Trần gia tái giá. Ông bà nội hắn ghét bỏ cha hắn làm chuyện mất mặt, đối với cháu trai cũng chẳng để tâm, còn đưa vài mẫu đất còn lại cho nhà thúc thúc hắn trồng trọt. Ngươi nghĩ xem, chỉ vì người cha này, Trần Đại Thạch một phân chỗ tốt cũng không được hưởng, ngược lại bị liên lụy ăn đói mặc rách, nhận hết khinh thường, như vậy hắn còn có thể có mấy phần hiếu thuận và thiệt tình với cha ruột đây?"

Triệu Ngôn Tu kinh ngạc nói: "Ca, nhưng vừa rồi không phải ngươi vừa nói với lão Trần kia là Trần Đại Thạch vô cùng hiếu thuận, muốn đón lão trở về tẫn hiếu sao? Thế là thế nào?"

Tống Thiêm Tài lười nhác nói: "Trần Đại Thạch lúc trước ăn cơm trăm nhà lớn lên, còn phải bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cuối cùng, vẫn nhờ một lão thợ săn ở Trần gia thôn không con cái, chỉ có một đứa cháu ngoại cưu mang giúp đỡ. Bọn họ nhận nuôi Trần Đại Thạch, còn dạy hắn một thân bản lĩnh săn thú. Trần Đại Thạch này vốn đã có chút sát khí, từ sau đấy lại càng thêm dọa người. Tuy rằng hắn không vi phạm pháp lệnh, nhưng không ruộng không đất, nào có nhà ai lại muốn gả con gái cho hắn."

"Cuối cùng, hắn và cháu ngoại của lão thợ săn kia kết khế huynh đệ. Hai người đều là nam tử, làm việc cật lực mới kiếm được vài mẫu ruộng. Ngươi nghĩ xem, Trần Đại Thạch vì cha mà chịu nhiều khổ cực đến như vậy, trong lòng có thể không oán, có thể không hận sao? Hắn đã sớm nói, chờ hắn tìm được người cha chỉ biết lo chính mình tiêu dao sung sướng mặc kệ chết sống của hắn kia, hắn nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân một phen, trực tiếp bắt giải đến nha môn, lý do cũng có sẵn, bắt cóc phụ nhân đàng hoàng. Chẳng qua người vợ nam kia của hắn lại là người nhiều tâm tư, dỗ dành Trần Đại Thạch, nói Trần Quang Tổ ở bên ngoài nhiều năm khẳng định có tiền áp rương. Nếu bọn họ tìm được người, trước giả vờ hiếu thuận, vừa đe dọa vừa dụ dỗ ép lão nôn ra bạc, sau đó sẽ mặc kệ không hỏi, khiến cho Trần Quang Tổ cũng nếm thử nỗi khổ khi trước của Trần Đại Thạch. Dù sao hai người bọn họ không nhi không nữ, không cần cố kỵ thanh danh, ép chết Trần Quang Tổ này mới thôi." Tống Thiêm Tài cố ý giả vờ hạ thấp giọng, nhưng lại không tự giác dần dần cất cao thanh âm.

Triệu Ngôn Tu hỏi tiếp: "Đại ca, tuy rằng Trần Quang Tổ hành sự không đúng, nhưng dù sao cũng là cha của Trần Đại Thạch, Trần Đại Thạch làm như vậy, không sợ cha đi cáo hắn? Rốt cuộc ngỗ nghịch chính là tội nặng, thế đạo này xem thường nhất là kẻ bất hiếu."

"Ngươi sai rồi, Trần Đại Thạch đã sớm quá kế cho người khác, hơn nữa hắn và Lâm tiểu tử kia lập khế ước, đã bước vào cửa nhà người ta. Một người đi ở rể, xưa nay chưa từng nghe ai nói là phải phụng dưỡng cha mẹ ruột. Hơn nữa trước khi quá kế, Trần Quang Tổ vốn đã làm chuyện bất chính, ở Trần gia thôn thanh danh đã sớm hôi thối không ngửi được. Nha môn sao có thể là nơi dễ bước vào như vậy. Lão có tiền thì thôi, không tiền nói không chừng còn tự nhúng chàm mình ở bên trong. Chớ quên, trên người lão đang phạm phải tội. Đến lúc đó, ai bị bắt thật đúng là không thể nói trước. Trần Đại Thạch đã đồng ý với ta, nếu như ta có thể đưa Trần Quang Tổ về, hắn sẽ cho chúng ta hai mẫu ruộng. Ta đương nhiên phải nỗ lực nói tốt cho người ta một chút để lão chịu đi theo chúng ta. Lão bỏ vợ bỏ con vốn đã khốn nạn, ruộng này ta lấy cũng không đuối lý." Tống Thiêm Tài đắc ý dào dạt nói.

Triệu Ngôn Tu nói: "Như vậy không tốt lắm thì phải. Đây là chuyện nhà của Trần gia, chúng ta tốt nhất không cần xen vào. Chúng ta tới Tuyền Châu một chuyến tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng cũng chớ nên chọc phải thị phi. Như vậy đi, chúng ta cứ nói với Trần Đại Thạch là Trần Quang Tổ không muốn trở về, đừng chọc vào mớ phiền toái này. Đến lúc đó tùy tiện Trần Đại Thạch tới Tuyền Châu tìm lão, hay là Trần Quang Tổ trở về tìm Trần Đại Thạch đều được."

Tống Thiêm Tài tỏ vẻ không phục, cuối cùng mới căm giận nói: "Được rồi, được rồi. Ngày mai chúng ta đi, không thèm quản mớ bòng bong này nữa. Đúng là có tiền cũng không muốn kiếm, khó trách ngươi không thể nào phát tài được. Lá gan nhỏ như vậy, ai, ngươi đừng tủi thân. Đất ruộng này chúng ta không lấy, về sau còn không phải để người khác lấy mất? Sợ ngươi đấy, được rồi được rồi, chúng ta ngày mai trở về, mặc kệ chuyện này."

Trần Quang Tổ nghe xong, tâm tình trở nên lạnh lẽo. Lão đã chặt đứt hoàn toàn một chút vọng tưởng trở về trông cậy con trai cuối cùng trong lòng. Một đứa con tràn đầy hận ý với lão như vậy, còn không thèm để bụng thanh danh, lão trở về có khác nào dê vào miệng cọp, sẽ bị gõ đến xương cốt cũng chẳng còn. Đây mà là con trai cái gì, quả thực chính là khắc tinh thì có.

Bình luận

Truyện đang đọc