MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Triệu Ngôn Tu tuy rằng mệt, nhưng nhìn quanh ruộng chỉ còn mình và Tống Thiêm Tài ở lại, trong lòng y lập tức cảm thấy như được tiếp thêm sức lực. Đại ca không coi y là người ngoài, làm việc cũng không loại y ra. Nhìn nhóm người đang làm việc xung quanh toàn là các cặp vợ chồng son, Triệu Ngôn Tu lúc này bỗng nhiên cảm thấy có lẽ ở trong lòng đại ca, vị trí của y còn gần gũi hơn bọn họ một chút.

Tống Thiêm Tài xót Triệu Ngôn Tu lần đầu phải chiuj vất vả, tự nhận là đại ca, hắn bèn giành lấy việc gánh nước để Triệu Ngôn Tu tưới ruộng. Cứ chạy đi lại chạy về, hắn liên tục thở hổn hển. Tống Đại Sơn trở về một chuyến, mang theo một bình chè đậu xanh lớn đã ngâm nước giếng tới, định tiếp tục tưới ruộng. Bắt ông trở về ngồi không, lòng ông cảm thấy khó chịu cứ như có con kiến bò bên trong, cho nên về rồi lại tới.

Ông mang chút lấy lòng nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, mấy đứa lại đây ăn miếng chè trước, để ta tưới tiếp giúp cho."

Tống Thiêm Tài làm sao không nhìn thấu tâm tư Tống Đại Sơn. Thấy bây giờ trời cũng không quá nóng, Tống Đại Sơn cũng vừa trở về nghỉ ngơi một lúc, tưới ruộng không phải vấn đề, hắn bèn đồng ý. Tống Đại Sơn vui sướng tiếp nhận nông cụ trong tay Triệu Ngôn Tu, lập tức đi tưới ruộng, chỉ sợ Tống Thiêm Tài đổi ý lại không cho ông làm nữa.

Tống Thiêm Tài đưa chè đậu xanh cho Triệu Ngôn Tu, nhìn mồ hôi chảy men theo sườn mặt y, trong lòng hắn nao nao. Nhìn mọi người xung quanh làm việc có vợ có chồng, Tống Thiêm Tài cảm thấy mình dường như cũng giống với bọn họ. Triệu Ngôn Tu húp một hớp lớn, đưa bình cho Tống Thiêm Tài, Tống Thiêm Tài lấy cái lá cây quạt cho Triệu Ngôn Tu.

Triệu Ngôn Tu nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, ta không mệt, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Còn có vài mẫu đất, chúng ta tưới nhanh chút là xong rồi. Lúc nhỏ ta từng đọc được câu: "Cày đồng đang buổi ban trưa/ Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày", nhưng dù vậy vẫn không thể tưởng được để có được lương thực lại vất vả đến thế. Thúc thẩm trồng trọt ngần ấy năm thật không dễ dàng, so với chúng ta còn khắc khổ hơn nhiều."

Lời này quả không sai, trước kia Tống Thiêm Tài luôn cảm thấy Tống Đại Sơn quá mềm lòng, không biết giận, còn luôn xông pha làm người tốt vô tội vạ. Nhưng nhìn Tống Đại Sơn ở ruộng vội tới vội lui, lại nghĩ đến mấy năm nay ông luôn một thân một mình cày cuốc nuôi vợ con, còn bồi dưỡng Tống Thiêm Tài học hành nên người, cưới vợ sinh con cho hắn, gần như tất cả những việc mà người cha có thể làm ông đều đã làm hết thảy. Trước kia có lẽ hắn đã đặt yêu cầu quá cao với Tống Đại Sơn. Tống Đại Sơn dù không tốt đến đâu thì cũng đã giúp đỡ Trần Quế Chi và nguyên thân chống đỡ một mái nhà, che mưa chắn gió, khiến cho bọn họ có nơi dựa vào, như vậy cũng đã đủ rồi.

Năng lực có lẽ có mạnh yếu, nhưng chân tình lại không kể lớn nhỏ. Tấm lòng từ phụ của Tống Đại Sơn Tống Thiêm Tài không phủ nhận. Tống Thiêm Tài nghĩ có lẽ về sau hắn sẽ đối đãi với Tống Đại Sơn càng tốt hơn, Tống Đại Sơn phạm hồ đồ hắn sửa đúng, Tống Đại Sơn mềm lòng hắn ở bên canh chừng, người một nhà ở bên nhau chính là phúc khí, xa xôi cầu thập toàn thập mỹ lại là vọng tưởng.

Lúc này, cũng có rất nhiều người bắt đầu mang nước tới cho người thân đang làm việc trên ruộng. Ruộng của Tống gia ngay sát đường cái, Tống Thiêm Tài ngồi ở ven đường gặp được không ít người. Mấy ngày trước mới phân phát đi nhiều lương thực như vậy, người trong thôn vừa đang lúc cảm nhớ Tống gia nhất.

Đúng lúc này, Tống Thế Đồng, người cao tuổi nhất Tống gia thôn, Tống Thiêm Tài phải gọi là tam thúc công cũng chống gậy dắt theo cháu trai tới đưa nước cho người nhà. Cháu trai nhỏ nhất của lão mới chín tuổi, cầm theo ấm trà, nhìn Tống Thiêm Tài thẹn thùng hô một tiếng "Thiêm Tài ca".

Tống Thiêm Tài vội đứng dậy chào hỏi vị tam thúc công này một phen. Tuy rằng nhà lão với nhà Tống Đại Sơn cũng không tính là thân thích, nhưng bởi vì bối phận lớn, làm người lại hiền lành công chính, cho nên lão rất được mọi người trong thôn kính trọng.

Tống Thiêm Tài chào to một tiếng, đáng tiếc tai của vị tam thúc công này đã quá kém, mở miệng nói với Tống Thiêm Tài: "Đứa nhỏ nhà Đại Sơn, mấy lão bất tử chúng ta đều nhờ vào ngươi hết. Đứa nhỏ này nhân nghĩa, vừa quyên tế điền vừa góp gạo và mì, tâm lớn phúc lớn, về sau ngày lành còn nhiều lắm. Đại Sơn à, ngươi đúng là sinh được một đứa con giỏi giang, toàn thôn ta đều được đi theo hưởng phúc."

Tống Đại Sơn cũng chạy tới chào hỏi Tống Thế Đồng. Nghe Tống Thế Đồng nói vậy, ông vội vàng dừng lại, mặt cũng đỏ bừng lên. Đáng tiếc, tai Tống Thế Đồng quả thật điếc đặc, nghe không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy Tống Đại Sơn khoa tay múa chân. Vừa quay đầu, lại thấy Triệu Ngôn Tu đứng cạnh Tống Thiêm Tài, lão bèn nói: "Bé trai này chính là vợ của ngươi sao, vừa đẹp người lại vừa chăm chỉ làm việc, ừm, nhóc con nhà ngươi ánh mắt không tệ, không tệ."

Tống Thiêm Tài sửng sốt, lại nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu. Triệu Ngôn Tu nghe lời này ngay cả cổ cũng đỏ bừng, nhưng chẳng biết vì cái gì trong lòng lại có chút nóng lên. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Triệu Ngôn Tu, trái tim Tống Thiêm Tài chợt đập nhanh vài nhịp, câu giải thích kẹt lại trong cổ họng không tài nào phát ra nổi.

Ngược lại Tống Đại Sơn mồm miệng vụng về liên tục khoa tay múa chân với Tống Thế Đồng một hồi lâu vẫn không thể khiến người ta hiểu, chỉ đành trơ mắt nhìn Tống Thế Đồng dắt theo cháu trai nghiêng ngả trở về nhà. Trong lòng Tống Đại Sơn có chút buồn bực, đừng nhìn ông ngày thường không hay nói chuyện, nhưng chuyện nên biết lại biết không ít.

Trong thôn chẳng biết từ khi nào đã đồn Triệu Ngôn Tu là huynh đệ kết khế của Thiêm Tài nhà ông, cho nên Thiêm Tài có tiền có bản lĩnh như vậy vẫn không nghĩ gì tới cưới vợ nạp tiểu. Còn nói lúc trước Thiêm Tài nhà ông có thể đùng phát lấy ra nhiều tiền như vậy khẳng định là của hồi môn Triệu Ngôn Tu mang theo. Nói có đầu có đuôi ra hình ra dạng cứ như là được tận mắt chứng kiến ấy.

Tuy rằng trong lòng Tống Đại Sơn cũng cảm thấy tiền vốn của con ông hẳn là lấy từ chỗ Triệu Ngôn Tu, nhưng ông cũng biết con ông và Triệu Ngôn Tu tuyệt đối không phải khế huynh đệ. Nghe người ta nói con ông như vậy, Tống Đại Sơn không thể bàn cãi tức giận cỡ nào, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho Triệu Ngôn Tu. Ông đã có cháu nội, không quá phản đối con trai mình tìm khế huynh đệ. Nhưng Triệu Ngôn Tu là con trai nhà cử nhân, tiền bạc càng không thiếu, lại không giống con trai ông đã có Tiểu Bảo làm hậu duệ. Lời đồn truyền ra như vậy, về sau cô nương trong sạch nhà ai sẽ đồng ý gả cho nó, đây chẳng phải tuyệt hậu người ta sao?

Vừa còn định tiện dịp gặp Tống Thế Đồng giải thích mọi chuyện cho ra nhẽ, trả lại trong sạch cho Triệu Ngôn Tu, nhưng Tống Đại Sơn ăn nói quá vụng về, còn gặp phải kẻ tai điếc lòi, coi như uổng phí tâm tư. Trong lòng ông lại càng buồn bực. Nhưng tưởng tượng, con của ông bình thường mồm miệng lanh lợi lắm cơ mà, sao vừa rồi lại không lên tiếng? Tống Đại Sơn chợt lộp bộp trong lòng. Con của ông không phải thật sự kết khế huynh đệ với Triệu Ngôn Tu, chỉ là sợ bọn họ lo lắng cho nên mới giấu kín đấy chứ?

Lại nghĩ đến tương tác ngày thường giữa Tống Thiêm Tài với Triệu Ngôn Tu, Tống Đại Sơn không thể không thừa nhận, quan hệ của hai người quả thật hơi quá thân mật. Ngay Tống Thiêm Kim là em họ Tống Thiêm Tài hàng thất giá thật, nhưng Tống Thiêm Tài đối đãi với Triệu Ngôn Tu y hệt như với Tống Tiểu Bảo, còn ân cần hơn gấp mấy lần đối với Tống Thiêm Kim. Trước kia Tống Đại Sơn còn cảm thấy đó là bởi vì Triệu Ngôn Tu vừa là khách lại vừa là con của ân nhân, con ông làm thế chỉ là để báo ân thôi. Nhưng giờ ông lại không suy nghĩ như vậy. Nếu đã coi Triệu Ngôn Tu như khách, con ông sao lại bắt bọn họ về nhà mà giữ Triệu Ngôn Tu ở lại ruộng cùng làm việc với nó.

Đây chẳng phải đã coi Triệu Ngôn Tu như người một nhà, không có một chút xa lạ khách khí nào ư. Còn cả Triệu Ngôn Tu, số tiền lớn như vậy con ông vừa nói mượn là lập tức lấy ra không một chút đắn đo, quan hệ cũng thật tốt quá rồi? Mà chính vợ ông cũng nói vừa nhắc tới việc hôn nhân Tống Thiêm Tài đã không vui. Triệu Ngôn Tu cũng chưa từng ghé nửa con mắt đến các nữ tử có hảo cảm với nó trong thôn. Tuy rằng là giữ đạo hiếu, nhưng tình cảm thiếu niên vốn không mấy khi thuận theo lẽ thường.

Càng nghĩ càng cảm thấy việc này kỳ quặc, Tống Đại Sơn thầm cảm thấy đầu óc mình quá trì độn, trở về nhất định phải thương lượng với Trần Quế Chi một phen, làm cho ra ngô ra khoai chuyện này. Nếu như con trai thật sự là một đôi với Triệu Ngôn Tu, nam tức phụ thì nam tức phụ, chẳng sao hết. Triệu Ngôn Tu diện mạo đẹp, của hồi môn nhiều, còn một lòng một dạ với con ông thì dù là nam ông cũng nhận. Nuôi Tiểu Bảo trưởng thành, về sau con ông và Triệu Ngôn Tu cũng không sợ không có ai dưỡng lão tống chung.

Tống Thiêm Tài không hề biết cha mình bởi vì một phút phản ứng trì độn của hắn mà não bổ một đống lớn. Tình huống vừa rồi nếu muốn hắn đương nhiên có giải thích rõ ràng, nhưng tâm lý lại nảy ra chút gì đó không vui. Hắn thầm nghĩ: Dao ngôn chỉ vu trí giả*, hắn ban nãy là khinh thường giải thích, không muốn lãng phí nước bọt. Đương nhiên, hắn theo bản năng xem nhẹ một chút xíu chột dạ cùng đắc ý toát ra trong lòng. Quay đầu lại trộm nhìn Triệu Ngôn Tu, phát hiện y không nổi giận, Tống Thiêm Tài lại vui vẻ thêm vài phần.

*谣言止于智者: lời đồn đãi không có căn cứ truyền đến tai người thông minh sẽ bị chặn đứng (người thông minh sẽ không tin và không lan truyền tin đồn vô căn cứ)

Vừa nghĩ đến người khác coi mình và Tống Thiêm Tài thành một đôi, Triệu Ngôn Tu đầu tiên là cả kinh cứ như là bị vạch trần bí mật chôn sâu trong lòng. Nhưng sau đó nghe thấy họ khen, trong lòng y lại trở nên vui vẻ. Cũng giống như Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn, giờ là y và đại ca. Nghĩ đến đây, Triệu Ngôn Tu cảm thấy cũng không phải không thể tiếp thu, thậm chí mơ hồ có chút chờ mong.

Nháo nhào một trận, ba người Tống gia ngược lại đồng thời đẩy nhanh tốc độ làm việc, vội vàng trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, Tống Thiêm Tài kinh ngạc phát hiện không ngờ lại có dưa hấu. Tống Tiểu Bảo ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt chăm chú nhìn vào quả dưa lớn ngâm trong chậu nước giếng. Vừa nhìn thấy mấy người Tống Thiêm Tài trở lại, Tống Tiểu Bảo dùng đôi chân ngắn cũn vui vẻ chạy tới nói với Tống Thiêm Tài: "Cha, dưa dưa, to lắm, còn to hơn cả Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không ôm hết, bà nội nói phải đợi cha trở về rồi cùng nhau ăn."

Tống Tiểu Bảo khoe khoang với cha xong còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại nói lại câu y hệt với Triệu Ngôn Tu và Tống Đại Sơn. Tống Đại Sơn xoa đầu Tống Tiểu Bảo, cười nói: "Tiểu Bảo rất nhanh sẽ còn cao lớn hơn quả dưa kia. Chờ lát nữa bổ dưa, chúng ta sẽ bảo bà nội chọn cho con miếng lớn nhất có được không."

Tống Tiểu Bảo nghe xong cảm thấy vô cùng vừa lòng, lập tức lại lũn cũn chạy đi, lắc lư thân mình bụ bẫm đi nhắc bà nội mau bổ dưa hấu.

Tống Thiêm Tài đặt quả dưa lên trên bàn. Quả dưa hấu này ít nhất phải hai mươi cân. Quả dưa lớn đến như vậy Tống Thiêm Tài đã nhiều năm chưa được thấy. Kiếp trước tiền càng nhiều thức ăn cũng ngày càng kén chọn, dưa hấu lại chẳng ăn ra vị dưa hấu, đều ngọt đến phát ngán, còn không bằng mùa hè uống hai chai bia gọi mấy xiên thịt nướng ăn thoả thích.

Nhưng vừa mới xuống ruộng bận bịu cả ngày, nhìn thấy quả dưa to như vậy Tống Thiêm Tài cũng cảm thấy thèm. Trần Quế Chi cầm dao tới, Tống Tiểu Bảo xung phong nhận việc muốn cắt dưa nhưng bị Tống Thiêm Tài không chút lưu tình từ chối, lý do là tuổi quá nhỏ sẽ cắt phải tay. Sau đó Tống Thiêm Tài lập tức đảm nhiệm trọng trách bổ dưa hấu.

Hắn chia quả dưa ra làm hai nửa, nhưng ngay lúc định cắt miếng, Tống Thiêm Tài nhìn lướt qua Tống Tiểu Bảo rồi khựng lại một chút. Hắn nhờ Triệu Ngôn Tu vào bếp cầm thìa và bát ra để khoét ruột dưa. Múc cho mỗi người một tô bự mà vẫn chưa hết quả dưa hấu.

Tống Tiểu Bảo ăn chôn cả mặt vào trong bát. Trần Quế Chi vội vàng giúp nó lau hạt dưa hấu dính trên trán, mở miệng khuyên nhủ: "Ăn từ từ thôi đừng để dính lên quần áo, không thì giặt không sạch đâu. Ông nội trồng ở sau núi cả một ruộng, về sau mỗi ngày đều hái cho Tiểu Bảo, đừng ăn no quá."

Mùi vị dưa hấu tương đối không tệ, lại còn được ngâm qua nước giếng, Tống Thiêm Tài bất tri bất giác đã ăn hết một bát to. Lúc này, nghe Trần Quế Chi nói như vậy, Tống Thiêm Tài nhớ tới hồi trước trong số khách thương tới quán trà có người mang theo hạt giống dưa hấu, Tống Thiêm Tài biết chuyện liền mua một ít.

Ruộng của Tống gia đều đang trồng lương thực, Trần Quế Chi bèn bảo Tống Đại Sơn ra sau núi phát hơn hai mẫu đất hoang trồng dưa hấu và hoa hướng dương. Thời tiết này cũng vừa tới lúc nên ăn dưa hấu. Tống Thiêm Tài nghĩ Trần Quế Chi trông Tống Tiểu Bảo hẳn sẽ không ra sau núi, vì thế bèn hỏi: "Nương, dưa hấu này là ai đưa tới?"

Trần Quế Chi cười nói: "Đúng là chỉ ngươi tinh ý. Còn ai ngoài nhà đại bá nương của ngươi nữa. Lần trước ngươi làm cơm lam gì đó cho Đại Tỏa Tiểu Tỏa ăn. Đại Tỏa Tiểu Tỏa về nhà học được cách làm, Đào Tử nghe xong lại thèm, đại bá ngươi bèn ra sau núi chặt ít trúc. Thấy dưa hấu đậu quả, lại thấy đều đã chín, lúc này mới hái hai quả mang cho nhà chúng ta một quả, một quả để lại cho nhà mình."

Tống Đại Sơn nói: "Dưa hấu này cũng to thật, vỏ mỏng thịt ngọt, lúc trước người bán hạt giống quả đúng là không nói ngoa. Vốn dĩ dựa theo tính toán của ta, dưa hấu này còn phải khoảng mười ngày nữa mới chín. Ngươi xem trong thôn đã dưa nhà ai chín chưa? Nếu biết chín sớm thì đã không đến mức hỏng mất một quả dưa như vậy."

Việc đồng áng Tống Thiêm Tài quá thật không am hiểu, nhưng hắn biết dưa hấu nhà hắn chín đã sớm là thương cơ, giá cả khẳng định đắt hơn nhiều lúc vào mùa. Nhưng hôm nay nếu như không mưa thì bọn họ vẫn phải tiếp tục ra đồng làm việc, không thể tăng thêm gánh nặng cho mọi người được. Xem ra hắn là thương nhân đã quá lâu rồi, nhìn thấy cái gì cũng phải tính toán xem làm thế nào để kiếm tiền, trong mắt chỉ toàn tiền là tiền.

Ăn dưa hấu xong, Tống Thiêm Tài khoét hai cái lỗ trên nửa vỏ quả dưa, sau đó vẫy vẫy tay với Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo còn chưa biết người cha vô lương của nó đang nảy ý đồ xấu gì, còn ngây thơ hồn nhiên chạy qua. Nó mở to hai mắt nhìn Tống Thiêm Tài giúp nó cởi đồ lót, chỉ giữ lại cái yếm nhỏ và khố, sau đó xuyên hai cái chân mũm mĩm vào cái quần dưa hấu, còn đội nửa cái vỏ dưa hấu còn lại lên trên đầu Tống Tiểu Bảo.

Tống Thiêm Tài giúp Tống Tiểu Bảo kéo quần dưa hấu lên, cậu bé Dưa Hấu Tống Tiểu Bảo lập tức ra lò. Trần Quế Chi thấy con trai nghịch ngợm như vậy, lại nhìn bộ dạng vui tươi hớn hở của Tống Tiểu Bảo đang mặc quần áo dưa hấu, bà liền che miệng cười không ngừng, Tống Đại Sơn cũng ngây ngô cười theo.

Triệu Ngôn Tu nhìn hai cha con chơi đùa với nhau, rất muốn che mắt lại không dám nhìn thẳng. Y chỉ có thể nói đại ca y lại ngốc nghếch nữa rồi.

Tống Tiểu Bảo cực kì thích tạo hình mới này của mình, chạy đến trước mặt Trần Quế Chi hưng phấn hỏi: "Bà ơi, bà ơi, con biến thành quả dưa rồi, đẹp không đẹp không?"

"Đẹp, đẹp, cháu trai ta là đẹp nhất." Trần Quế Chi cười sờ lên cái mũ dưa hấu trên đầu Tống Tiểu Bảo, sợ nó bị nặng, nhưng nhấc lên mới phát hiện Tống Thiêm Tài đã nạo hết cùi bên trong nên sẽ không đè nặng Tống Tiểu Bảo.

Tống Thiêm Tài ở phía sau cố ý nói: "Ta muốn ăn dưa hấu, ăn hết quả dưa hấu lớn Tiểu Bảo này luôn." Tống Tiểu Bảo vui vẻ chạy trốn, bắt đầu chơi trò đuổi bắt với cha. Đáng tiếc, Tống Thiêm Tài vừa buông tay, cái quần dưa hấu liền bộp một phát đập trên mặt đất vỡ nát.

Tống Tiểu Bảo lập tức đau lòng, mếu máo, thiếu chút nữa muốn rớt nước mắt thương tiếc bộ quần áo mới nó còn chưa chơi đủ đã nát. Tống Thiêm Tài lập tức hóa thân thành người cha tốt, vừa giả làm Trư Bát Giới vừa chơi đùa cùng Tống Tiểu Bảo mới khiến nó quên mất chuyện quần áo dưa hấu. Mệt chết khiếp, Tống Thiêm Tài hậu tri hậu giác phát hiện, hắn lại tự đào hố cho chính mình nhảy vào.

Bình luận

Truyện đang đọc