MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

"Từ từ, nương, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta và Ngôn Tu chính là huynh đệ tốt, là một đôi khi nào. Lời này không thể nói bậy được, Ngôn Tu về sau còn phải cưới vợ sinh con nữa kia mà." Tống Thiêm Tài vội vàng chặn đứng miệng Trần Quế Chi, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo. Tâm tình hắn đột nhiên trở nên u ám. Tiểu đệ đặt ở đầu quả tim mà che chở sẽ bị người khác bá chiếm, nghĩ đến thôi là Tống Thiêm Tài lại cảm thấy chua xót.

Trần Quế Chi không hề tin Tống Thiêm Tài. Bà đã quan sát nhiều ngày như vậy, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu rõ ràng là có cảm tình. Giữa hai người thần thái kia ngữ khí kia động tác kia làm sao có thể giấu được người khác. Bây giờ Tống Thiêm Tài liên tục phủ nhận, bà đinh ninh rằng Tống Thiêm Tài vì sợ bọn họ nổi giận không chịu tiếp thu nên mới cố ý gạt, bèn vội vàng nói: "Thiêm Tài, nương nói thật đó, không phải thử ngươi đâu. Tuy rằng ngươi không nói cho chúng ta biết, nhưng ta và cha ngươi cũng có mắt. Hai đứa cảm tình tốt như vậy, thời gian lâu rồi chúng ta nào còn có gì không rõ. Chúng ta đã ngần này tuổi rồi, có chuyện gì mà chưa từng chứng kiến. Chỉ cần các ngươi sống tốt, nam tức phụ thì nam tức phụ, chúng ta cũng không cảm thấy có gì là không thể tiếp thu."

Thấy Tống Thiêm Tài không nói lời nào, Trần Quế Chi còn lo Tống Thiêm Tài sợ bọn họ để ý, bèn lập tức giải thích: "Ta thấy đứa nhỏ Ngôn Tu này phẩm hạnh hay diện mạo mọi thứ đều toàn hảo. Cho dù là một nam tử, nhưng tấm lòng nó dành cho ngươi ta và cha người đều thấy được. Tống gia chúng ta đã có Tiểu Bảo, về sau không cần phải lo lắng các ngươi không có ai dưỡng lão tống chung, các ngươi lấy nhau chúng ta sẽ không có ý kiến. Nương nói thật với ngươi, ta còn từng có lần lo lắng Tiểu Bảo về sau phải nép dưới cánh chim của mẹ kế kiếm ăn, nhưng nếu người này là Ngôn Tu thì ta yên tâm rồi. Nó chăm sóc Tiểu Bảo có đôi khi còn để bụng hơn so với kẻ làm cha như ngươi đấy."

Trong lòng Tống Thiêm Tài vô cùng hỗn loạn. Kỳ thật gần đây hắn vẫn luôn cảm thấy mình hơi hơi đặt quá nhiều tâm tư ở trên người tiểu đệ Triệu Ngôn Tu này. Ở kiếp trước, bên cạnh hắn cũng không phải không có anh em bạn bè, nhưng lại không một ai có thể khiến hắn để bụng đến thế. Không nỡ để Triệu Ngôn Tu khó chịu, không nỡ để Triệu Ngôn Tu không vui. Hắn sớm đã quen có Triệu Ngôn Tu bầu bạn, thậm chí có đôi khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Ngôn Tu, tim hắn còn bất chợt đập nhanh hơn, mắt không dám nhìn thẳng.

Hắn không phải một thằng ngốc cái gì cũng không biết. Trạng thái như vậy quá không thích hợp. Tuy rằng Tống Thiêm Tài lần nữa tự nhủ với chính mình đây chỉ là ảo giác nhất thời của hắn, không thể coi là thật, nhưng trong lòng vẫn để lại chút dấu vết, ngày thường trong bất giác hắn lại càng muốn thân mật hơn nữa, gần gũi hơn nữa với Triệu Ngôn Tu.

Hôm nay Trần Quế Chi trực tiếp tới nói chuyện này, Tống Thiêm Tài khiếp sợ đồng thời bỗng nhiên phát hiện, hắn kỳ thật như bị ma quỷ che mắt. Rõ ràng đã động tâm, ngay cả hai lão Tống gia cũng nhìn ra chân tướng, nhưng hắn lại cứ trốn tránh như một con đà điểu, giả ngu giả ngơ, chẳng qua chỉ vì sợ Triệu Ngôn Tu không thích hắn, sợ sau khi tấm bình phong huynh hữu đệ cung của bọn họ bị đánh vỡ, Triệu Ngôn Tu không thể tiếp thu, bọn họ ngay cả huynh đệ cũng không thể làm, vì thế nên mới duy trì như hiện trạng, không muốn thay đổi. Bởi vì để ý, cho nên băn khoăn cũng càng nhiều.

Tống Thiêm Tài lắc đầu, từ khi nào hắn lại trở nên nhát gan không dám thừa nhận tâm ý của mình như vậy. Kiếp trước hắn rất hay đưa lời khuyên cho người khác, cũng thường xuyên làm cố vấn tình cảm cho bon họ, nhưng đến lượt mình thì lại hoàn hoàn không thấy manh mối. Hai đời làm người hắn đã kinh qua quá nhiều, chuyện cảm tình nếu như không tranh thủ chỉ nhắm mắt làm ngơ, vậy thì đúng là lãng phí mối duyên hận này giữa hắn và Triệu Ngôn Tu.

Nếu đã động lòng, hắn nên chủ động theo đuổi. Cho dù Triệu Ngôn Tu không thích hắn như hắn chờ mong, vậy thì đó là hai người bọn họ không duyên phận, không thể cưỡng cầu. Nhưng nếu như Triệu Ngôn Tu cũng giống hắn, vậy thì bọn họ sẽ có thể vui vẻ hạnh phúc đến với nhau, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.

Trần Quế Chi nhìn Tống Thiêm Tài lâm vào trầm tư, trong lòng hụt hẫng, cảm thấy tâm tư con trai mình quả thật không dễ đoán. Đã nói như vậy rồi sao còn chưa chịu đáp lời. Bà ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hình như mình chưa bảo đảm đủ, lại mở miệng nói: "Thiêm Tài, cha ngươi nói với ta Ngôn Tu nó là một tiểu công tử lại không ngại cực khổ đi theo ngươi, ngươi không thể cô phụ người ta, trốn trốn tránh tránh như vậy quá kỳ cục. Hai đứa cứ quang minh chính đại ở bên nhau là được, ta và cha ngươi duwj định trước tết sẽ chọn cho các ngươi một ngày lành, bày mấy bàn rượu cho các ngươi náo nhiệt một chút."

Tống Thiêm Tài nghe Trần Quế Chi nói như vậy cuối cùng mới hồi thần, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ. Người còn chưa theo đuổi được, nương và cha đã muốn tổ chức tiệc rượu cho bọn họ rồi. Thế này thì quá áp lực, hắn và Triệu Ngôn Tu đến cả tay còn chưa chính thức nắm đã trực tiếp trở thành phu phu, một bước chân này bước hơi xa, hắn chỉ sợ không theo đuổi được người ta thôi.

"Nương, ngươi đừng lo lắng, lòng ta hiểu rõ. Ta thích Ngôn Tu, muốn chung sống cả đời với y, nhưng việc này không thể gấp được. Ngôn Tu rốt cuộc còn nhỏ, ta muốn chờ y lớn hơn chút nữa hẵng nói. Các ngươi cứ giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt, giúp ta chăm sóc Tiểu Bảo là được, những chuyện khác có ta lo, không cần các ngươi phải bận lòng." Tống Thiêm Tài nói với Trần Quế Chi.

Nghe con trai rốt cuộc thừa nhận, Trần Quế Chi không biết nên vui mừng hay là nên thất vọng. Nhưng chuyện của con trai trước nay nó đều không muốn bà phải phiền lòng, bây giờ nó đã mở miệng nói như vậy, Trần Quế Chi đương nhiên sẽ không tiếp tục cưỡng cầu. Ngẫm nghĩ, bà lại nói với Tống Thiêm Tài: "Nương mặc kệ ngươi, ngươi làm việc vẫn luôn có chừng mực. Ta chỉ định tới hỏi một câu xác định tâm tư của ngươi, như vậy ta và cha ngươi cũng tiện có chút chuẩn bị. Ngươi ngủ trước đi, ta về phòng. Cha ngươi cũng đang lo kia kìa, để ta đi nói cho ông ấy một tiếng."

Tống Thiêm Tài lập tức đáp lời: "Nương, Ngôn Tu da mặt mỏng, các ngươi đừng trêu ghẹo y. Trước kia đối đãi y thế nào, về sau cũng cứ tiếp tục như thế là được. Cho dù chúng ta ở bên nhau, các ngươi cũng đừng áp đặt quy tắc của con dâu lên người y. Y là một nam tử, nếu như ở bên ta thì nhất định sẽ không có con nối dõi. Y vốn là người không biết kêu ca tố khổ, vì thế chúng ta lại càng phải quan tâm bao dung y nhiều hơn."

"Nương biết rồi, không nói Ngôn Tu là con trai của ân nhân chúng ta, chỉ với tính tình và nhân phẩm của nó, ta cũng sẽ không chọn ra được một cái lỗi sai nào cả. Về sau ta chỉ biết là sẽ có thêm một đứa con trai, sẽ không học theo cái kiểu mẹ chồng khó tính mà làm khó dễ Ngôn Tu. Thiêm Tài à, vừa mới nói đến vợ đã bảo bọc kỹ như vậy rồi, thật đúng là con trai lớn không nghe lời mẹ. Chỉ cần các ngươi sống tốt, sống hạnh phúc, ta và cha ngươi đều đã chôn nửa người xuống đất, làm gì còn cái gì không vừa ý. Thiêm Tài, đời này của ta từ trước đến nay luôn không biết cố gắng, nhưng nương vẫn phải nói một câu, thiệt ai thì thiệt chứ đừng thiệt thòi chính mình." Trần Quế Chi mang chút cảm khái nói.

Tống Thiêm Tài biết bà đang nhớ tới Trần gia, loại chuyện này hắn cũng không tiện nhiều lời. Trần gia không có lòng tốt, Trần Quế Chi lại quá dễ nói chuyện, vì thế nên ai cũng có thể tới dẫm vài cái. Có lẽ Trần Quế Chi cũng biết khuyết điểm của mình, cũng đau khổ hối hận mình không kiên định và quá mềm lòng, nhưng chuyện tới trước mắt, bà rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm, cho nên chú định bà sẽ phải nhận nhiều ấm ức.

Tiễn Trần Quế Chi rời đi, trong lòng Tống Thiêm Tài lại hưng phấn đến không ngủ được. Đột nhiên hiểu ra tâm ý của mình, Tống Thiêm Tài vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Lăn qua lộn lại trên giường ngủ không yên, nghĩ đến đủ loại truyện từ lúc quen biết Triệu Ngôn Tu cho tới nay.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên ở trong tù, Tống Thiêm Tài đã ngay lập tức có hảo cảm với Triệu Ngôn Tu, thưởng thức tấm lòng tri ân báo đáp và ân oán phân minh của Triệu Ngôn Tu, thế cho nên trong quá trình ở chung đã chậm rãi gia tăng loại thưởng thức này, cuối cùng trở thành thích. Trong bất tri bất giác, trái tim hắn đã đặt ở trên người Triệu Ngôn Tu.

Chẳng trách mỗi lần nhắc đến chuyện Triệu Ngôn Tu cưới vợ sinh con, trong lòng hắn lại rầu rĩ không dễ chịu, cũng giải thích mấy ngày này tim thường xuyên đập không theo quy luật là vì cái gì. Nhận ra mình thích Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài lại có chút buồn rầu, hắn không biết Triệu Ngôn Tu có thích hắn hay không.

Tống Thiêm Tài cẩn thận nhớ lại hết thảy về Triệu Ngôn Tu, Triệu Ngôn Tu có thể giao toàn bộ tài sản của y cho hắn, sự tin tưởng này chứng tỏ ở trong lòng Triệu Ngôn Tu hắn khẳng định là người được tín nhiệm nhất. Kiếp trước chẳng phải có câu "muốn biết anh ta có yêu ngươi không, phải xem anh ta có bằng lòng trao toàn bộ giá trị con người của mình cho ngươi hay không đã". Tuy rằng nói tiền làm hại đến tình cảm, nhưng tình cảm cũng phải dựa vào tiền để làm chứng. Bởi vậy, Tống Thiêm Tài tự cổ vũ chính mình, lại giơ ngón cái tán thưởng vì mình đã cơ trí giao toàn bộ tài sản cho Triệu Ngôn Tu quản lý. Tiền hắn kiếm được đều do Triệu Ngôn Tu giúp đỡ quản, quản cuộc đời hắn còn xa sao?

Hơn nữa, ngày thường Triệu Ngôn Tu đối đãi với người đại ca này có thể nói là đào tim đào phổi, chỉ kém mỗi nhảy xuống núi đao biển lửa. Cho nên, Tống Thiêm Tài vô cùng tự mãn cảm thấy mình ở trong lòng Triệu Ngôn Tu là vô cùng đặc biệt. Đây là ưu thế của hắn, gần quan được ban lộc, hắn nhất định có thể ôm được mỹ nhân về.

Nhưng nghĩ đến vẻ ngoài tuấn mĩ cộng với giá trị vũ lực cường bạo của Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài lại có chút nhàn nhạt ưu thương. Văn võ đều không thể vượt qua người trong lòng, có khi nào sẽ bị người trong lòng cảm thấy hai người không thể câu thông hay không. Giờ khắc này, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên có chút hâm mộ cái đầu biết học hành kia của nguyên thân. Đến lượt hắn, đầu toàn dùng để nghĩ làm thế nào mới kiếm ra tiền, vừa thấy sách đã ngủ, quá tục.

Người vừa có văn vừa có võ, lại có xuất thân có giáo dưỡng có tiền như Triệu Ngôn Tu ít nhất phải là bạch phú mỹ, không thì cũng là cao phú soái mới xứng. Tống Thiêm Tài nghĩ đến tấm thân 1m75 cùng bộ dạng miễn cưỡng coi như anh tuấn của mình, cộng thêm cửa hàng nhà ở ruộng đất vừa mới đặt mua, hai mắt lệ lưng tròng chạy đi. Đối tượng cao không với tới, hắn phải làm sao bây giờ?

So sánh ưu điểm và khuyết điểm của mình một phen, Tống Thiêm Tài lập ra một kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ để theo đuổi người trong lòng.

Đầu tiên, nhất định phải chăm chỉ học tập ngày ngày tiến lên để sớm có thể cùng mỹ nam tử Triệu Ngôn Tu đa tài đa nghệ bàn về nhân sinh lý tưởng, kể chuyện trăng sao, làm tri âm tri kỉ, nhất là phải thổi bay hơi tiền lúc nào cũng phủ kín trong đầu, bảo trì hình tượng quân tử sáng như gương của mình.

Thứ hai, nhất định phải chăm chỉ tập võ chăm chỉ rèn luyện. Nghĩ tới giá trị vũ lực một trời một vực so với Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ nếu muốn theo đuổi Triệu Ngôn Tu, dù thế nào hắn cũng không thể giữ mãi cái bộ dáng gà bệnh này được. Người võ nghệ cao cường khẳng định là không thích nổi cái loại đàn ông mới chạy vài bước đã thở hồng hộc. Cho nên, hắn phải rèn luyện, hắn phải nâng cao giá trị vũ lực, cho dù không được như Triệu Ngôn Tu thì ít nhất cũng không thể là ngay cả một đầu ngón út của y cũng có thể đẩy ngã giống như bây giờ.

Quyết định xong, Tống Thiêm Tài lại gãi đầu không biết phải làm thế nào tiếp theo. Kiếp trước khi còn nghèo khổ, hắn cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn, nào có thời gian mà yêu đương. Đến khi phú quý rồi thì khỏi cần hắn theo đuổi, có một lượng lớn các mỹ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên xếp hàng chờ hắn làm máy ATM kia kìa.

Bởi vậy kinh nghiệm tán tỉnh của hắn bằng không, căn bản không có bất cứ giá trị tham khảo nào. Trước kia để dỗ bạn gái vui vẻ hắn chỉ dùng duy nhất một chiêu là đủ rồi, đó chính là dùng tiền đập vào. Tặng quà, lì xì, mua xe, mua nhà. Kết quả, cô gái muốn tiến tới hôn nhân nghiêm túc thì ghét bỏ hắn không thật lòng, say goodbye với hắn. Còn những người coi hắn là kim chủ hắn lại không hiếm lạ, hắn say goodbye với người ta. Vì thế mà đến tận ba mươi tuổi hắn vẫn là một gã đàn ông độc thân hoàng kim, đến cả một người bầu bạn cũng không có.

Hai đời, lần đầu nghiêm túc muốn theo đuổi một người, chút tế bào não ít ỏi của Tống Thiêm Tài đều sắp bị hắn vắt kiệt. Nhưng mãi hắn vẫn không nghĩ ra ý kiến nào hay ho, luôn cảm thấy cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, không nghĩ ra nổi một ý tưởng nào vừa lòng.

Vì thế, ngày hôm sau xuất hiện ở trước mặt người trong Tống gia chính là Tống Thiêm Tài với hai con mắt có thể so với gấu trúc. Triệu Ngôn Tu thấy thế lập tức hỏi: "Đại ca, mắt ngươi bị làm sao vậy? Đêm qua không ngủ được ư?"

Vừa mới nhận ra tâm ý của mình nên khi gặp Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên xuất hiện loại cảm giác ngượng ngùng khi chạm mặt người trong lòng. Hắn không biết nên trả lời câu hỏi của Triệu Ngôn Tu như thế nào, chẳng lẽ nói thật cho Triệu Ngôn Tu, cả đêm hôm qua hắn chỉ nghĩ xem làm thế nào để theo đuổi y, hưng trí một phen nên không ngủ được. Như vậy quá đáng khinh, phá hỏng hình tượng cao thượng của hắn mất thôi. Trong giai đoạn bắt đầu theo đuổi người trong lòng này hắn trăm triệu không thể làm chuyện tự hủy hình tượng như vậy được.

Tống Thiêm Tài lấp liếm: "Trời nóng quá, ta hơi khó ngủ."

Trần Quế Chi tiếp lời: "Còn không phải sao, Tiểu Bảo đêm qua còn chảy mồ hôi ướt hết cái yếm, ta quạt cho nó mãi nó mới ngủ được. Thiêm Tài và Tiểu Bảo giống nhau, đều không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, khó trách nóng không ngủ được."

Triệu Ngôn Tu nghe Trần Quế Chi nói vậy liền tin, bóc cho Tống Thiêm Tài quả trứng gà đặt vào trong bát hắn nói: "Vậy đại ca ăn nhiều chút, ăn xong rồi thừa dịp buổi sáng mát mẻ ngủ thêm một lúc dưỡng thần."

Trần Quế Chi thấy Triệu Ngôn Tu rất để bụng Tống Thiêm Tài, trong lòng vô cùng vừa ý, sâu sắc cảm thấy con trai thật tinh mắt, chọn được người bên gối luôn một lòng với mình. Đã là vợ chồng, cho dù nghèo hèn phú quý, chỉ cần một lòng một dạ với nhau là cuộc sống có thể trải qua mỹ mãn.

Tống Thiêm Tài đương nhiên không muốn đi ngủ, hắn hiện giờ đang vắt hết óc để thể hiện ở trước mặt Triệu Ngôn Tu, làm sao có thể lãng phí thời gian quý báu cho việc ngủ được, bèn vội đáp: "Không sao hết, tinh thần của ta vẫn còn rất tốt. Ngôn Tu, lần trước ở cửa hàng thi hoạ trấn trên ngươi thấy có mấy bức không tệ lắm, đáng tiếc bị người khác đặt mua rồi. Hôm nay chúng ta lại đi xem xem, nói không chừng có thể gặp được bức ngươi thích."

Triệu Ngôn Tu từ nhỏ đã được Triệu Tài Thanh mang theo, mưa dầm thấm lâu, đối với việc giám định và thưởng thức thi hoạ cũng có vài phần kiến giải. Thỉnh thoảng rảnh rỗi y cũng cùng Tống Thiêm Tài tới cửa hàng thi họa trấn trên ngắm nghía. Nhưng đó đều là để giết thời gian thôi. Nhìn quầng mắt thâm xì của Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu xót ruột, chỉ muốn để Tống Thiêm Tài nghỉ ngơi cho khoẻ, làm gì còn có tâm tư lên trấn trên nữa.

Y lắc đầu nói: "Tối hôm qua ta ngủ cũng không được ngon, chi bằng lát nữa ta và đại ca ngủ bù thêm một chút nữa có được không?"

Trong đầu Tống Thiêm Tài hiện lên bốn chữ "cùng chung chăn gối", ngay lập tức đỏ mặt, hắn sắp cùng người trong lòng ngủ nướng. Tuy rằng trước kia Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đã ngủ cùng giường không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lúc ấy hắn không có tâm tư khác, hoàn hoàn coi Triệu Ngôn Tu như em trai, đương nhiên sẽ không cảm thấy có cái gì.

Nhưng vừa mới hiểu được tâm tư của mình, lại cùng Triệu Ngôn Tu ngủ chung một giường, tim Tống Thiêm Tài đập nhanh hơn mấy nhịp.

Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài đỏ mặt thì có chút kỳ quái, đại ca y vẫn luôn tự xưng là da mặt dày hơn tường thành, bây giờ lại sao vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc