MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Sau khi quyết định phải dạy dỗ cho đôi cẩu nam nữ này một bài học nhớ đời, Tống Thiêm Tài ngay lập tức tìm mọi cách tận dụng tất cả các mối quan hệ có thể vận dụng. Hắn còn cố ý tìm hiểu về thân thích của Hoàng lão bản trong nha môn. Tuy rằng chỉ là họ hàng xa, nhưng hai nhà qua lại với nhau cũng coi như gần gũi. Nếu muốn giải quyết chuyện này ở Tuyền Châu thì thăm dò nha môn là việc không thể không làm.

Tống Thiêm Tài quyết định bán công thức cho Hoàng lão bản, còn không lăn tăn chuyện giá cả, chỉ kín đáo tỏ vẻ mình có chút việc oan khuất định tới nha môn minh oan, muốn hỏi thăm Hoàng lão bản một vài tình huống ở đó xem nha môn Tuyền Châu rốt cuộc như thế nào, loại dân đen không quyền không tiền như hắn có thể tới đó đòi lẽ phải được hay không.

Tuy rằng không biết Tống Thiêm Tài có oan khuất gì nhưng Hoàng lão bản vẫn nói nếu Tống Thiêm Tài thật sự bị oan thì cứ việc tới nha môn. Bởi vì Tuyền Châu được Thái tổ coi trọng nên nơi này là nơi ở của nhiều quan lại nhất từ nam ra bắc. Quan càng nhiều thì lùm xùm cũng càng nhiều. Hơn nữa để được hoàng đế coi trọng, quan viên ở đây thích nhất là quảng cáo rùm beng tính liêm khiết, chí công vô tư một lòng vì dân của mình.

Nếu Tống Thiêm Tài thực sự bị oan và có chứng cứ đầy đủ thì tới nha môn Tuyền Châu là thích hợp nhất. Tuy rằng người dân ở đây vẫn tương đối sợ quan, nhưng so với những nơi khác, Tuyền Châu xác thật khá hơn rất nhiều. Cuộc trò chuyện với Hoàng lão bản giúp suy tính của Tống Thiêm Tài càng thêm được củng cố. Hắn hỏi thăm tính tình của tri phủ nơi đây, sau đó lại thăm dò mạng lưới thế lực trong nha môn.

Tống Thiêm Tài còn cố ý tìm hiểu mối quan hệ của Vạn Tiền Phong với bên nha môn, biết được sau một năm tới đây gã đã móc nối được chút quan hệ với nha môn, cơ mà cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hai bên coi nhau như bạn nhậu. Tin tức này khiến Tống Thiêm Tài động tâm, nếu như quan hệ giữa Vạn Tiền Phong với nha môn vượt quá giới hạn, Tống Thiêm Tài chắc chắn sẽ phải chịu chút mạo hiểm, còn như tình huống hiện giờ là tốt nhất.

Hoàng lão bản có thể nói là một người rất tinh ý. Vừa nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, hắn đã mơ hồ cảm thấy chuyện này không tránh khỏi liên quan tới Vạn gia. Từ sau khi Vạn gia tới Tuyền Châu, việc làm ăn của hắn bị chèn ép hết lần này tới lần khác, trong lòng đã sớm sinh nóng giận. Lúc này nhìn Tống Thiêm Tài tỏ ra một bộ thề không bỏ qua, trong lòng hắn cũng bắt đầu tính toán xem nên làm thế nào để hất cẳng Vạn gia.

Hoàng lão bản trở về lôi kéo thêm mấy thương nhân khác có xung đột lợi ích với Vạn Tiền Phong, tất cả đều im lặng đứng cạnh xem biến, chầu chực mớ sản nghiệp của Vạn gia. Bọn họ định chờ Tống Thiêm Tài vừa nổi tranh chấp với Vạn gia một cái là sẽ thừa cơ đoạt lấy mối làm ăn của Vạn gia. Nhất định không được để Vạn gia ngày càng lớn mạnh, bằng không dựa vào thủ đoạn của Vạn Tiền Phong, sớm muộn gì bọn họ cũng gặp xui xẻo.

Tống Thiêm Tài tìm người tỉ mỉ viết lại chuyện giữa Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh, Vạn Tiền Phong ở giữa khẳng định có cắm một chân, nhưng lại không tìm được chứng cứ trực tiếp. Tống Thiêm Tài ngồi canh ở hiệu thuốc, cho nên Vệ Tiểu Ngũ vừa bước ra khỏi cửa đã bị Tống Thiêm Tài tóm được.

Tống Thiêm Tài hứa hẹn cho Vệ Tiểu Ngũ ba trăm lượng bạc, nhờ hắn đi tìm huynh đệ Phan gia còn chưa kịp rời khỏi thành, nói với ba huynh đệ Phan gia là hắn đồng ý làm chứng chứng minh hiệu thuốc Vạn gia treo đầu dê bán thịt chó, giở trò bịp bợm, nhất định sẽ bắt Vạn Tiền Phong chịu tội trước pháp luật. Hắn cọc trước cho Vệ Tiểu Ngũ 150 lượng bạc, sau khi hoàn thành sẽ trả nốt số còn lại.

Đương nhiên Vệ Tiểu Ngũ cũng có thể đòi tiền của ba huynh đệ Phan gia, nhưng nhất định phải khiến Vạn Tiền Phong bị kiện. Nói cách khác, Tống Thiêm Tài sai Triệu Ngôn Tu làm trò trước mặt Vệ Tiểu Ngũ một đao chém nát cái bàn. Ánh mắt vừa đảo qua, Vệ Tiểu Ngũ lập tức đã hiểu, vội vàng gật đầu vâng dạ.

Một lần được làm đại ca giang hồ khiến Tống Thiêm Tài cảm thấy mình oai như cóc. Nhìn sang tiểu đệ của mình, hắn lại vừa ý thêm vài phần, trong lòng vô cùng đáng tiếc nghĩ: Có một tiểu đệ giá trị vũ lực cao như vậy bên cạnh, muốn làm Võ lâm minh chủ hay đại boss giang hồ gì đó không phải nói chơi. Đáng tiếc hắn chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh, chém chém giết giết quá phá hỏng mỹ cảm. Được rồi, người này hoàn toàn đã quên chuyện vừa nãy hắn đã uy hiếp đe dọa Vệ Tiểu Ngũ như thế nào.

Lưu Thải Liên đang ngủ trong phòng. Từ sau khi tới Tuyền Châu, có nha hoàn hầu hạ, nàng mỗi ngày chỉ cần trang điểm sao cho thật xinh đẹp, cả ngày chỉ nghĩ đến việc hôm nay sẽ tới cửa hiệu trang sức nào, tiệm quần áo có món đồ gì mới hay không, hoặc là cùng nhóm các thái thái nhà bên phẩm trà.

Đây chính là cuộc sống mà Lưu Thải Liên vẫn luôn hằng tha thiết. Nàng gả cho Tống Thiêm Tài chính vì nhìn trúng Tống Thiêm Tài học giỏi, về sau có thể cho nàng cái danh cáo mệnh. Khi Lưu Thải Liên mới mười tuổi, nàng từng theo người nhà dự một bữa tiệc cưới. Hộ nhà kia có thân thích làm một chức quan nhỏ, hôm đó vị quan kia cũng tới. Lão thái thái chủ nhà mặc vàng đeo bạc, ai ai cũng đều tiến lên nịnh hót. Phong cảnh và khí phái như vậy đã khiến Lưu Thải Liên nhỏ tuổi sinh ra một niềm khát vọng. Có một ngày, nàng cũng muốn được giống như vị thái thái kia.

Cho nên bắt đầu từ lúc ấy, bất kể nữ hồng, việc nhà hay nấu nướng nàng đều cố gắng học tập. Thậm chí nàng còn đi lấy lòng các tỷ muội biết chữ trong thôn, năn nỉ bọn họ dạy chữ cho nàng. Nỗ lực như vậy cũng không phải là không có hiệu quả, Lưu Thải Liên trở thành một nhành hoa người gặp người khen ở Lưu gia thôn.

Nhà Chu Đức Sinh khi ấy là hộ có nhiều của cải nhất trong thôn. Gã lại thông minh, được đi học ở tư thục, các phu tử ở đó đều khen ngợi gã. Lưu Thải Liên lập tức động tâm. Tuy rằng muốn trở thành bà lớn, nhưng nàng lại không muốn cùng những thư sinh kia trải qua cuộc sống bần hàn, vì thế điều kiện của Chu Đức Sinh bèn tương đối phù hợp với yêu cầu của nàng.

Nàng diện mạo xinh đẹp, lại toả ra một luồng khí chất nhu hòa, rất nhanh đã hấp dẫn được gã thiếu niên chưa trải việc đời Chu Đức Sinh. Hai người mắt đi mày lại, ái muội âm thầm nảy sinh. Chu Đức Sinh bề ngoài nhân mô nhân dạng, lại rất dẻo miệng nịnh nọt dỗ dành Lưu Thải Liên. Cho dù ngay từ đầu Lưu Thải Liên có sở đồ khác nhưng cuối cùng cũng dần dần trở thành thật lòng.

Đáng tiếc, đầu tiên là Chu Đức Sinh khảo tú tài nhưng ngay cả đồng sinh cũng không đậu, sau đó hai lão Chu gia lại lâm bệnh nặng, chút của cải của Chu gia lập tức co lại không ít, chờ sau khi hai lão Chu gia đi rồi cũng bèn không còn thừa lại bao nhiêu. Chu Đức Sinh ngược lại được nhận làm tiểu nhị ở trấn trên, nhưng mục tiêu gả đi của Lưu Thải Liên chính là về sau có thể làm quan, Chu Đức Sinh như vậy không thể nào đạt được kỳ vọng của nàng. Cơ mà trong lòng nàng quả thật đã hơi hơi thích Chu Đức Sinh, lúc Chu Đức Sinh tới cửa cầu thân, nàng phân vân không biết nên lựa chọn như thế nào.

Mà người Lưu gia lại không ngần ngại lựa chọn giúp nàng, trực tiếp cự tuyệt. Lưu gia có hai con gái, đứa lớn đã gả cho tiểu nhị, đứa út so với chị nó xuất sắc hơn rất nhiều, dù thế nào cũng không thể gả thấp hơn được. Chu Đức Sinh lại là kẻ không có của cải, Lưu gia không cần một thằng con rể nghèo kiết hủ lậu như vậy.

Lưu Thải Liên được người trong nhà phân tích một phen, vốn dĩ trong lòng đã có năm phần không xác định giờ lại tăng thêm ba phần, cuối cùng cũng đành từ bỏ chút tình cảm này. Nàng một lòng muốn gả cho người học giỏi để về sau được làm bà lớn.

Lúc này, Tống gia đưa người tới cửa cầu hôn. Tống Thiêm Tài là thần đồng nổi danh khắp làng trên xóm dưới, từ nhỏ đã học rất giỏi. Nhưng bởi vì có Chu Đức Sinh làm tiền lệ, Lưu Thải Liên và Lưu gia chưa vội đáp ứng. Chờ nửa năm sau, Tống Thiêm Tài trực tiếp trúng đồng sinh, mắt thấy đợt sau cầm chắc có thể thi đậu tú tài, Lưu gia và Lưu Thải Liên mới chịu đồng ý.

Cuộc sống khi gả đến Tống gia không tốt cũng chẳng xấu. Tống Thiêm Tài là người ăn nói vụng về, hai lão Tống gia là người hiền lành nhẹ dạ. Chỉ có đôi Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa là liên tục đụng chạm khiến nàng phiền chán. Nhưng nàng cũng không phải dạng vừa, mấy lần ra tay giáo huấn Phùng Kim Hoa. Cuộc sống của nàng ở Tống gia so với nhiều nàng dâu khác sung sướng hơn rất nhiều, khá vậy cũng chỉ được đến thế. Rốt cuộc Tống gia cũng chẳng phải giàu nứt đố đổ vách gì cho cam. Vợ chồng Tống Tiến Bảo suốt ngày ăn bám Tống gia, còn Tống Thiêm Tài thì phải khoa cử, Trần Quế Chi trong ăn mặc vẫn luôn rất chặt tay.

Cũng may nàng rất nhanh đã có bầu. Vì cháu trai, mỗi ngày Trần Quế Chi đều chuẩn bị chút thức ăn mặn cho nàng bồi bổ. Nàng và Tống Đại Bảo hai người chia nhau, mỗi ngày chỉ có thể nếm chút lấy hương lấy hoa. Chờ sinh Tống Tiểu Bảo xong, Lưu Thải Liên cũng ngày càng bận bịu. Đứa bé càng nhỏ thì chăm sóc càng nhọc công. Cho dù có Trần Quế Chi giúp đỡ, nhưng làm mẹ, nàng cũng cần phải tỏ vẻ một chút mới được.

Cũng may Trần Quế Chi lo rằng Tống Thiêm Tài ở nhà đọc sách bị Tống Tiểu Bảo quấy rầy nên đại đa số thời gian đều là Trần Quế Chi trông coi đứa nhỏ. Nếu như không có chuyện lúc sau, Lưu Thải Liên cảm thấy nàng sẽ cứ mãi mãi ở Tống gia sống một đời không mặn không nhạt như vậy. Chờ tới ba bốn mươi tuổi, Tống Thiêm Tài thi đậu, nàng trở thành quan thái thái cả đời sau chỉ cần hưởng thụ.

Lúc Tống Thiêm Tài đỗ tú tài, Lưu Thải Liên vô cùng hưng phấn. Tống Thiêm Tài tuổi còn trẻ như vậy đã trúng tú tài, hơn nữa với thứ hạng này, vài ba năm nữa trúng cử cũng không phải chuyện không có khả năng. Chỉ cần Tống Thiêm Tài thi đậu cử nhân, nàng cũng coi như chờ được đến lúc hưởng phúc, coi như một nửa là quan thái thái.

Lưu Thải Liên vui mừng vì mình đã không chọn sai người, ở Tống gia càng thêm tỏ vẻ hiền lương cần mẫn. Nhưng không chờ nàng vui mừng xong, bên ngoài đã truyền ra Tống Thiêm Tài bị cuốn vào án làm rối kỉ cương, không chỉ công danh khó giữ, thậm chí ngay cả tính mạng cũng sắp không giữ nổi. Hai lão Tống gia vội vàng qua đó hỗ trợ, để Lưu Thải Liên ở nhà trông con.

Cuối cùng, Tống Thiêm Tài tuy rằng bảo vệ được công danh và tính mạng, nhưng đối với Lưu Thải Liên thì lại như tiếng sét giữa trời quang. Tống Thiêm Tài không thể khoa cử, mộng làm bà lớn của nàng lập tức tan biến. Ở trong mắt Lưu Thải Liên, giá trị lớn nhất của Tống Thiêm Tài chính là có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện. Nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài không còn giá trị, nàng về sau sẽ phải đi theo Tống Thiêm Tài cày bừa kiếm ăn. Cuộc sống như vậy nói không chừng còn kém hơn cả người chị gái gả cho tiểu nhị kia của nàng.

Nghĩ đến mấy phụ nhân làm ruộng trong thôn già đi trông thấy như thế nào, Lưu Thải Liên lập tức cảm thấy kháng cự. Phải biết rằng nếu không phải nhìn trúng thiên phú học tập của Tống Thiêm Tài, chị nàng đã giới thiệu nàng cho mấy vị chưởng quầy khác rồi. Nếu như gả cho bọn họ, nàng sẽ được làm bà chủ nhà giàu, mặc vàng đeo bạc, hô nô dịch tì, dù thế nào cũng sung sướng hơn so với làm ruộng nhiều.

Nhưng việc đã đến nước này, Lưu Thải Liên cũng không còn cách nào tốt hơn. Tống Thiêm Tài vừa trở về đã đổ bệnh. Thấy của cải trong nhà sắp bị cơn bệnh này đào rỗng, trong lòng Lưu Thải Liên càng thêm nóng nảy, nhưng cũng khó mà nói cái gì. Nhìn bộ dạng yếu bệnh của Tống Thiêm Tài, lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận với lựa chọn của chính mình.

Nàng nghĩ cho dù Tống Thiêm Tài có khoẻ lại thì nàng cũng phải đi theo trồng trọt, cuộc sống thật sự quá khổ. Lưu Thải Liên lập tức động tâm tư hòa li. Rốt cuộc chỉ cần hòa li, dựa vào diện mạo của mình nàng hoàn toàn có thể gả cho một phú hộ khác, cũng không cần phải tiếp tục sống một đời khổ sở như vậy.

Hai lão Tống gia quá mềm yếu, vợ chồng Tống Tiến Bảo thì chỉ ước gì Tống Thiêm Tài không khoẻ lại, chính Tống Thiêm Tài cũng là người có tính tình thanh cao, nếu nàng ngỏ ý muốn hòa li thì khẳng định hắn sẽ đồng ý. Vì suy nghĩ đó, tâm tư Lưu Thải Liên đặt trên Tống Thiêm Tài và người nhà Tống gia cũng ít đi rất nhiều.

Vừa hay lúc này nàng gặp Chu Đức Sinh, càng không ngờ sau đó Lưu Tú Liên chị nàng lại tới nói với nàng rằng Chu Đức Sinh muốn cùng nàng tái tục tiền duyên. Lưu Thải Liên khấp khởi mừng thầm, hẹn gặp mặt một lần với Chu Đức Sinh, kết quả biết được chủ nhân của Chu Đức Sinh chính là tên Vạn Tiền Phong đã hãm hại Tống Thiêm Tài.

Mà ngay khi Vạn Tiền Phong đưa cho nàng ba nghìn lượng bảo nàng và Chu Đức Sinh tư bôn, huỷ hoại thanh danh và làm nhục Tống Thiêm Tài, Lưu Thải Liên đã lập tức đồng ý. Có một số tiền lớn như vậy, cho dù về sau Chu Đức Sinh thay lòng đổi dạ, Vạn Tiền Phong mặc kệ bọn họ, quãng đời còn lại của nàng vẫn có thể trải qua đầy sung sướng. Dù sao cũng phải rời khỏi Tống gia, làm vậy vừa có tiền lại vừa có chốn nương thân, Lưu Thải Liên đương nhiên rất vui lòng. Còn những vấn đề khác, muốn trách thì nên trách Tống Thiêm Tài đắc tội với người không nên đắc tội. Chặn đứng tiền đồ của mình thì thôi đi, lại còn liên luỵ tới nàng, nàng cũng đành chỉ có thể tự bảo vệ mình trước.

Hơn nữa Vạn Tiền Phong còn cho chị nàng hai trăm lượng và nhà mẹ đẻ ba trăm lượng. Chính vì thế, nhà mẹ đẻ của nàng ngược lại rất tán đồng nàng và Chu Đức Sinh tư bôn. Có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, nàng càng thêm yên tâm, trong lòng cũng tính toán sau khi nàng bỏ đi, dựa vào tính thanh cao và ngạo khí của người đọc sách, Tống Thiêm Tài khẳng định sẽ không chịu nổi, đến lúc đó nếu không phải bệnh dầm dề cả đời thì chính là sớm đăng cực lạc.

Tống gia không dậy nổi sóng gió, nàng hoàn toàn có thể tùy thời tới đòi hưu thư hoặc là sớm trở thành quả phụ. Thậm chí, vì khiến Vạn Tiền Phong vừa lòng, người nhà mẹ đẻ nàng còn cố ý nói là Tống gia hại nàng, không chịu viết hưu thư với Tống gia. Hết thảy có thể nói đều phát triển theo đúng phương hướng mà nàng dự đoán.

Sau khi tới Tuyền Châu, sự phồn hoa của nơi này đã che mờ mắt nàng. Vạn Tiền Phong mua một căn nhà cho nàng và Chu Đức Sinh ở, Chu Đức Sinh cũng được lên làm chưởng quầy, một tháng lĩnh hai mươi lượng tiền lương, đấy là còn chưa kể các nguồn thu khác. Nàng mua hai nha hoàn và hai bà tử, trở thành bà chủ nhà giàu, cuộc sống trải qua sung sướng hơn ở Tống gia gấp trăm lần. Tuy rằng Chu Đức Sinh có đôi khi phải đi xã giao, nhưng nam nhân ai mà không như vậy, chỉ cần đối tốt với nàng, cho nàng tiền tiêu là được.

Vạn Tiền Phong so với nói coi trọng mặt mũi của Chu Đức Sinh, còn không bằng nói coi trọng cái thân phận vợ Tống Thiêm Tài của nàng. Chu Đức Sinh và nàng đều hiểu rõ, cho nên bình thường Chu Đức Sinh đều hết mực cưng chiều nàng. Nhưng nhà mẹ đẻ lại truyền đến tin tức sau khi nàng đi Tống Thiêm Tài đã sa sút tinh thần một đoạn thời gian, nhưng qua khỏi thì tính tình đại biến, không chỉ tống cổ một nhà Tống Tiến Bảo, còn mở quán trà, mua ruộng đất. Càng quan trọng hơn chính là sau khi Tống gia quyên tế điền cho thôn, không một ai còn nhắc tới chuyện nàng tư bôn nữa.

Lưu Thải Liên giấu kín mít chuyện này. Nếu để Vạn Tiền Phong biết nàng hoàn toàn không làm nhục được Tống Thiêm Tài, vậy thì những chỗ tốt mà nàng đang được hưởng hiện tại chỉ e sẽ không còn. Ban đầu nàng cho rằng nàng có trong tay ba nghìn lượng bạc, cho dù về sau Vạn Tiền Phong trở mặt cũng không cần sợ. Nhưng khi đến Tuyền Châu rồi nàng mới hiểu được ba nghìn lượng bạc kia chẳng là cái đinh gì.

Mua xiêm y trang sức, ngắm cảnh dự hội, cái gì cũng phải dùng đến tiền. Mới đến Tuyền Châu một năm, tuy rằng mỗi tháng Chu Đức Sinh đều cho nàng tiền tiêu vặt nhưng vẫn không đủ tiêu. Nàng đành phải cầm ba nghìn lượng bạc mua cửa hàng cho thuê, mỗi tháng được mười mấy lượng bạc thêm vào. Bởi vậy, công việc chưởng quầy của Chu Đức Sinh lại càng không thể vuột mất.

Cho nên bất kể thế nào, các nàng nhất định phải nịnh bợ Vạn Tiền Phong cho thật tốt. Nhưng theo thông tin Lưu gia báo cho nàng, biết được Tống Thiêm Tài bắt người vợ tư bôn của Tống Thiêm Kim vào tù, cả người Lưu Thải Liên đều cảm thấy chấn kinh. Đây thật sự là việc mà người coi trọng thanh danh nhân nghĩa nhất như Tống Thiêm Tài làm ra sao?

Nếu có một ngày bị bắt được, có phải nàng cũng sẽ bị đưa vào đại lao hay không? Tưởng tượng như vậy, Lưu Thải Liên bèn lập tức nhờ nhà mẹ đẻ đi đòi hưu thư. Nhưng việc này Chu Đức Sinh lại không đồng ý, nàng và Chu Đức Sinh đã tranh chấp mấy ngày nay. Hôm qua biết được Chu Đức Sinh lại đi ăn chơi đàng điếm, nàng lại cãi vã với gã một trận, thuận tiện nói nàng đã đưa cho nhà mẹ đẻ thêm một trăm lượng bạc, nhất định phải đòi hưu thư về cho bằng được.

Chu Đức Sinh tức muốn hộc máu đi vào sân. Vừa thấy Lưu Thải Liên còn đang ngủ, gã lập tức cao giọng mắng: "Lưu thị, người nhà tốt của ngươi tính kế người khác chưa đã còn dám tính kế đến trên đầu ta sao. Ngươi làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng Chu Đức Sinh ta không trị được bọn họ chắc?"

Lưu Thải Liên bị Chu Đức Sinh rống thì hơi giật mình, đây cũng là lần đầu tiên Chu Đức Sinh đối xử như vậy với nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc