MỘT VÀI CHUYỆN NÔNG HỘ - LÃNG LÃNG MINH NHẬT

Vừa hay Triệu Ngôn Tu cũng ở đây. Y thấp giọng thì thầm vài câu bên tai Trần Quế Chi, Trần Quế Chi gật gật đầu, lạnh giọng nói với Vạn lão đầu: "Hôm nay là ngày đại hỉ, nếu Vạn gia các ngươi đã tới phá đám, ta đây cũng chẳng ngại "tiếp đón". Đại tẩu ta nhất thời thất thủ, lão nhị Vạn gia bị đả thương cũng là đáng lắm. Mọi người công bình phân xử, Vạn gia này lúc trước không chỉ lừa hôn, còn dám lật ngược phải trái trắng đen vu hãm cháu trai ta là khắc thê, làm hại cháu trai ta năm nay đã gần hai mươi mới cưới được vợ. Có ai làm cữu cữu, làm nhà ngoại mà lại như vậy không?"

"Nếu các ngươi đã dám đến Tống gia gây sự, vậy thì chết hay sống đều chính là tự tìm. Các ngươi muốn lên công đường thì lên công đường, chẳng lẽ ta còn phải sợ các ngươi? Đại tẩu, ngươi đừng lo, chúng ta ở Tống gia, hắn lấy ghế đánh ngươi, ngươi kháng cự cũng chỉ là bất đắc dĩ. Quan lão gia lại chẳng phải loại người không hiểu lý lẽ như bọn họ, có phạt thì chẳng qua cũng chỉ là chịu chút thương ngoài da với ít tiền bạc thôi, không có gì to tát cả. Vạn gia này khinh người quá đáng, tính kế lên trên đầu Tống gia, chúng ta cho dù có phải táng gia bại sản cũng phải xả ra được cục tức này." Trần Quế Chi từng câu từng chữ nện ở bên tai mọi người.

Tống Đại Sơn cũng hiểu ý, mở miệng nói: "Đúng là như thế. Vạn lão đầu, ở đây không phải Vạn gia của các ngươi mà các ngươi muốn như thế nào thì phải như thế đấy. Đại tẩu ta nhất thời kích động, bị các ngươi ép cho bất đắc dĩ mới phải ra tay. Ngươi muốn lên công đường thì cứ đi thôi, chúng ta nhận phạt. Nhưng Vạn gia các ngươi khi dễ đến trên đầu chúng ta thì lại không thể thiện bãi như vậy được. Các ngươi phá hoại hỉ yến của cháu trai nhà ta, tại một ngày như hôm nay tới nháo sự, thật coi Tống gia chúng ta không có người, phó mặc cho các ngươi khi dễ?"

Tống Đại Hải kéo lấy Vạn thị, che chắn ở phía sau, nói với mọi người: "Hôm nay các vị tới Tống gia ta làm chứng, Vạn gia này đãi Tống gia ta như thế, ta ngay tại đây nói một lời rõ ràng, về sau, Vạn gia và Tống gia không còn quan hệ, bọn họ sống hay chết chẳng liên quan gì tới Tống gia. Về sau, Tống gia cũng sẽ không chào đón người của Vạn gia."

Vạn lão đầu không ngờ Tống gia lại khó gặm như vậy. Vạn lão thái lập tức bước ra hoà giải: "Con rể, Thanh Nhi đả thương anh nó, lão già này chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận, ngươi còn có thể so đo với kẻ đã chôn nửa người dưới đất như chúng ta? Như vậy đi, các ngươi đưa nhị ca ngươi đi chữa thương, chuyện này mỗi người lui một bước liền cho qua. Hôm nay là ngày đại hỉ, hòa khí mới là phải đạo."

Vạn lão đầu không hé răng. Tống Đại Hải thấy kiệu hoa đã sắp tới trước cửa nhà, thầm nghĩ chẳng lẽ lại bung bét ngay trước mặt người nhà mẹ đẻ của tân nương? Nếu vậy về sau con của hắn làm sao có thể đứng thẳng lưng trước mặt con dâu? Bậc thang này nên bước xuống hay là không đây?

Vạn Nhị Khuê nằm trên mặt đất, nghe Vạn lão thái nói thì không đồng ý. Cánh tay hắn vững chắc ăn một dao, sao có thể nhẹ nhàng buông tha cho Tống gia, nghĩ cũng thật đẹp. Không cắn rớt một miếng thịt của Tống gia, vết thương này của hắn chẳng phải là uổng phí sao. Vì thế hắn duỗi tay đẩy tiểu Tôn thị đang băng bó cho hắn ra, lớn tiếng gào: "Ta sắp chết, ta sắp chết, ban ngày ban mặt ở Tống gia bị người chém, còn có vương pháp nữa hay không. Hôm nay không cho ta một lời dễ nghe, ta tuyệt đối sẽ không đi."

Nói xong lập tức nằm ngửa trên mặt đất thành hình chữ đại (大). Tiểu Tôn thị giúp hắn băng bó, miệng vết thương đã ngừng chảy máu. Vạn thị cũng bình tĩnh lại, trong lòng không ngăn nổi bi thương. Chỉ mới đây thôi, ngay khi Vạn lão đầu lôi kéo nàng nói muốn lên công đường, Vạn thị đã chỉ hận đời này không thể không đầu thai ở Vạn gia. Tại sao nàng lại có cha mẹ huynh đệ không thể nhìn nàng sống yên ổn như vậy cơ chứ?

Thấy Vạn Nhị Khuê còn nằm trên mặt đất làm ầm ĩ, Vạn thị mở miệng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Nếu nhi tử của ta hôm nay không thể thành thân, có tin ngày mai ta cầm dao chém cả nhà các ngươi, sau đó treo cổ trước cửa Vạn gia các ngươi hay không? Đến lúc đó một cái mạng của ta đổi lấy nhiều cái mạng, cũng đáng."

Nhìn đôi mắt tràn ngập hận ý của Vạn thị, sờ lên cánh tay bị chém thương của mình, Vạn Nhị Khuê trong lúc nhất thời nảy sinh chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến Vạn gia bọn họ nhiều nam đinh như vậy, một nữ nhân yếu đuối như Vạn thị có thể làm được gì? Nếu không phải vừa rồi hắn cố ý để nàng chém, ngay cả cái góc áo của hắn nàng cũng không sờ tới, có gì mà phải sợ.

Vì thế, hắn đắc ý dào dạt nói: "Muốn ta đứng dậy cũng được thôi, lấy một trăm tám mươi lượng ra cho ta chữa bệnh dưỡng thương rồi hẵng nói. Bằng không, hôm nay ta cứ nằm đây đấy. Lão đại lão nhị, đại chất nhị chất, các ngươi hộ giá cho ta, ta chính là muốn để cho người nhà tân nương tử nhìn xem Tống gia này rốt cuộc là cái loại gì."

Vạn gia hôm nay mang nhiều người như vậy vốn dĩ là vì tới chiếm lời vớt chỗ tốt. Nghe Vạn Nhị Khuê nói vậy, bọn họ lập tức vây quanh hắn, Vạn lão đầu và Vạn lão thái cũng thuận theo Vạn Nhị Khuê, không hé răng lấy nửa lời.

Một trăm tám mươi lượng, số bạc này đừng nói xới tung cả nhà Tống Đại Hải lên cũng chẳng móc đâu ra, mà cho dù lấy ra được cũng không có khả năng cho Vạn gia. Vạn thị tức muốn chết, nhưng nhìn đám cháu trai vây quanh một vòng, tiểu Tôn thị và hai cháu dâu cũng đứng ngoài như hổ rình mồi nhìn các nàng, vẻ mặt đầy hung hăng, nàng cũng hiểu rõ hôm nay chắc chắn không nháo to thì không xong.

Tống Đại Hải vẫn có chút quyết đoán của nam tử. Trong sân đều là người có quan hệ bạn bè thân thích với Tống gia, hắn bèn nói với mọi người: "Các vị, Tống gia ta hôm nay bị người đến tận cửa bắt nạt, quả thực khiến các vị chê cười rồi. Nhưng tân nương tử sắp đến nơi, Vạn gia này hùng hổ doạ người, mong rằng các vị vươn một tay giúp chúng ta đuổi người đi."

Vừa nói xong, từ trong đám đông có mười mấy nam tử bước ra. Tống Đại Sơn và Triệu Ngôn Tu đương nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ. Thấy có nhiều người đứng ra như vậy, Vạn gia bèn lập tức cảm thấy hơi sợ. Hai đấu một, bọn họ chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, nếu thế thì bọn họ cái gì cũng không vớt được.

Vạn Nhị Khuê tàn nhẫn một phen, tùy thời nhặt con dao phay bên cạnh lên, ngồi dậy hô: "Các ngươi đừng tới đây, ai tới gần bị chém trúng thì chớ có trách ta."

Triệu Ngôn Tu võ nghệ cao cường, chỉ xoay người một cái đã cướp được con dao trên tay Vạn Nhị Khuê, còn nhân tiện hung hăng đập một cái lên người Vạn Nhị Khuê. Mọi người thấy hung khí không còn bèn lập tức tiến lên bắt người. Lúc này, Vạn lão đầu lại mở miệng nói: "Các ngươi ai dám đụng đến người Vạn gia ta, ta liền đâm đầu chết ngay tại thính đường này, các ngươi cứ động thử xem."

Triệu Ngôn Tu vừa mới định giở lại trò cũ, Vạn lão đầu lại nói: "Cho dù các ngươi có đuổi ta đi, chỉ cần ta còn một hơi tàn thì hôm nay cũng nhất định sẽ chết ở Tống gia, để xem Tống gia các ngươi tiếp tục làm hỉ sự như thế nào."

Vạn lão đầu đã hận thấu một nhà Vạn thị và Tống Đại Hải. Vừa bêu xấu thanh danh của Vạn gia bọn họ, vừa khiến lão đại phải ngồi lao, lại bắt bồi thường tiền. Bây giờ hôn sự của hai tôn tử còn chưa có chút tin tức, ở trong mắt lão tất cả đều là do một nhà Tống Đại Hải làm hại. Lúc này Tống gia còn muốn vui mừng đón dâu, nghĩ cũng đẹp thật đấy.

Lão chính là muốn tới làm ồn ào, thừa dịp cơ hội lần này vớ được món hời, để cho mọi người biết đắc tội với Vạn gia là sẽ không có kết cục tốt. Chỉ cần lấy được tiền là có thể đi lo lót cho vợ chồng Vạn Đại Khuê, sớm chút cứu vợ chồng đại nhi tử ra ngoài, sính lễ của các tôn tử cũng dày hơn. Hôm nay dù trời có sập lão cũng sẽ không bỏ qua cho một nhà Tống Đại Hải.

Dù sao thanh danh Vạn gia đã quét đất, lão tuổi tác lại lớn như vậy, cho dù lấy cái chết để bức bách thì Tống gia cũng chẳng làm gì được lão. Có thế nào thì Vạn thị cũng là do lão sinh ra, nếu lão thật sự bị nhà Tống Đại Hải bức tử, chỉ nước miếng người đời cũng đủ dìm cả nhà bọn họ chết đuối. Lão chắc mẩm cả nhà Tống Đại Hải sẽ không dám đánh cuộc lão có dám tự tử hay không.

Hai bên lại bắt đầu giằng co. Triệu Ngôn Tu ngẫm nghĩ, chạy ngay đi tìm Tống Thiêm Tài. Y tin tưởng Tống Thiêm Tài nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Vạn gia vô lại. Kỳ thật, Triệu Ngôn Tu cũng có cách của riêng mình, nhưng y danh không chính ngôn không thuận, nhỡ đâu lão già Vạn gia kia thật sự dám liều mạng, đến lúc đó lại gay to.

Tống Thiêm Tài đi được hơn nửa đường thì bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Ngôn Tu cưỡi con la phi đến chỗ hắn. Trong lòng hắn cả kinh, vội chạy ra khỏi đội ngũ đón dâu, đi tới bên cạnh Triệu Ngôn Tu rồi hỏi: "Ngôn Tu, xảy ra chuyện gì?"

Triệu Ngôn Tu đem mọi chuyện từ đầu chí cuối kể lại một lượt. Tống Thiêm Tài trong lòng lạnh lẽo, cảm thấy lúc trước vẫn còn quá nương tay với Vạn gia, khiến cho bọn họ còn dám tới Tống gia nháo sự. Hắn quay đầu lại thoáng nói với Tống Thiêm Kim vài câu, dặn Tống Thiêm Kim dẫn đội ngũ đón dâu đi đường vòng để cho hắn chút thời gian.

Sau đó, hắn lập tức rời đi cùng với Triệu Ngôn Tu, cưỡi con la thẳng hướng nhà Tống Đại Hải.

Tới nơi, người Vạn gia đang ăn uống hò hét trong sân. Tống Thiêm Tài vừa đến đã mở miệng nói với Tống Đại Hải: "Đại bá, ta nghe nói hôm nay Vạn gia uy phong rất lớn, đến Tống gia chúng ta khi dễ người, còn tuyên bố muốn Thiêm Kim đệ đệ của ta không thể thành hôn, khẩu khí quả thật rất lớn."

Vạn Nhị Khuê vừa thấy là Tống Thiêm Tài, cười. Đây là tú tài công sao, trừ cái miệng ra thì ngay cả hắn cũng đánh không lại. Tống Thiêm Tài cho dù có quan hệ với người trong nha môn, nhưng bọn họ lại không hề phạm pháp, chẳng lẽ Tống Thiêm Tài còn có thể bắt hết bọn họ tống vào trong nhà lao? Chẳng qua cũng chỉ là khoác lác mà thôi.

Hắn cười nhạo nói: "Sao vậy, chỉ cho phép Tống gia các ngươi bắt chính cữu cữu của mình vào tù mà không cho phép Vạn gia chúng ta tới đòi lại công bằng? Ngươi là tú tài công, ngươi giỏi giang, quen biết quan lão gia, nhưng hôm nay ta lại không phạm pháp, chẳng lẽ tú tài gia còn có thể khiến nha sai tới bắt ta được chắc."

Nói xong còn thoải mái cười lớn. Những người khác trong Vạn gia nghe vậy dường như cũng xả ra được uất khí, há miệng cười theo.

Tống Thiêm Tài lại nhàn nhạt nói với Vạn thị và Tống Đại Hải: "Đại bá, đại bá nương, các ngươi mở to hai mắt ra nhìn cho rõ ràng. Chính là nhóm người này hôm nay ở trong tiệc cưới của nhi tử các ngươi đập phá gây hấn, dẫm lên thể diện của các ngươi, dẫm lên thể diện của Thiêm Kim. Nếu như còn có tự tôn, về sau phàm là Vạn gia tổ chức tiệc tùng hay làm đại sự, các ngươi cứ dẫn theo một nhóm người tới quấy phá. Nếu không có tiền thì ta ra, nếu như không có người thì ta tìm. Vạn gia bọn họ trừ khi cả đời này không làm đại sự, bằng không, làm một lần đập một lần, làm hai lần đập cả hai."

Đây vẫn là lần đầu tiên người Vạn gia thấy có kẻ nói trả thù một cách quang minh chính đại như vậy. Vạn lão đầu tức giận chỉ ngón tay vào Tống Thiêm Tài nói: "Ngươi dám? Ta hôm nay lập tức chết ngay ở trước mặt các ngươi."

Tống Thiêm Tài nhàn nhạt quét mắt liếc lão một cái nói: "Ngươi muốn chết ai dám cản, sống chết tuỳ ngươi. Đại bá nương của ta tuy rằng là do ngươi sinh, nhưng lại không quản được sống chết của ngươi. Chẳng qua ngươi yên tâm, nếu hôm nay ngươi chết ở Tống gia, ngày mai ta sẽ tới Vạn gia tính sổ. Tống gia không phải nơi mà a miêu a cẩu nào cũng có thể đến làm bẩn. Tiền mời người tới làm pháp sự và cả tiền tẩy uế mặt đất nhà ta cũng đều phải tính toán thật cẩn thận. Haiz, vừa lúc đường đệ ta chuẩn bị lên trấn trên làm việc, đệ tức phụ cũng ở trấn trên, đến lúc đó lại đón cả nhà đại bá tới ở cùng, nói không chừng còn có thể tiết kiệm được chút tiền làm pháp sự trừ đen đủi, tiền phải đòi Vạn gia cũng ít hơn."

Tống Thiêm Tài vừa nói xong bèn cười vang. Vạn lão đầu bị châm chọc đến đỏ bừng mặt, một hơi thiếu chút nữa nghẹn lại cổ họng không thoát ra ngoài được. Tống Thiêm Tài ngay cả lông mày cũng chẳng thèm nhíu. Hắn quả thật không sợ người khác lấy cái chết ra uy hiếp hắn. Vạn lão đầu có chết hay không chẳng liên quan gì tới hắn. Muốn hắn thỏa hiệp nhượng bộ? Vậy thì Vạn lão đầu vẫn nên thử đi chết đi, hắn trăm triệu lần sẽ không vì một Vạn lão đầu mà khiến chính mình không thoải mái.

Tiếp theo, Tống Thiêm Tài lại nói với những người tới uống rượu: "Người phải biết tự trọng thì mới có người tôn trọng, người trước tự vũ nhục mình thì tất sẽ bị người khác vũ nhục (人必重之而后人重之,人必自悔而后人悔之). Vạn gia hắn đãi Tống gia ta như giặc cỏ, nơi chốn khi dễ, vạch lá tìm sâu. Đại bá và đại bá nương ta lòng dạ rộng lớn, không đi so đo, nhưng không ngờ lại cổ vũ những người này oai phong tà khí. Đầu tiên là lừa hôn truyền ra đường đệ ta khắc thê, hủy nhân duyên của hắn, vấy bẩn thanh danh hắn, phá hư hương khói kế thừa của Tống gia ta. Tống gia ta không thể nín nhịn được nữa mới cùng Vạn gia đối chất nơi công đường. Nhưng không nghĩ tới Vạn gia không chỉ không biết thu liễm tự xét lại mà còn làm cho mọi việc càng thêm trầm trọng. Ngày đại hỉ lại tới Tống gia ta doạ sống doạ chết, tưởng đứt đoạn nhân duyên của đường đệ ta. Sao trên đời lại có kẻ tâm địa ác độc, bụng dạ khó lường đến như vậy cơ chứ."

"Việc này không thể bỏ qua được. Đường đệ ta không thể vì những người như vậy mà huỷ hoại cả đời. Chuyện hôm nay công đạo tự tại nhân tâm, Tống gia ta không thể vì Vạn gia vô cớ gây rối mà lỡ mất giờ lành thành thân. Còn xin các vị phụ giúp một tay trói những kẻ này lại, ta phái người đưa về Vạn gia." Tống Thiêm Tài không có thời gian đôi co nhiều lời với bọn họ.

Nghe xong lời này, mọi người cùng đồng thanh đáp lại. Tống Thiêm Tài gọi mấy phụ nhân cường tráng tới trói hết nữ quyến trong Vạn gia lại, Vạn lão đầu thì Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn tự mình trói. Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, cả đoàn người Vạn gia đều bị trói gô không thể cựa quậy.

Tống Thiêm Tài nhờ người đánh hai chiếc xe bò tới đây, chia nam ra nam nữ ra nữ. Sau đó, hắn và Triệu Ngôn Tu đi cùng Tống Đại Sơn tiễn người trở về Vạn gia thôn.

Tống Đại Sơn biết Vạn gia ở chỗ nào, Tống Thiêm Tài trói chặt người vứt lên xe bò, vừa vào thôn đã bị người trong thôn nhìn thấy. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, có kẻ quen biết Tống Đại Sơn tiến lên hỏi han. Tống Đại Sơn cũng dựa theo lời Tống Thiêm Tài bày cho hắn, chỉ nói người Vạn gia tới đập phá tiệc cưới của Tống Thiêm Kim, lại đòi chết đòi sống. Bọn họ không còn cách nào, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người ta đi tìm chết, đành phải trói lại đưa về đây.

Mọi người nghe vậy, thầm nghĩ Tống gia thật đúng là dễ nói chuyện. Đều đã nháo đến mức như vậy rồi mà còn không dạy cho Vạn gia một bài học. Chẳng trách Vạn gia lại dám tới tận cửa đạp phá tiệc cưới.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã phát hiện bọn họ sai rồi. Tống Thiêm Tài ném cả đám người xuống xe bò, sau đó trước ánh mắt trân trối của mấy người Vạn gia, cùng với Triệu Ngôn Tu vào nhà đập phá một trận. Chỉ cần là đồ vật có thể nhìn thấy đều đập, chờ khi cảm thấy sương sương mới cười tủm tỉm ngừng tay.

Nữ quyến Vạn gia đã sớm mắng chửi không ngừng. Tống Thiêm Tài lại ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh lùng nói: "Sao thế, chỉ cho phép các ngươi tới Tống gia giương oai, còn ta thì không thể đáp trả. Hôm nay ta để lại lời này ở đây, Vạn gia các ngươi tốt nhất cả đời không cưới vợ không gả chồng, bằng không, hết thảy những gì các ngươi đã làm hôm nay Tống gia ta nhất định sẽ trả lại bằng hết trong tiệc mừng của Vạn gia. Dù sao ta cũng không vi phạm pháp luật, nha môn đương nhiên sẽ không quản. Vạn gia lão bá, ngài nói xem có đúng không?"

Nói xong lại hung hăng nghiến chặt lên miệng vết thương của Vạn Nhị Khuê một phen. Nhìn Vạn Nhị Khuê đau đến mức kêu la ầm ĩ, Tống Thiêm Tài lúc này mới đánh xe bò trở về. Mà Tống Thiêm Kim bên kia cũng thuận lợi thành hôn với Hồ Tiểu Ngọc.

Lúc sau, Tống Thiêm Tài bỏ ra năm lượng bạc tìm mấy người đàn bà đanh đá, cứ rảnh rỗi là ra đứng ở trước cửa Vạn gia mắng chửi. Nếu người Vạn gia dám mắng trả, các nàng bèn ném đá vào trong sân Vạn gia. Còn nếu Vạn gia dám ra đây chơi trò ngang ngược, động thủ đánh người, mấy người đàn bà đó lập tức trở về dẫn theo một nhóm nam đinh xếp hàng trước cửa Vạn gia, đánh lại càng nặng hơn mới coi như xong việc. Người Vạn gia có ngu tới đâu cũng biết đây là chiêu trò của Tống gia, chỉ có thể tiếp tục cắn răng cam chịu, chờ thêm hai tháng nữa mới coi như yên bình. Từ nay về sau, Vạn gia cũng không còn dám tới Tống gia làm ầm ĩ, đồng thời việc lớn trong nhà cũng không dám làm mạnh tay, chỉ sợ bị cả nhà Tống Đại Hải biết được tới nháo cho long trời lở đất.

Bình luận

Truyện đang đọc